Buổi tối Dư Bắc lén đi đến phòng phẫu thuật của Cố Diệc Minh.
Cửa phòng phẫu thuật đóng im ỉm, thỉnh thoảng có bác sĩ, y tá ra vào.
Dư Bắc không tiến tới hỏi han gì cả, không thể làm lỡ thời gian của Cố Diệc Minh dù chỉ một giây.
Cậu giương mắt nhìn y tá mang chiếc áo sơ mi rách tươm và rất nhiều bông thấm đầy máu ra để đem đi xử lý.
Dư Bắc ngồi trên ghế chờ ở ngoài.
Chẳng biết lúc nào Cố Diệc Minh ra.
Ngồi đó một lúc lâu thì Dư Bắc bị Cố Quân Nho tìm đến túm cổ về.
Cố Quân Nho ca cẩm ở bên cạnh, Dư Bắc không nghe.
Đại khái anh phê bình Dư Bắc trên người đầy vết thương, lại còn gãy xương nữa, chạy lung tung nhỡ lệch đi thì sao.
Quá trình chờ đợi kéo dài mười mấy tiếng đồng hồ đằng đẵng.
Thú thực là Dư Bắc cũng từng tưởng tượng tới cảnh giống trong phim, thường thì một chiếc giường phủ vải trắng sẽ được đẩy ra, sau đó bác sĩ nói chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.
Nhưng Dư Bắc nghĩ không đời nào có chuyện ấy.
Cố Diệc Minh sẽ không như thế.
Chẳng vì sao hết.
Đơn giản là sẽ không thôi.
Cố Diệc Minh xuất sắc vậy, đi đến đâu cũng phải là nhân vật chính.
Nhân vật chính đều được buff.
Dư Bắc từng nghĩ làm đủ thứ chuyện cùng Cố Diệc Minh, song chưa bao giờ nghĩ mình nên nói lời tạm biệt với anh như thế nào.
Chắc chắn Cố Diệc Minh cũng không cam lòng, do vậy nhất định anh sẽ nhảy chân sáo rời khỏi phòng phẫu thuật.
Dư Bắc mê man ngủ thiếp đi trên giường bệnh, đợi tới lúc cậu tỉnh dậy, bên cạnh đã có thêm một chiếc giường khác.
Có thể Dư Bắc tỏ ra vô cùng bình tĩnh, nhưng ai hiểu được cái cảm giác mất rồi lại có đây?
Về sau, nếu buộc Dư Bắc phải chọn một khoảnh khắc vui vẻ nhất khi ở cạnh Cố Diệc Minh thì Dư Bắc chỉ nghĩ đến giây phút này.
Ngủ một giấc, tỉnh dậy, Cố Diệc Minh vẫn còn sống.
Dường như ngoài chuyện đó ra, những chuyện khác đều chẳng có gì to tát.
Mình biết mà, mình biết Cố Diệc Minh không chết được.
Người tốt chẳng sống thọ, tai hoạ lưu ngàn năm.
Tên yêu tinh chỉ giỏi bóc lột người ta từ sáng tới tối như Cố Diệc Minh nhất định sẽ sống lâu hơn cả loài rùa.
Cố Diệc Minh yên lặng ngủ bên cạnh cậu, mỗi tội khuôn mặt anh trắng bệch.
Trên cơ thể anh gắn máy móc, cắm các loại ống.
Cố Quân Nho và Uông Gia Thuỵ ngồi ở giữa trông bọn họ.
“Tiểu Bắc! Em xem, Diệc Minh qua cơn hiểm nghèo rồi.” Cố Quân Nho hớn hở khoe với Dư Bắc.
Dư Bắc nhìn khuôn mặt Cố Diệc Minh, hỏi: “Vậy tại sao anh ấy chưa tỉnh ạ?”
“Bác sĩ bảo tạm thời nó đã qua cơn hiểm nghèo, nhưng vẫn phải ở lại phòng chăm sóc tích cực, theo dõi 24/24.”
“Vâng.”
Dư Bắc chẳng còn sức mở miệng.
Lúc này Cố Quân Nho mới ngẫm lại, nói: “Tiểu Bắc, lúc xảy ra chuyện, anh sợ mất mật. Em và Cố Diệc Minh, ai anh cũng không thể thiếu, huống chi cả hai đứa cùng…”
Cố Quân Nho đúng là một chàng trai siêu ấm áp.
