Lại Lên Hot Search Vì Bị Thần Tượng Thả Thính

Chương 131: Hoài niệm




“Không phải. Nào có. Đâu thể vậy được?”

Chiêu phủ nhận x3 này của Cố Quân Nho, Dư Bắc đã dùng chán chê rồi.

“Thế lần nào anh cũng mang một hộp cơm to đùng như vậy là để cho heo ăn à?”

“Không phải…” Cố Quân Nho ngẫm nghĩ, thấy cái cớ mình sắp đưa ra này cũng ổn. “Cho mèo ăn.”

“Mèo nhà ai lại xơi chiếc chân cua hoàng đế bự thế? Cả pizza phô mai nữa chứ…”

“Cua hoàng đế cũng là cua, mà cua thì sống dưới nước. Những loài sống dưới nước, mèo đều ăn được.”

Trông kìa, làm anh cả phải bịa lung tung rồi.

“Con mèo ấy tên Uông Gia Thuỵ hả?”

“Sao em… Không phải.” Cố Quân Nho lắc đầu quầy quậy. “Liên quan gì đến Uông Gia Thuỵ?”

“Là anh ta thật cơ đấy!”

Dư Bắc thốt lên đầy kinh ngạc.

Cố Quân Nho vội vàng bịt miệng cậu lại. “Em đừng hô to thế! Để Cố Diệc Minh biết là khủng khíp lắm.”

Dư Bắc bật cười vì cách anh nói.

“Gì mà khiếp? Anh ấy dám đánh nhau với anh à?”

“Nó dám chắc? Anh là anh trai, phải nhường nó. Nếu nó biết Uông Gia Thuỵ ở nhà anh thì chắc chắn sẽ tìm tới tận nơi. Cũng đâu phải em không biết, Uông Gia Thuỵ đứng đầu danh sách đen, Cố Diệc Minh bảo gì mà cứ thẳng tay tiêu diệt.”

Cố Quân Nho nói rất hợp lý, suýt nữa thì Dư Bắc đã tin.

Cậu dùng cùi chỏ chọc Cố Quân Nho.

“Anh cả, hoá ra anh cũng sợ Cố Diệc Minh.”

Không chỉ mỗi mình mình sợ.

Việc này chứng tỏ điều gì?

Cố Diệc Minh không phải người tốt.

Còn chứng tỏ gì nữa nào?

Gia đình mình chiều Cố Diệc Minh quá rồi, chiều đến mức khiến anh ấy coi trời bằng vung.

Anh ấy nghĩ mình là bá vương chắc?

Bá vương đường phố chứ gì?

“Không phải anh sợ nó.” Cố Quân Nho khoát tay. “Mà là nó nghiêm túc lắm. Ngoài cười cười nói nói với em thì em xem thái độ của nó đối với người khác đi, chẳng lịch sự chút nào.”

Dư Bắc có bằng chứng để nghi ngờ Cố Quân Nho biết Cố Diệc Minh lén chê anh ấy xấu.

Hai anh em đều thù vặt.

Nhưng Cố Quân Nho nói cũng chẳng phải không có lý.

Cố Diệc Minh thật sự không thích quan tâm tới người khác, kiểu ai muốn thế nào thì thế.

Vô cùng ngang ngược, nam thần lạnh lùng.

Hồi mới quen, Dư Bắc vẫn luôn cảm thấy anh khó gần, sợ Cố Diệc Minh đánh rắm một phát là mình đóng băng.

“Haiz….” Cố Quân Nho lại thở dài, bảo: “Thật sự thì trước kia nó không như vậy đâu, vẫn ra dáng một đứa em.”

Dư Bắc rất muốn hỏi ra dáng một đứa em là thế nào.

Song đó không phải điều mấu chốt.

“Trước kia anh ấy không như vậy ạ?”

“Đúng.”

Một suy nghĩ chợt loé lên trong đầu Dư Bắc.

Liệu có phải vì liên quan đến cú sốc của sự việc xảy ra ngoài ý muốn kia không? Tính tình Cố Diệc Minh thay đổi hoàn toàn, chạy tới một đất nước xa lạ để chữa lành vết thương lòng?

Suy luận thế này thì cả Conan cũng chẳng tìm được kẽ hở nào.

