Lai Giả Khả Truy

Chương 24




Đây là một buổi hòa nhạc làm rung động lòng người, Triển Chiêu nghĩ thầm. Tuy rằng hay thì có hay, nhưng lại không có cách nào để lại dư vị, như thể thiếu đi mất thứ gì đó.

Song Triệu Trinh thì không nghĩ như vậy. Hắn hưởng thụ tất cả vẻ đẹp của buổi tối nay. Nhìn con người điềm tĩnh kia ngồi bên cạnh, lòng hắn có một loại cảm giác thỏa mãn mãnh liệt. Triệu Trinh hy vọng có thể khiến cho thời gian kéo dài vô tận, để cho người này vĩnh viễn ở lại bên mình. Bởi vậy, sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, Triệu Trinh ra sức mời Triển Chiêu đến quán rượu của mình, uống rượu tán gẫu. Triển Chiêu tuy nhớ nhà như tên, nhưng lại không tiện từ chối, đành theo Triệu Trinh cùng đi. Đợi đến khi Triệu Trinh đưa Triển Chiêu về đến nhà, đã là nửa đêm.

———————————————————————————

Chiếc Porsche màu đen vững chãi đỗ ở bên ngoài một khu dân cư tư nhân cao cấp. Dựa vào ánh đèn mờ nhạt ngoài cửa xe, Triệu Trinh đánh giá người không chịu nổi tửu lực mà thiêm thiếp ngủ ở ghế lái phụ.

Vì đi nghe hòa nhạc, cậu mặc một bộ lễ phục màu đen, áo sơmi trắng. Màu sắc đơn giản, kiểu dáng đơn giản, nhưng không che giấu được ánh sáng của chủ nhân. Bởi lẽ nhiệt độ trong xe tương đối cao, áo khoác đen không cài, cà vạt màu xám bạc đồng màu với cổ áo da, khiến cho sắc mặt cậu càng thêm trắng hồng.

Triệu Trinh không nhịn được đưa tay ra trêu chọc những sợi tóc đen lòa xòa trước trán, theo sợi tóc, lướt qua gò má. Có lẽ là người ngủ say bị động tác của hắn quấy nhiễu, người kia giật giật thân thể, dường như là muốn tìm một tư thế thoải mái hơn, trong miệng nhẹ nhàng gọi: “Ngọc Đường…” Lập tức lại lặng yên không một tiếng động.

Nghe miệng cậu gọi tên của người khác, Triệu Trinh không khỏi nổi cơn thịnh nộ. Hắn cau mày, tàn nhẫn mà nhìn chằm chằm Triển Chiêu, kìm nén lửa giận trong lòng, hắn muốn hôn lên bờ môi kia, như thể chỉ có vậy mới khiến ức chế và phẫn nộ trong lòng lắng xuống. Lập tức hắn liền cúi người, ánh đèn mờ nhạt đột nhiên tối lại, Triệu Trinh cả kinh, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa xe. Chỉ thấy một người mặt đầy tức giận đứng ngoài xe nhìn hắn.

Có lẽ là bị loại không khí không kịp đề phòng này quấy nhiễu, Triển Chiêu mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn Triệu Trinh hỏi: “Ưm? Về đến nhà rồi sao?” Không chờ Triệu Trinh trả lời, vừa nhìn về phía ngoài cửa sổ, vui mừng reo lên: “Ngọc Đường!”

“Cảm ơn anh đã đưa tôi về, anh Triệu! Lần sau…” Xuống xe, Triển Chiêu nói cảm ơn với Triệu Trinh, nhưng cậu còn chưa kịp nói xong, đã bị Bạch Ngọc Đường vẫn sầm mặt lôi đi.

“Ngọc Đường! Không nên như vậy, còn chưa nói lời tạm biệt với anh Triệu mà…”

“Hừ! Đi thong thả không tiễn! Lái xe cẩn thận, đừng đâm vào cây!” Bạch Ngọc Đường lời lẽ vô tình, đầu cũng không quay lại, không thèm để ý tới Triệu Trinh sắp bị tức điên, trực tiếp đi về phía trước.

Buồn cười, còn muốn nói lời tạm biệt? Bạch Ngọc Đường nghĩ thầm, nếu không phải mình không yên lòng con mèo ngốc này, xuống lầu tìm, mèo nhà mình đã bị người khác ăn mất rồi. Thế mà con mèo ngốc này vẫn một mực trì độn vô cùng, một chút cũng không ý thức được nguy hiểm. Nghĩ đến đây, Bạch Ngọc Đường lại nổi giận bừng bừng, nếu không phải có mèo ngốc đứng bên, anh đã sớm đấm cho gã Triệu Trinh kia một phát!

Vốn là, để dỗ dành Bạch Ngọc Đường đang ghen, Triển Chiêu đáp ứng anh kết thúc hòa nhạc sẽ nhanh chóng về nhà trọ, sau khi về nhà cũng sẽ gọi điện thoại cho anh ngay. Nhưng chờ đến tận chín giờ, Bạch Ngọc Đường vẫn không nhận được tin Triển Chiêu về đến nhà bình an. Thế là, Bạch Ngọc Đường lái xe tới đến khu nhà trọ trong nội thành của Triển Chiêu, dùng chìa khóa sống chết mới lừa được đi vào ổ mèo, đợi đến nửa đêm, cũng không thấy Mèo con về ổ. Gọi điện thoại qua, cũng bị chuyển tới hộp thư thoại. Bạch Ngọc Đường thực sự nôn nóng bất an, liền đi xuống lầu xem thử, vừa vặn gặp phải gã Triệu Trinh bụng dạ khó lường.

