Lãi Được Bé Yêu

Chương 55: SAO TÔI CÓ THỂ KHÓC ĐƯỢC?




Lời nói này của Thịnh Tâm Lan có ý nghĩa sâu xa.

Nhưng mà Nguyễn Anh Minh cũng chẳng phải là cái đèn đã cạn dầu, nói một cách thẳng thắn.

“Đồ của nhà họ Thịnh, Tâm Lan cũng không thèm khát đâu, nếu như là vì lý do này mà cô cố ý gây chuyện thì tôi cũng sẽ không để ý tự mình nói chuyện với ba của Tâm Lan, tôi nghĩ là ông Thịnh chắc cũng không biết con gái của ông ta ở ngoài ngang ngược như thế nào, âm mưu bắt nạt cô em gái ngây thơ của mình như thế nào.”

Có Nguyễn Anh Minh ở đây, trong nháy mắt hướng gió của đám đông liền thay đổi, những người ban đầu biết chút ít chân tướng không dám nói lời nào cũng bắt đầu thì thầm.

“Tôi nghe nói là ông cụ nhà họ Thịnh với vợ hiện tại là người vợ thứ hai đó, lúc trước có một người con gái với người vợ trước, chắc chính là cô ấy.”

“Hình như chuyện chính là như vậy đó, cho nên Thịnh Tâm Nhu mới là con riêng của người phụ nữ đó.”

“Tám chín phần mười là như vậy rồi, từ trước tới giờ đứa con của vợ chính chưa từng xuất hiện, cho nên mọi người mới không biết, nhưng cũng có thể nhìn thấy được ông cụ nhà họ Thịnh bảo vệ cô gái này rất tốt.”

Thịnh Tâm Nhu tức đến phát run, hình tượng cô cả mà cô ta đã khổ tâm xây dựng nhiều năm như vậy lại bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, người bạn trai vẫn luôn đứng bên cạnh của cô ta bỗng nhiên quay người rời đi, vùng tay dậm chân một cái, kêu lên: “Bạch Hạo, anh đi đâu vậy?” Sau đó vội vàng xoay người đuổi theo.

Thịnh Tâm Nhu đi rồi, chỉ còn lại đôi vợ chồng mới là Lý Duy và Lê Vân.

Ông hai nhà họ Lý cũng nghe thấy âm thanh nên chạy đến, lúc nhìn thấy Thịnh Tâm Lan cũng sửng sốt một hồi, nhưng không hổ là người đã từng gặp sóng to gió lớn, sau khi lấy lại tinh thần thì không ngừng nhận lỗi với Nguyễn Anh Minh và Thịnh Tâm Lan. Bà Lý giật giật tay áo của Lý Duy, trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái.

“Còn không chịu nói xin lỗi với Nguyễn tổng đi, con nhìn chuyện mà các con đã làm đi kìa.”

Lý Duy nhíu mày nhìn về phía Nguyễn Anh Minh, có chút không tình nguyện mà nói một câu "xin lỗi".

Phản ứng của Lê Vân thì lại nhanh hơn, thấy hướng gió thay đổi rồi thì trở mặt còn nhanh hơn là so với diễn kịch, trên mặt tràn đầy nụ cười thân mật, kéo tay Thịnh Tâm Lan.

“Lúc nãy đều là hiểu lầm hết cả thôi, Tâm Lan, cậu với Nguyễn tổng là khách quý, đừng có để ý nha. Bởi vì gặp phải chuyện không vui, hai người mở sâm banh giúp cho tớ đi.”

“Đúng đúng đúng, mở sâm banh đi, phải sắp xếp một chút.” Ba Lý gật đầu theo.

Khách khứa xem náo nhiệt xung quanh đã giải tán, nhưng mà trong lòng đang suy nghĩ cái gì thì cũng không có ai biết được, chỉ là sau sự việc này Thịnh Tâm Lan biết rõ ràng thân phận mình là vợ sắp cưới của Nguyễn Anh Minh chỉ sợ là sẽ lan truyền ra bên ngoài.

“Lại kéo thêm thì phức cho anh rồi, sau này chuyện có dễ xử lý không vậy?”

Sau khi mở sâm banh xong, Thịnh Tâm Lan sóng vai đi đến phòng tiệc với Nguyễn Anh Minh, thấp giọng hỏi anh chuyện để ép lời đồn.

Biểu cảm của Nguyễn Anh Minh rất bình tĩnh, giống như là không hề đặt ở trong lòng.

“Không cần phải để ý đâu.”

Thịnh Tâm Lan cho rằng Nguyễn Anh Minh nói không cần phải để ý chính là không cần phải quan tâm, đương nhiên là có người sẽ xử lý, thế là cô gật đầu, lời nói xoay chuyển hỏi tiếp.

“À đúng rồi, sao anh lại đến đây vậy, không phải là anh nên đến lâm trường à?”

“Hai đứa nhỏ đã để cho bạn của cô đưa về rồi, nghe nói là cô đến đây tham gia hôn lễ của bạn trai cũ cho nên tôi tò mò.”

“Tò mò hả?” Biểu cảm của Thịnh Tâm Lan ngưng đọng.

“Tò mò cô khóc sẽ có bộ dạng như thế nào.”

“Khóc á? Sao tôi có thể khóc được chứ?” Thịnh Tâm Lan bĩu môi: “Đều là chuyện của quá khứ rồi, không phải là anh cho rằng tôi chạy đến đây uống say mèm rồi đại náo một trận trong hôn lễ của người ta đó chứ?”

“Nếu như có bản lĩnh này thì Ái Linh và Lập Huy chắc cũng sẽ không uy hiếp tôi đến đây.”

