Trước kia Dư Bắc cho rằng Cố Diệc Minh có vấn đề về cương dương.
Nhưng thực tế chứng minh là không phải.
Như súng phun nước áp suất cao vậy, chẳng tắc tẹo nào.
Còn cái tật nói không đi đôi với làm thì có lẽ do anh thật sự chưa bao giờ nghĩ tới vụ làm chuyện này nọ kia cùng đàn ông.
Lần sau cậu sẽ không trúng kế của anh nữa.
Cần ngăn chặn triệt để việc IQ tạm thời sụt giảm.
Có thể tại cậu đói.
Ăn no bèn bình tĩnh hơn nhiều.
Ngày hôm sau, khi đạo diễn đến thông báo nhiệm vụ, Dư Bắc ôm chậu cơm ngồi nghe.
“Nhiệm vụ hôm nay của chúng ta là chạy bộ 5km.”
Mọi người kêu gào thảm thiết.
Nhưng không sắp xếp chút thử thách cho chương trình thì lấy đâu ra sự kịch tính? Dù là show thực tế, đạo diễn vẫn cần có nội dung để biên tập.
Dư Bắc nghe thấy phải cuốc bộ, sợ tới nỗi ăn ngay hai miếng thịt.
“Có phần thưởng nhé! Người thắng được quyền ưu tiên chọn hồ nước nóng. Hồ của đội giành hạng nhất sẽ kèm theo mát xa tinh dầu, trang thiết bị và dịch vụ đều ở đẳng cấp năm sao. Đội về cuối chỉ có độc một cái hồ thôi. Kết quả phụ thuộc vào chính mọi người.”
Mấy cậu thanh niên reo hò, nóng lòng muốn thử sức.
Cố Diệc Minh cúi đầu bảo: “Lần này em đừng làm ảnh hưởng đến anh nữa đấy.”
Nói cái gì thế hả?
“Không phải điêu chứ em từng đạt…”
Thôi, nói ra e rằng anh sẽ sợ chết khϊế͙p͙.
Đợi thắng rồi gáy.
Quân tử vênh váo, mười năm chưa muộn.
Chủ yếu là mặt vẫn còn sưng.
Lần này Dư Bắc chẳng sợ chút nào.
Cậu thật sự có thể chạy được.
Theo đuổi Cố Diệc Minh tám năm không ngừng nghỉ, siêu chưa?
Về phần Cố Diệc Minh, càng không cần lo lắng.
Dư Bắc theo đuổi tám năm ròng rã mà chẳng bắt kịp, siêu chưa?
Đạo diễn phát cho mỗi người một tấm bản đồ, đường đi cũng dễ.
“Úi giời, nhìn đau cả mắt, bảo luôn từ đâu tới đâu đi.”
Cố Diệc Minh giải thích: “Từ điểm xuất phát, chạy về hướng Tây, dọc theo bờ hồ Kanas, sau khi băng qua cầu, chuyển sang hướng Bắc, đích đến nằm trêи ngọn núi phía Tây Bắc. Mọi người tập trung đầy đủ rồi thì sẽ ngồi xe quay ngược trở lại.”
Dư Bắc nghe mà choáng váng.
“Anh nói trái phải thôi!”
Cố Diệc Minh nhìn cậu, hít thật sâu.
“Rách việc, em cứ đi theo, đừng để bị lạc là được.”
Nhằm giành vị trí thứ nhất, mọi người đã bắt đầu lên đường.
Chỉ mỗi Lâm Bối Nhi và Kiều Hàn đủng đỉnh bám sát Cố Diệc Minh và Dư Bắc.
Kiều Hàn trông không khoẻ lắm, mặt trắng bệch.
À, nhìn nhầm, là do đánh phấn hơi dày.
Tóm lại anh ta đang ôm bụng, có vẻ rất khó chịu.
“Bối Nhi, cậu cứ kệ tôi, chạy trước đi.”
