Quán cà phê dưới lầu một của tập đoàn Thịnh Đường, đã gần tối, không có khách khứa gì.
Người phục vụ đưa cà phê cho một bàn ở một góc khuất rồi, quay sang nhìn Thịnh Tâm Lan mỉm cười gật đầu, có vẻ rất quen thuộc.
Thịnh Tâm Lan thường làm việc ở sảnh lớn dưới lầu một, đều rất quen thuộc với những người làm ở mấy cửa hàng dưới đây.
“Ba, sao ba lại đến đây?” Cô quấy cà phê, không được tự nhiên lắm.
Người đàn ông ngồi đối diện khoảng trên dưới năm mươi tuổi, mặc một bộ vest màu nâu, vô cùng lịch sự, trong mái tóc đen xen lẫn vài sợi bạc, đồng hồ trị giá ba tỷ đồng trên cổ tay trái ánh lên ánh sáng lạnh lẽo.
“Hôm thứ bảy chị của con đi tham dự tiệc đính hôn của Lý Duy nói thấy con, nói cho ba biết con đang làm việc ở đây.”
Thịnh Tâm Lan đã sớm đoán được hôm đó Thịnh Tâm Nhu quay về chắc chắn sẽ thêm mắm thêm muối vào, thái độ cũng lập tức lạnh nhạt hơn.
“Chị ta nói cái gì? Chắc không phải lời hay ho gì đúng không?”
Ba Thịnh nhíu mày.
“Chị con chỉ nói cho ba biết con đang làm việc ở đây mà thôi, làm gì có nói mấy lời không hay ho nào chứ, Tâm Lan, có phải con hiểu lầm gì về chị con rồi không?”
Thịnh Tâm Lan nắm chặt cái muỗng, sắc mặt không quá đẹp: “Con hiểu lầm gì về chị ta chứ, đơn giản là tính tình không hợp nhau mà thôi.”
“Tính cách của Nhu Nhu không được tốt lăm, nhưng mà chị con cũng rất quan tâm em gái là con, dù sao cũng là người một nhà, cũng thật lòng với con hơn, Tâm Lan...”
“Ba.” Thịnh Tâm Lan ngắt lời ông: “Đừng nói là ba đến tìm con chỉ để điều tiết mối quan hệ của hai chị em con đó nha?”
Nghe vậy, ba Thịnh nhìn cô.
“Ba nghe nói con đang yêu đương với tổng giám đốc Nguyễn của tập đoàn Thịnh Đường, có đúng không?”
Thịnh Tâm Lan cũng không cảm thấy ngạc nhiên khi ba hỏi câu này.
Nếu Thịnh Tâm Nhu quay về nhắc đến chuyện gặp được cô ở buổi tiệc đính hôn thì chắc chắn sẽ nhắc đến chuyện giữa cô và Nguyễn Anh Minh, bởi vì khi đó chuyện này rất ồn ào, cho dù cô ta không nói thì chỉ sợ ba cũng sẽ nghe được từ chỗ mấy người bạn khác, cho nên Thịnh Tâm Nhu thông minh như thế, đương nhiên sẽ không để mặc người khác nói chuyện lớn thế này cho ba biết.
Chắc là cô ta còn phải lo rằng nếu ba Thịnh nghe được chuyện này từ chỗ người khác thì sẽ lòi ra chuyện cô ta chèn ép cô ở tiệc đính hôn hôm đó nữa.
“Thật thì sao? Giả lại thế nào?” Thịnh Tâm Lan cúi đầu, không phủ nhận, nhưng cũng không gan đến mức tùy tiện thừa nhận.
“Mấy năm qua ba cũng đâu thèm quan tâm đến con sống như thế nào, cho nên chuyện này ba cũng đừng xen vào, con tự xử lý được.”
Đối với sự lạnh nhạt của Thịnh Tâm Lan, ba Thịnh cũng không tức giận, ngược lại mặt mày còn sầu lo, lo lắng thay cho cô.
“Ba nghe nói cậu ta có một đứa con, nếu con yêu đương cùng cậu ta, chỉ sợ phải suy xét đến rất nhiều chuyện.”
Thịnh Tâm Lan từ từ ngẩng đầu lên.
“Nếu con nói con cũng có một đứa con thì sao?”
Sắc mặt ba Thịnh dần thay đổi.
Thịnh Tâm Lan đang chờ ba nổi giận, từ sau khi bắt đầu hiểu chuyện đến giờ, cô vẫn luôn chờ ba sẽ nổi giận với cô, như vậy thì cô có thể phát tiết hết tất cả bất mãn và nghi ngờ trong mấy năm nay ra ngoài.
Nhưng ba Thịnh chỉ giữ nguyên vẻ mặt kinh ngạc trong chốc lát, rồi sau đó run rẩy bưng ly cà phê lên uống, giống như là muốn ổn định tâm trạng của ông lại, sau khi uống xong ly cà phê, ông lại trở về làm một người cha hiền từ.
“Chuyện xảy ra khi nào?”
“Năm năm trước con đi nước ngoài là vì sinh con, không muốn dẫn về nhà.”
Thịnh Tâm Lan trả lời cực kỳ qua loa.
“Vậy... cũng năm tuổi rồi.”