Nếu như chậm một chút nữa, chậm một chút nữa… Bạch Ngọc Đường nghĩ đến đây, vừa âm thầm vui mừng, vừa tức không đánh được một trận! Không tự chủ, trên tay dùng sức, cũng bước nhanh hơn.

Triển Chiêu vốn là uống rượu, bị gió lạnh thổi, men rượu dâng lên, theo không kịp bước chân Bạch Ngọc Đường, lảo đảo một cái va vào lưng Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường xoay người lại ôm Triển Chiêu, nhìn cậu vì say rượu mà mặt ửng đỏ, cau mày thấp giọng mắng: “Mèo say!”

Mà Triển Chiêu lại dường như không hề cảm nhận được cơn tức giận của Bạch Ngọc Đường, còn cười hì hì nhìn anh, chờ người yêu đóng cửa lại, liền rướn người lên ôm chầm lấy anh.

Ngón tay thon dài đan vào mái tóc nâu ngắn, giữ lấy đầu anh, kéo lại gần đôi môi đỏ hồng của mình, hơi chạm nhẹ. Rồi sau đó, cậu dùng đôi mắt mờ sương tràn đầy ý cười nhìn người yêu, nhìn đôi mày anh nhíu lại, nhìn đôi mắt anh nén giận mà vẫn đẹp tuyệt, nhìn sống mũi anh tuấn của anh, đôi môi mỏng nhưng ấm áp… Bóng hình người yêu phản chiếu vào trong mắt cậu, tựa như có thể đưa người ấy từ đôi mắt nhập vào sâu trong lòng… Cậu vùi đầu vào cần cổ người yêu, vừa dụi dụi vừa nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Ngọc Đường… Ngọc Đường… Em nhớ anh…”

Đúng vậy! Cậu nhớ anh! Chưa bao giờ nhớ anh da diết như ngày hôm nay. Chỉ mới xa nhau mấy tiếng mà thôi, thế nhưng nỗi nhớ nhung cứ tựa như cơn lũ vỡ đê trào dâng cuồn cuộn…

Lúc nghe nhạc nhớ anh, lúc ăn tối nhớ anh, khi uống rượu cũng nhớ đến anh, ngay cả ở trong mơ, cũng là anh…

Bạch Ngọc Đường chỉ thấy trong đầu trống rỗng, anh đã bao giờ thấy Triển Chiêu chủ động như thế này đâu? Mèo của anh lúc nào cũng ngượng ngùng, ngay cả khi chỉ có hai người, cũng là Bạch Ngọc Đường mặt dày mày dạn xáp lại mới có thể được gần hơi thơm (dùng từ này sao lại thấy kỳ cục vậy chứ?) Vậy mà hôm nay, cậu lại ôm mình thế này, cười đến quyến rũ nhưng vẫn vô cùng hồn nhiên. Mặc cho Mèo con kia rúc vào cổ mình như làm nũng, dù là Bạch Ngọc Đường phong lưu thiên hạ cũng phải mất nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần…

Ngọc Đường, em nhớ anh…

Câu nói này như một lời thần chú, khiến cho máu của Bạch Ngọc Đường nhất thời dồn lên. Anh hôn lên đôi môi hồng căng mọng, siết chặt lấy cơ thể cậu, như thể phải đem cậu hòa vào dòng máu của chính mình, mãi mãi cũng không muốn rời xa!

Triển Chiêu cười đáp lại, anh hôn cậu, cậu liền cắn vào môi dưới của anh, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng thăm dò; anh ôm cậu, cậu cũng ôm lại anh thật chặt. Không biết là ai cởi bỏ áo khoác của ai trước, không biết là đôi chân ai đứng không vững, hai người ngã nhào lên giường… (Mỗ Tô: Ngũ gia, vì sao lại ngã lên giường? Bạch Ngũ gia: Cút… Thời khắc mấu chốt phá quấy cái gì!)

Bạch Ngọc Đường dùng tay chống thân thể, cúi mình nhìn người nằm trên giường vẫn đang cười đến quyến rũ. Tình cảm của chính mình gào thét muốn có được nhiều hơn nữa, nhưng lý trí lại khiến anh chùn bước. Anh không muốn có được Triển Chiêu vào lúc cậu say rượu, anh hy vọng có được hết thảy của cậu, chân tâm thực ý của cậu!

Triển Chiêu dường như hiểu được lo lắng của người yêu, cậu đưa tay vòng qua cổ Bạch Ngọc Đường, cười nói: “Ngọc Đường, em không say…” Đúng vậy, cậu không say. Cậu biết mình muốn gì. Nếu như nói trước đây còn có chút lo lắng, thì giờ đây sau khi trải qua nỗi tương tư đến bất ngờ mà khó thể kìm nén được, cậu đã rõ ràng mình muốn thứ gì đó!

Tại sao lại không chứ? Anh chính là người mà mình yêu tha thiết.

Nhưng hình như cậu lại say rồi, say trong đêm đông tĩnh mịch đen như mực này, say trong giấc tương tư nồng nàn, say trong săn sóc của người yêu…

Bạch Ngọc Đường thở dài, hôn tên nhóc phiền người này, trong phút chốc cảm xúc mãnh liệt ập tới, ý nghĩ lướt qua trong đầu Bạch Ngọc Đường lại là, sau này nhất định phải trông chừng con Mèo con trêu hoa ghẹo nguyệt mà không tự ý thức này mới được…