“Anh cả.” Dư Bắc chuẩn bị hỏi bóng hỏi gió. “Cố Diệc Minh từng yêu ai phải không?”

“Yêu?” Cố Quân Nho tỏ vẻ nghi ngờ.

“Đúng, Cố Diệc Minh có bạn gái… hoặc bạn trai bao giờ chưa?”

Cố Diệc Minh từng yêu ai chưa, Dư Bắc không rõ, nhưng Cố Quân Nho thì chắc chắn là chưa.

Anh cả sống chẳng có khát vọng, chẳng có ước ao.

À không, là cuộc đời anh ấy quá trọn vẹn rồi.

Vậy còn cần bạn gái làm gì?

Để rước bực vào người, cãi vã, phân chia tài sản hả?

Cố Quân Nho nghĩ một lúc rồi ù ù cạc cạc đáp: “Anh không biết.”

“Anh ấy không nói với anh à?”

“Không.” Cố Quân Nho cũng ngẫm kỹ lại. “Chưa nghe kể bao giờ. Nó bảo em hả?”

Bố mẹ Cố Diệc Minh còn biết mà Cố Quân Nho không biết?

Cũng đúng, quan hệ giữa hai người họ không tốt.

Dư Bắc chẳng tưởng tưởng nổi cảnh Cố Diệc Minh và Cố Quân Nho thì thầm tâm sự với nhau.

“Vậy thôi ạ.”



Dư Bắc nhìn Cố Quân Nho lái xe đi, chuẩn bị quay vào nhà.

Không dò la được gì từ Cố Quân Nho, chẳng lẽ hỏi Cố Hồng Sênh?

Không dám.

Ngày hôm ấy bố mẹ Cố Diệc Minh phản ứng dữ dội như thế, Dư Bắc không muốn tự đâm đầu vào chỗ chết.

Cậu còn chưa bước vào nhà thì đã nhận được một cú điện thoai.

“Tiểu Bắc, em ở đâu vậy?”

Là giọng nói quen thuộc của Uông Gia Thuỵ, xen lẫn những tiếng nức nở.

Mới bao nhiêu lâu không gặp mà Uông Gia Thuỵ đã nhớ mình phát khóc rồi?

“… Gì đấy?…”

“Tôi…”

Uông Gia Thuỵ thốt ra một từ rồi im bặt, rất lâu sau mới khóc oà lên.

“Nghe nói em kết hôn với tên khốn Cố Diệc Minh rồi hả? Em cứ vậy mà vứt bỏ tôi ư? Em còn chẳng bảo gì tôi hết. Huhuhu…”

Bàn tay đang cầm điện thoại của Dư Bắc cứng đờ, cậu hỏi: “Anh khóc cái gì?…”

“Tủi thân quá. Lốp dự phòng tôi đây tủi thân quá!”

Cái đệt…

Tên công tử bột Uông Gia Thuỵ này bắt đầu dần dần trở nên đáng yêu từ khi nào thế nhỉ?

“Thôi, thôi, anh làm như đánh mất tôi ấy.” Dư Bắc an ủi gã.

“Hử? Nghĩa là tôi vẫn có cơ hội đập chậu cướp hoa?”

“Nghĩa là anh đã bao giờ có được tôi đâu.”

“Oài… Sao em lạnh lùng, vô tình vậy? Em biết những ngày qua tôi sống ra sao không?” Uông Gia Thuỵ bắt đầu khóc lóc, kể lể. “Một thằng Mỹ chết tiệt ăn trộm túi của tôi, giấy tờ tuỳ thân, điện thoại, thẻ ngân hàng mất sạch! Khách sạn không chỉ đuổi tôi ra ngoài mà còn báo cảnh sát bắt tôi. Tôi chẳng thể giải thích rõ ràng với cảnh sát Mỹ nên bị giam mười mấy ngày, sau đó mới được thả đến đại sứ quán xin giúp đỡ. Nhưng mẹ kiếp, đại sứ quán lại tạm nghỉ để sửa sang, tôi đành phải quay về đồn cảnh sát chờ rất nhiều ngày thì mới được xác minh danh tính. Giờ tôi chẳng có một xu dính túi, hai hôm nữa là bị trục xuất về nước…”

“Thế nên anh chạy tới nhà anh cả?”