Tinh thần hy sinh cực kỳ lớn lao.
Nhưng Lâm Bối Nhi chẳng phải nữ chính luỵ tình kiểu “Anh không đi, em cũng không đi”.
“Ai thèm quan tâm tới anh.” Lâm Bối Nhi cười khẩy. “Tôi theo anh Diệc Minh.”
Chẳng trách Lâm Bối Nhi chê bai, bảo anh ta rụng dâu.
Kiều Hàn thật sự ẻo lả quá.
Sức khoẻ đã kém, lại còn mít ướt, đúng là phí cái thân hình cao to.
Anh ta bị Lâm Bối Nhi ghét bỏ bèn tủi thân, lau nước mắt.
Có câu dạy con từ thuở còn thơ, dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về.
Lâm Bối Nhi chưa đấm anh ta đã tốt lắm rồi.
Lần trước Dư Bắc bị cái vỏ bọc “Tiểu Kiều phải cố gắng để trở nên mạnh hơn” lừa gạt.
Đều tại Dư Bắc suy diễn quá nhiều.
Nếu hai phe lao vào phang nhau, chắc chắn anh ta sẽ là kẻ đứng ngoài hô “Dừng tay! Mọi người đừng đánh nữa!”.
Dư Bắc chạy cách xa một đoạn, kéo Tiểu Bạch trong nhóm truyền thông đang đứng chụp ảnh, hỏi: “Ê! Cậu nói xem Kiều Đào Tẩu có gay không?”
Tiểu Bạch ngẫm nghĩ rồi đáp: “Em cũng không chắc.”
Dư Bắc hơi bất ngờ.
“Trêи đời có chuyện Bạch Biết Tuốt không nắm rõ á?”
Tiểu Bạch phân tích: “Vốn em rất chắc chắn, mười ông điệu thì chín ông thụ, nhưng hôm trước em liếc qua, thấy màn hình khoá của anh ta là ảnh Lâm Chí Linh. Ai gay mà thích chị Chí Linh chứ?”
Cũng khá hợp lý.
Vậy việc Lâm Bối Nhi không hợp với Kiều Hàn đã được giải thích.
Newton chẳng hề nói sai.
Đồng tính đẩy nhau.
(Newton: Tôi chưa từng bảo thế, đừng nói linh tinh.)
“Em hỏi cái gì đấy?”
Cố Diệc Minh rất có hứng thú với chuyện của Dư Bắc.
“Không gì cả, trẻ con đừng tò mò.”
Dư Bắc tăng tốc, bắt kịp số đông.
Tại sợ Cố Diệc Minh uýnh nữa.
Nhìn Thành Đạo Quốc kìa, người ta lớn tuổi rồi mà đôi chân còn chạy nhanh hơn Kiều Đào Tẩu, chẳng cần ai phải lo lắng.
“Tiêu Thành Chu Kiêu!…”
Dư Bắc thấy cứ gọi liền tên hai bọn họ như vậy khá bất lịch sự, gọi tên nhóm BIGBOY thì đỡ hơn.
“Các cậu bé to ơi, chạy chậm thôi!”
Mình đúng là thiên tài đặt biệt danh.
Chống tay lên giời một phát.
Tiêu Thành và Chu Kiêu đều chạy như bay.
“Không! Em phải giành hạng nhất*! Em muốn được mát xa! Hahaha!”
(*Hạng nhất ở đây đồng âm với Diệc Minh)
Tôi còn chưa có Diệc Minh mà cậu đã định giành giật hả?
Hai cậu bé to kéo dài khoảng cách, chạy mất hút luôn.
Đội thứ hai là Thành Đạo Quốc và Tưởng Tuệ Lị. Cố Diệc Minh với Dư Bắc vốn xếp thứ hai, song Dư Bắc cứ thỉnh thoảng lại buôn chuyện cùng Tiểu Bạch, chụp ảnh các thứ nên bị chậm đi.