Anh ấy y như một ông mặt trời nhỏ mãi mãi phát ra ánh sáng, toả ra hơi ấm.
Chẳng cần sạc pin luôn.
Trong vòng hai ngày này, mẹ Cố đến những mấy lần. Có lúc Dư Bắc ngủ thiếp đi, có khi lại tỉnh, song nói chuyện mệt quá nên cậu không trò chuyện với bà được nhiều.
Một mình Cố Quân Nho chịu trách nhiệm chăm sóc hai đứa em nằm liệt giường liệt chiếu. Anh cơm bưng nước rót cho Dư Bắc, đỡ cậu đi vệ sinh, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng phải để mắt tới tình trạng của Cố Diệc Minh.
Uông Gia Thuỵ bị anh lôi đến giúp đỡ, hai người luân phiên nhau.
Dư Bắc nghiêng đầu ngắm Cố Diệc Minh đang ngủ.
Lâu rồi cậu không chiêm ngưỡng thật kỹ dung nhan của Cố Diệc Minh.
Đúng, dung nhan.
Đẹp thì gọi thế, không đẹp thì gọi là cái mặt thôi.
Cố Diệc Minh yên lặng như vậy, Dư Bắc không quen.
Đã hai ngày trôi qua, sao anh ấy vẫn chưa tỉnh?
Dư Bắc hỏi Cố Quân Nho, Cố Quân Nho bảo rằng bác sĩ cũng không khẳng định được thời gian hôn mê của bệnh nhân bị thương nặng, thường là trong vòng ba ngày sẽ tỉnh.
“Thế quá ba ngày thì sao ạ?” Dư Bắc thắc mắc.
Cố Quân Nho rầu rĩ đáp: “Quá ba ngày… Xác suất nguy hiểm đến tính mạng sẽ càng lớn.”
Thế nên Dư Bắc bấm đốt ngón tay, chờ đến ngày thứ năm.
Mỗi tiếng bác sĩ lại tới kiểm tra một lần, song Cố Diệc Minh hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh dậy.
“Cố Diệc Minh, sao anh chẳng đúng hẹn tí nào vậy? Quá hai ngày rồi đấy.”
“Cố Diệc Minh, sao anh vẫn ngủ thế hả? Giống y hệt một con heo. Anh mau tỉnh dậy đi, nếu không sẽ có kết cục như Hương Hương nhà Tiêu Thành. Em không doạ anh đâu.”
“Cố Diệc Minh, anh ngủ một mình mà cũng quen à?”
“Em chẳng ngủ nổi.”
“Không có gối.”
“Tốt nhất anh hãy mời em sang ngủ cùng anh. Em đếm từ một đến ba, anh không cầu xin em thì sau này ngủ sofa nhé.”
“Ba, hai, một phẩy năm… Thôi, anh không sang thì em sang vậy.”
“Dù sao anh cũng toàn bảo em d@m đãng.”
Dư Bắc trèo lên giường của Cố Diệc Minh.
Giường bệnh không to cũng chẳng nhỏ, vừa đủ cho hai người nằm sát vào nhau.
Dư Bắc đắp chăn cẩn thận.
“Cố Diệc Minh, lâu rồi tụi mình không ngủ trên một cái giường bé thế này.”
“Anh nói xem có giống giường đơn trong ký túc xá đại học không?”
“Giống nhỉ? Trước kia chăn cũng ngắn quá, anh không trùm kín chân được.”
Dư Bắc nằm nghiêng, một tay khẽ đặt trên bụng Cố Diệc Minh.
“Cố Diệc Minh, em nghĩ ra nhà mình cần phải mua gì rồi.”
“Anh đoán thử xem.”
“Với cái trí thông minh trai thẳng của mình, chắc chắn anh không đoán nổi.”
“Thế thì em cũng không nói cho anh biết đâu. Đứa nào spoil ăn cơm có sạn, đi ị hết giấy.”
“Cố Diệc Minh, anh lại đoán thử xem bố anh cho em cái gì?”
“Cố Diệc Minh, anh mà không chịu tỉnh thì em sẽ đi nịnh nọt bố, toàn bộ tài sản của anh sẽ thuộc về em.”