Dư Bắc ngắt lời gã.

IQ chừng ấy mà Uông Gia Thuỵ còn định đến Nam Cực xem chim cánh cụt?

“Đúng, sao em biết?… Tôi van xin anh ta rất lâu, đây là số điện thoại bàn nhà anh ta.” Uông Gia Thuỵ càng nói càng rầu rĩ. “Hôm nay tôi lên mạng bằng máy tính của anh ta mới biết em đã đăng ký kết hôn với Cố Diệc Minh. Aaa, tôi sụp đổ rồi!”

“Chuyện này ấy à…”

Dư Bắc chưa kịp nói gì thì cửa đã bật mở, Cố Diệc Minh bước ra.

“Út Cưng, em làm gì đấy? Ai gọi thế?”

Dư Bắc vội vàng cúp máy.

Giờ cậu không thể dính dáng tới Uông Gia Thuỵ.

Trước kia cậu liên lạc với gã, có thể xem như lựa chọn bạn trai, còn giờ lại là ngoại tình.

Vớ vẩn sẽ bị tống cổ ra khỏi nhà, không được một đồng một cắc.

“Không có gì, bán hàng ấy mà.”

“Lần trước em nói câu đó thì đã tòi ra một gã đối tượng mối lái.” Lần này Cố Diệc Minh không tin nữa. “Đưa điện thoại cho anh.”

“Thật đấy… Anh có lòng tin chút được không?”

Moá, bảo đôi ta sẽ là cục vàng của nhau cơ mà?

Mình làm cục vàng của anh ấy, còn anh ấy lại biến thành cục phân.

Dư Bắc tuyệt vọng.

Cố Diệc Minh ấy vậy mà lại gọi vào số kia.

“Alo? Anh là ai đấy?”

Giọng sặc mùi bắt gian tại trận.

Sau đó Cố Diệc Minh nhíu mày.

“Có chuyện gì không nói thẳng ở nhà được à? Gọi điện thoại cái con khỉ.” Cố Diệc Minh hung hăng cúp máy.

“???”

Dư Bắc sửng sốt.

Không ngờ Cố Diệc Minh lại… khoan dung đến nhường này.

Hay là anh ấy muốn lừa Uông Gia Thuỵ tới đây rồi giết người diệt khẩu, phi tang xác?

Cố Diệc Minh khoác vai Dư Bắc, đi vào nhà.

“Em liên lạc với Cố Quân Nho ít thôi.”

Dư Bắc thở phào nhẹ nhõm.

Cố Quân Nho về nhà nhanh vậy?

Đúng là dân chạy taxi có khác.

Cố Quân Nho cũng ngầm hiểu, không khai chuyện của Uông Gia Thuỵ ra.

Bây giờ mình tự tin hẳn.

“Gì thế hả Cố Diệc Minh? Anh ấy là anh trai anh, anh sẽ không cho rằng giữa em và anh ấy có chuyện gì đấy chứ? Anh bỉ ổi quá!”

“Trước kia em từng khen anh ấy đẹp trai.” Cố Diệc Minh lầm bầm. “Trộm nhà khó đề phòng. Em cứ thử nhìn xem, hai người không ổn tí nào, toàn liếc mắt đưa tình. Anh ấy mà cần em phải tiễn chắc? Về đến nhà còn gọi điện thoại?”

“Xàm xí, em đang giữ gìn tình cảm anh em cho anh đấy.”



“Hai người chắc chắn có vấn đề.”

“Đầu anh có vấn đề ấy.”

Cố Diệc Minh điên rồi.

Sau này mình sẽ gọi anh ấy là Cố Ghen Tuông.

Dư Bắc tức quá trời quá đất.

Rõ ràng Cố Diệc Minh đang bới lông tìm vết.

Đêm qua nhìn ảnh mối tình đầu, thấy mình không bằng người ta chứ gì?

Dư Bắc bực lắm mà chẳng thể hiện ra mặt được.

Có người nhà ở đây, không ra thể thống gì.

Haiz…

Đúng là mình càng ngày càng biết điều.

Sao Cố Diệc Minh vẫn trẻ con vậy nhỉ?