Lâm Bối Nhi nhất quyết bám theo Cố Diệc Minh, còn Kiều Hàn biệt tăm biệt tích.
“Cố Diệc Minh! Nhìn em!”
Cố Diệc Minh nhíu mày, quay sang.
Dư Bắc bấm máy ảnh tách một cái, sau đó cười phá lên rồi bỏ chạy.
Lần trước cậu phát hiện Cố Diệc Minh không ăn ảnh, không thích chụp hình. Cơ hội hiếm hoi, cậu phải chụp thêm mấy tấm anh xấu đau xấu đớn để chờ lúc anh kết hôn thì lôi ra uy hϊế͙p͙.
Dư Bắc trốn vào một góc, mở màn hình lên.
“Đệt…”
Sao đẹp trai vậy?!
Chàng trai nọ xỏ đôi giày thể thao, vừa chạy trêи đường vừa ngoảnh đầu lại, sau lưng là dãy núi tuyết sừng sững, cả khung hình trông vô cùng thuần khiết, mộc mạc. Cố Diệc Minh cao quá, chiếc áo phao padding chẳng che nổi đôi chân dài miên man của anh.
Ôi sức trẻ căng tràn này, ánh mắt buồn sâu thẳm này. Chậc chậc.
Ảnh tạp chí thời trang là đây chứ đâu!
Chắc chắn nhờ kỹ thuật chụp ảnh của mình quá đỉnh.
Mình nhiều tài lẻ thế chứ lị!
Dư Bắc không tin, chạy đến cạnh Cố Diệc Minh, cố ý chụp từ dưới lên.
“Em làm gì đấy? Mặt anh dính cái gì à?” Cố Diệc Minh sờ cằm hỏi.
Đúng.
Chính là sự đẹp trai chẳng giấu vào đâu được.
“Đừng nghịch máy ảnh nữa. Mặt hồ đóng băng rồi, hướng dẫn viên bảo có thể bước lên chơi. Em đi đường để ý một tí!” Cố Diệc Minh hô.
Dư Bắc xem ảnh, hơi ngược sáng, góc từ dưới lên, Cố Diệc Minh đưa mắt nhìn xuống, ánh mặt trời ấm áp phủ trêи hàng mi anh.
Khí chất ngang tàng, quyến rũ, xương quai hàm như được đẽo gọt tỉ mỉ và chiếc cằm hơi lún phún râu tăng thêm cho Cố Diệc Minh sức lôi cuốn của một người đàn ông.
“Máy ảnh đểu.”
Đập!
Muốn quẳng đi, đổi lấy cái điện thoại ghẻ quá.
Đấy là trong trường hợp nếu máy ảnh SLR không đắt.
“Chụp anh à?” Cố Diệc Minh xáp vào, cười nhăn nhở. “Nào, chụp chỗ này này.”
Dư Bắc cáu tiết, chĩa thẳng máy vào mặt anh, bấm nút.
Nhất định phải chụp thật xấu.
Ở cự ly gần, máy ảnh tự động lấy nét.
Đôi mắt đen láy của Cố Diệc Minh lấp lánh tựa mặt hồ Kanas, khoé miệng nhếch lên rõ ràng vốn là cười gian manh song lại biến thành nụ cười ngông nghênh, làn khói toả ra khi anh nói chuyện vừa khéo điểm thêm sự mờ ảo cho tấm hình.
Đúng là đẹp trai muốn làm gì cũng được.
Lần sau chụp Cố Diệc Minh móc chân.
Dù chưa từng thấy anh làm vậy, nhưng mình đếch tin là anh sẽ không.
Trước chẳng quay tay mấy, giờ bắt đầu nghiện rồi còn gì.
Móc chân phê như thế, Cố Diệc Minh nhịn nổi chắc?
Dư Bắc phỉ nhổ cái máy ảnh một phát, bực bội giẫm lên mặt hồ,
Rắc, băng nứt, Dư Bắc hụt chân.