Ba Thịnh nhíu mày, đương nhiên khó có thể ổn định cảm xúc nhanh đến thế, nhưng cũng không hề có dấu hiệu muốn nổi giận, thậm chí sau khi im lặng một lúc rồi hỏi: “Con trai hay con gái?”
“Con gái.”
Mấy lời nói lúc sau lại càng thêm quái dị, Thịnh Tâm Lan không chờ được ba nổi giận, ba Thịnh cũng kiên nhẫn cịu đựng hỏi không ít chuyện liên quan đến đứa bé, giống như đã quên mất ông đến đây là định hỏi về chuyện của Nguyễn Anh Minh vậy.
Cuối cùng khi ra về, ông tính tiền, do dự một lúc, hơi cẩn thận nói.
“Nếu con có rảnh thì dẫn con của con về nhà chơi, nếu con muốn cũng có thể dẫn đứa bé đó về nhà ở, người trong nhà sẽ không nói gì.”
Nói xong những lời này, ông lập tức bỏ đi, không hiểu sao bóng lưng trông có chút cô đơn.
Từ nhỏ Thịnh Tâm Lan đã không có mẹ, khi còn nhỏ luôn sống chung với ông ngoại, sau đó đến khi ông ngoại qua đời mới được nhận về sống cùng ông, lúc đó ông đã tái hơn, bên cạnh còn có một cô con gái Thịnh Tâm Nhu lớn tháng hơn Thịnh Tâm Lan, có lẽ con nít khi còn nhỏ thì chưa hiểu được gì, lớn hơn một chút dù sao cũng phải nghe mấy lời nói ra nói vào của người khác.
Có một số việc không thể nào giấu được.
Ba Thịnh luôn cảm thấy ông thiếu nợ con gái, cho nên từ khi đón cô về nhà đã muốn bồi thường lại cho cô gấp đôi, từ trước đến giờ cô muốn gì là có đó, thậm chí khi cô mười lăm tuổi, cô đột nhiên dẫn một cậu thiếu niên giống hệt như ăn mày về bảo ông nhận nuôi, ông cũng đồng ý.
Cho dù là thế, ông vẫn muốn làm thêm nhiều hơn nữa nhưng không được, cứ có cảm giác ông chưa làm tròn trách nhiệm của một người ba.
Sau khi gặp ba xong, Thịnh Tâm Lan cũng hơi bực bội, cũng may công trình buổi chiều cũng sắp xong rồi, không khỏi ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của khách hàng ở lầu trên, buổi tối sẽ không làm nữa.
Cô cầm túi xách ra khỏi khách sạn Thịnh Đường, nâng cổ tay lên nhìn xem, đang ngẩn người, đột nhiên nhớ đến cô bận đến mức quên đi đón Ái Linh.
Vội gọi một chiếc xe.
“Bác tài, đi nhà trẻ Lam Bảo.”
Trên đường đi lại gọi điện điện thoại cho Tôn Hồng, hiệu trưởng của nhà trẻ.
“Có người đón rồi?”
Cô ngồi trên xe taxi, kinh ngạc hô to: “Là ai đón vậy?”
Đầu dây bên kia truyền lại giọng nói của Tôn Hồng, hơi thấp thỏm giải thích.
“Anh Nguyễn đón đi rồi, tôi thấy cô có quan hệ không tệ với ba của Lập Huy, ngày thường hai người cũng hay đưa đón con của nhau, anh ta chủ động nói đi đón bé, cho nên chúng tôi mới giao Ái Linh cho anh ta, có vấn đề gì sao mẹ Ái Linh?”
“À, không, không có việc gì.” Thịnh Tâm Lan thở phào nhẹ nhõm: “Làm phiền rồi.”
Sau khi cúp máy, mới phát hiện trong Zalo có một tin nhắn chưa đọc, là của Nguyễn Anh Minh, một câu vô cùng ngắn gọn.
“Tôi đón Ái Linh về nhà tôi.”
Cô vội vàng bảo tài xế đổi đường chạy đến Ngự Uyển, sau đó lại gọi điện thoại sang.
“Alo?” Giọng nói của Nguyễn Anh Minh từ đầu dây bên kia truyền đến, trầm thấp như tiếng nỉ non bên tai đêm đó.
Thịnh Tâm Lan cảm thấy có hơi ngột ngạt, vội mở cửa sổ cho thoáng: “Ừm, cảm ơn anh đã đón Ái Linh giúp tôi, hôm nay tôi bận quá, quên mất chuyện này.
“Không cần khách sáo.’
Không nghe ra được bất cứ cảm xúc nào từ giọng nói của Nguyễn Anh Minh cả: “Chuyện đã hứa với cô, đương nhiên phải làm được.”
“Hứa với tôi?”
Thịnh Tâm Lan ngẩn ra: “Hứa cái gì chứ?”
“Sẽ đưa đón Ái Linh trong khoảng thời gian cô bận bịu việc lễ mừng, hơn nữa trong khoảng thời gian này cô và cô bé sẽ ở tạm trong nhà tôi, đây không phải là chuyện cô muốn tôi hứa với cô sao?” Nguyễn Anh Minh trả lời một cách đương nhiên.
“Hả?” Thịnh Tâm Lan không hiểu gì hết, vội vàng hỏi: “Tôi yêu cầu như thế khi nào chứ?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó truyền đến bốn chữ vô cùng nghiêm túc.
“Tối ngày hôm trước.’