Bố mẹ hai bên lại rất vui vẻ, trò chuyện rôm rả, nhất là Cố Hồng Sênh và Dư Đại Hoa, chỉ hận gặp nhau quá muộn.

Hai ông bố bàn từ phong cảnh đó đây cho tới triết lý cuộc đời, từ thơ ca, hò vè đến chuyện thời sự, chính trị.

Dư Bắc toát mồ hôi thay cho Dư Đại Hoa.

Để bắt kịp Cố Hồng Sinh, chắc hẳn ông đã vắt kiệt một nửa chất xám.

Dư Bắc đi vào phòng, quyết định tìm kiếm một số chứng cứ phạm tội của Cố Diệc Minh.

Anh ấy đã giữ ảnh cô gái kia lại làm kỷ niệm thì chắc chắn sẽ giữ cả thứ khác nữa nhỉ?

Cậu lục tung mọi chỗ, tìm kiếm một lúc.

Cố Diệc Minh giấu kỹ thật, trong chốc lát thật sự chẳng thể tìm ra được. Dư Bắc đã lần mò hết từ túi quần túi áo cho đến cà vạt, tất trong ngăn kéo.

Cậu chuẩn bị bỏ cuộc rồi, song một chiếc hộp trong ngăn kéo cho thấy câu chuyện không hề đơn giản.

Đó là một hộp quà Chanel.

Cố Diệc Minh chưa bao giờ dùng hàng Chanel.

Màu hồng, rõ ràng là hộp đựng đồ dành cho phụ nữ.

Dư Bắc lấy nó khỏi ngăn kéo, nhẹ nhàng mở ra.

Có vẻ như là một món đồ cũ, lớp vải bọc đã hơi sờn.

Bên trong chứa một chiếc vòng tay kim cương.

Dư Bắc lấy ra đo thử, kích thước rất nhỏ.

Vậy chắc chắn không phải của Cố Diệc Minh, anh chỉ có thể đeo lên đầu ngón chân thôi.

Dư Bắc hiểu Cố Diệc Minh, anh ấy không dở hơi tới mức đó.

Chẳng phải đồ của con gái thì gì nữa?

Dư Bắc thấy phiền lòng.

Mình bị ngu à?

Chưa biết chừng Cố Diệc Minh đã quên thứ này rồi, mình lôi ra để anh ấy nhớ lại hả?

Cố Diệc Minh sở hữu không ít những món đồ đắt đỏ, lén vứt cái hộp này đi chưa chắc anh đã biết.

Dư Bắc không vứt.

Cố Diệc Minh cất giữ thứ này thì nhất định nó rất quý, chắc chắn đắt tiền lắm.

“Út Cưng, em…”

Cố Diệc Minh đột nhiên xuất hiện ở đằng sau. Dư Bắc giật mình, tay run lên, chiếc vòng kêu rắc một tiếng.

Đứt rồi.

Cố Diệc Minh đương nhiên cũng thấy nó bị đứt.

Anh ngẩn ra, sau đó chẳng nói gì, cầm lấy chiếc vòng trong tay Dư Bắc, cất vào hộp.

Lòng Dư Bắc như lửa đốt.

Sự im lặng của Cố Diệc Minh càng khiến người ta thấp thỏm hơn.

Anh là như thế đấy, càng không vui thì càng lầm lì.

Dư Bắc đã tưởng tượng đến cảnh bị Cố Diệc Minh đuổi ra khỏi nhà, cắt đứt quan hệ.

“Em không cố ý đâu…”

Có thể cứu vãn tình thế được chăng?

“Ừ.” Cố Diệc Minh khẽ đáp. “Không sao, dù gì cũng chẳng có ai đeo nữa.”

Giọng điệu hoài niệm này…

Nếu lúc trước nghe thấy câu nói ấy, Dư Bắc sẽ tăng xông ngay tại chỗ.

Nhưng giờ thì không được. Chắc Cố Diệc Minh đang giận lắm, mình đâu thể đổ thêm dầu vào lửa.

“Vòng của anh à?” Dư Bắc chột dạ, hỏi.

“Nó vốn là để tặng người khác.”

Trong đôi mắt Cố Diệc Minh tràn ngập nỗi buồn chẳng thể xoá nhoà.