“Cố Diệc Minh…”
“Ồn ào quá.”
…
Dư Bắc nghệt ra, sau đó ngẩng phắt lên nhìn Cố Diệc Minh. Anh vẫn nằm im bất động, mí mắt cũng không nhúc nhích.
Chắc chắn là mình bị ảo.
Nhưng hàng lông mi của Cố Diệc Minh khẽ động đậy.
“Cố Diệc Minh, anh tỉnh rồi đấy hả? Tỉnh thì anh kêu chiếp chiếp đi rồi ngủ tiếp cũng được.”
Đôi môi khô khốc của Cố Diệc Minh rút cục cũng mấp máy.
“Anh mà không tỉnh thì sẽ bị em ca cẩm cho tới chết mất.”
Dư Bắc nghiêng đầu, sau đó xoa ngực.
Anh ấy mở miệng là đốp chát lại mình, chứng tỏ không biến thành người thực vật, cũng chẳng mất trí nhớ.
Nếu mất trí nhớ thì phiền phức lắm.
Nhỡ đâu Cố Diệc Minh quên mình, không yêu mình nữa, chẳng phải mình cần theo đuổi anh ấy lại từ đầu sao?
Thế thì khổ chết đi được.
Đợi đến ngày tán đổ Cố Diệc Minh thì thằng đệ của mình hết xí quách rồi.
Cố Diệc Minh chậm rãi mở mắt ra, đồng tử khẽ co lại. Ngay cả việc chuyển động đôi mắt cũng khiến anh phải tốn nhiều sức lực.
“Anh chờ chút, em đi gọi bác sĩ.”
Dư Bắc vừa định lao xuống giường, Cố Diệc Minh đã khẽ nắm lấy tay cậu.
Dư Bắc không dám động đậy.
Giờ Cố Diệc Minh yếu như thế này, Dư Bắc sợ chạm mạnh một cái là anh ấy sẽ lăn đùng ra.
“Đừng đi.” Cố Diệc Minh thều thào. “Tụi mình ở bên nhau một lát.”
“Anh không sao thật chứ?”
“Haiz…” Cố Diệc Minh khẽ thở dài. “Mẹ kiếp, suýt nữa biến thành sao.”
“Anh vẫn nhớ chuyện biến thành sao à? Thành trăng luôn đi.”
Dư Bắc bĩu môi.
Sao Cố Diệc Minh đáng ghét thế nhỉ?
Vừa tỉnh dậy mà cũng không biết nói đôi ba câu tình cảm.
Vào thời khắc sinh ly tử biệt, vợ chồng nhà người khác khóc lóc thảm thiết lắm.
“Út Cưng, anh không cử động được, nửa th@n dưới cũng chẳng có cảm giác gì. Em nhìn hộ anh xem anh có bị cụt tay cụt chân không?”
“Không đâu.” Dư Bắc đáp. “Cái nên còn thì vẫn còn.”
“Chân giữa cũng còn chứ?”
“…”
Dư Bắc muốn đánh Cố Diệc Minh mà sợ vừa táng một cú thì anh ngỏm củ tỏi luôn.
Cứ ghim trước đã.
“Anh nói gì có ích hơn được không?”
“Chuyện đó chưa đủ có ích hả?” Cố Diệc Minh mặt dày mày dạn hỏi.
Dư Bắc cố ý doạ anh: “Còn thì còn, nhưng dùng được hay không chẳng biết.”
Cố Diệc Minh sợ khiếp vía, trông mặt hơi suy sụp.
Dư Bắc nắm lấy tay anh.
“Không sao.” Dư Bắc âu yếm bảo. “Em vẫn còn.”
Hai đứa như hình với bóng trong cùng một phòng chăm sóc tích cực là chuyện lãng mạn nhất mà mình nghĩ ra.
“…”
Cố Diệc Minh chật vật đưa mắt nhìn Dư Bắc. Ánh mắt anh vô cùng phức tạp, có thể nói là vừa yêu vừa hận.
“Anh nghĩ khả năng đó không cao.” Cố Diệc Minh chậm rãi bảo. “Em nhìn trang bị từ đầu đến chân của anh đi, đỉnh không?”
“Đỉnh chỗ nào?”
Dư Bắc không hiểu.
Cố Diệc Minh liếc về phía đống máy móc và các loại ống trên người.
“Giống Transformers không?”
“Xàm, Transformers mà xấu thế à?” Dư Bắc bật cười. “Anh là Cyborg.”
Cố Diệc Minh ngẩn ngơ nhìn nụ cười của Dư Bắc.
“Haiz, anh thích ngắm em cười. Lúc hôn mê nghe em lẩm bẩm mãi, anh xót hết cả ruột. Anh bảo vậy sao được, nếu mình về chầu ông bà ông vải thì chẳng phải Út Cưng nhà mình sẽ khóc ngất luôn hả?”
Cố Diệc Minh không thể cử động nhưng ngón tay anh gãi gãi lòng bàn tay Dư Bắc.
Tay Dư Bắc ngứa râm ran.
“Anh nghĩ quá lên rồi. Anh xem em có khóc không?”
“Không khóc à?” Cố Diệc Minh rầu rĩ nói. “Anh thành ra thế này rồi mà em không rơi một giọt nước mắt? Út Cưng, em tàn nhẫn quá.”
“Bận lắm, thời gian đâu mà khóc.”
Dư Bắc trả lời đại.
Cậu phát hiện Cố Diệc Minh đang nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt đầy lưu luyến.
“Không khóc nhưng hốc mắt trũng hết cả xuống rồi kìa, em lo lắm đúng không? Cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ nhớ anh nhỉ?” Cố Diệc Minh hỏi bằng giọng đắc ý.
“Em lo lắm.” Dư Bắc hậm hực đáp. “Lo chẳng có ai kiếm tiền cho mình tiêu.”
“Hôn anh.”
Cố Diệc Minh đột nhiên bảo.
Dư Bắc nghi ngờ trong giây lát, song cơ thể cậu vẫn luôn thành thật mỗi khi đối diện với yêu cầu Cố Diệc Minh đưa ra.
Dư Bắc thơm lên môi Cố Diệc Minh một cái.
“Hôn rồi.” Dư Bắc hỏi anh: “Sao vậy?”
“Anh xem xem rút cục em làm sao mà lưỡi thì mềm nhưng mồm miệng lại đanh thép thế.”
Cú điện thoại của anh Lư cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người.
Đây là chiếc điện thoại Cố Quân Nho mới mua cho Dư Bắc, song cậu đặt ở đầu giường, chẳng dùng mấy.
Giờ Dư Bắc cũng không có tâm trí đâu mà nghe máy.
Nhưng kết quả là sau khi điện thoại đổ chuông một lần, anh Lư vẫn gọi tiếp, không chịu bỏ cuộc.
Dư Bắc đành đưa máy lên tai.
“Tiểu Bắc.” Nghe giọng là biết anh Lư đang giả vờ bình tĩnh. “Tôi không rõ tình hình bên tổng giám đốc Cố như thế nào, giờ tôi gửi tài liệu này cho cậu, cậu đọc kỹ vào. Nếu thật sự có gì bất trắc, tôi sẽ giúp cậu.”
Vốn Dư Bắc chẳng muốn đọc nhưng anh Lư gửi hết tin nhắn này tới tin nhắn khác trên Wechat.
Cậu tiện tay nhấn nhận, nhìn qua một lượt.
Sau đó Dư Bắc lập tức ôm chầm lấy Cố Diệc Minh, bật khóc nức nở.
Ngần ấy ngày Dư Bắc chưa từng rơi một giọt nước mắt, lúc này cậu đã có thể khóc thoải mái trước mặt Cố Diệc Minh. Có anh ở đây, cậu không cần giả vờ trưởng thành, chín chắn, cũng chẳng phải sợ điều gì hết.
Tài liệu kia là một bản di chúc được viết sẵn.
Lúc gặp tai nạn giao thông, trước khi hôn mê, Cố Diệc Minh đã gửi nó cho anh Lư.
Anh lo rằng một ngày nào đó mình thật sự sẽ chết, không còn khả năng làm gì nữa. Đương nhiên anh biết mình chẳng biến thành sao được, không có cách để tiếp tục che mưa chắn gió, bảo vệ Dư Bắc.
Vậy nên anh đem tất cả những thứ mình sở hữu trao cho cậu.
Trao cho Út Cưng của anh.