Thịnh Tâm Lan sửng sốt một hồi, dở khóc dở cười nói: “Cho nên là Ái Linh với Lập Huy kêu anh đến đây đó hả?”

“Ừm.”

Sau khi bất đắc dĩ, Thịnh Tâm Lan lại có chút mất mát.

Đương nhiên là cô biết Nguyễn Lập Huy rất thích mình, Thịnh Ái Linh thì lại ước gì buộc mình với Nguyễn Anh Minh cùng một chỗ, cho nên hai bé con này kế hoạch gì cũng có thể suy nghĩ ra được.

Điều mà cô mất mát đó chính là chuyện đến đây tìm mình, Nguyễn Anh Minh không hề có chút ý muốn của bản thân à?

Đang suy nghĩ, bên tai lại truyền đến giọng nói của Nguyễn Anh Minh, mang theo vài phần trêu tức.

“Mặt khác, so với việc ở trong lâm trường cùng với Lập Huy nhặt lá cây làm bài tập vẽ, tôi cảm thấy mình hứng thú với việc đến đây xem xem cô sẽ làm như thế nào để củng cố tâm trạng của mình, đơn thương độc mã chạy đến đây tham gia hôn lễ của bạn trai cũ cắm sừng mình và bạn thân cũ.”

“Nè!” Thịnh Tâm Lan lập tức thẹn quá hóa giận, xô tay của anh một chút: “Anh hết chuyện để nói rồi hả.”

Ngày hôm nay nếu như không phải là anh đến đây cho mặt mũi, vậy thì coi như hoàn toàn sụp đổ rồi.

“Tôi nào biết được Thịnh Tâm Nhu cũng ở đây, nên trở tay không kịp.”

“Cô sợ cô ta hả?”

“Ai sợ chị ta chứ?” Thịnh Tâm Lan mở to đôi mắt, dáng vẻ không phục, trừng mắt nhìn Nguyễn Anh Minh một hồi rồi mới chợt nhớ đến cái gì đó, nghi ngờ nói: “Sao anh biết Thịnh Tâm Nhu là chị gái của tôi?”

Ánh mắt của Nguyễn Anh Minh hơi tối xuống, một mặt đương nhiên: “Người có thể đưa đón con trai tôi đi học tan học, bình thường ở chung với thằng bé rất thân, mà cô cảm thấy là tôi không nên điều tra bối cảnh và lai lịch của cô ấy à?”

Thịnh Tâm Lan ngượng ngùng, ho khan một tiếng, nói không nên lời.

Nguyễn Anh Minh lại ép sát thêm một bước.

“Cô không cảm thấy là tôi không nghi ngờ cô đường đường là cô hai nhà họ Thịnh, thay đổi sơ yếu lý lịch của mình để chạy đến khách sạn thuộc công ty của tôi để làm quản lý chuyện này là có ý gì khác, đã cho cô đủ sự tin tưởng rồi đúng không?”

“Tôi tuyệt đối không có ý gì khác.” Thịnh Tâm Lan lập tức lắc đầu nói: “Chỉ là đơn thuần muốn nuôi sống gia đình thôi.”

Nguyễn Anh Minh đánh giá cô, như có điều suy nghĩ, cả nửa ngày bỗng nhiên mới giơ tay lên vén sợi tóc có vẻ hơi loạn ở trên tay của cô ra sau tai, hơi cúi người xuống nói khẽ.

“Tôi biết.”

Gương mặt của Thịnh Tâm Lan đỏ bừng lên.

Lý Duy đang đứng ở phía xa xa đều thu hết những hình ảnh mập mờ này vào trong mắt, nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của Thịnh Tâm Lan, tư thế thân mật của hai người, không cam lòng nắm chặt nắm đấm. Lúc trước nếu không phải là do mình có suy nghĩ sai lầm thì người phụ nữ ngày hôm nay đính hôn cùng với mình nên là người phụ nữ này.

Lê Vân ở một bên đang nói chuyện với mấy chị em tốt của mình, đang nhắc tới Lý Duy, quay đầu liền nhìn thấy gương mặt của Lý Duy không vui vẻ gì. Thuận theo ánh mắt của anh ta nhìn thấy Thịnh Tâm Lan đang ở phía xa xa, nụ cười trên mặt của cô ta cũng dần dần lạnh xuống.

Cô ta cố gắng nhiều năm như vậy vẫn không thể nào làm cho Lý Duy hoàn toàn quên mất Thịnh Tâm Lan.

“Lê Vân, đang suy nghĩ gì đó?”

Giọng nói của mấy người bạn lôi kéo suy nghĩ của cô ta lại.

Lê Vân nhìn chằm chằm vào ly rượu trong tay, chợt ngẩng đầu lên yếu ớt nói.

“Lệ Na, giúp tớ một chuyện đi.”

Trong tiệc cưới, nửa đường Nguyễn Anh Minh nhận một cuộc điện thoại của quản gia, một mình đi ra ban công, còn lại Thịnh Tâm Lan đang đứng tại chỗ buồn bực ngán ngẩm tự chơi một mình.

“Tâm Lan.”

Vừa ngẩng đầu lên nhìn nhìn thấy hai người bạn ở chung kí túc xá lúc còn học đại học, cùng với hai người đàn ông trẻ tuổi trông lạ lẫm đang đứng ở trước mặt của mình, trong số đó có một cô bạn cùng phòng tóc ngắn nhiệt tình chào hỏi với cô.

“Tâm Lan, chúng ta đã lâu không gặp nhau rồi, cậu còn xinh đẹp hơn so với trước kia đó nha.”

“Cảm ơn nha.” Thịnh Tâm Lan lịch sự nở nụ cười, lúc trước cô chỉ ở chung với bọn họ một năm, cho nên cũng không tính là thân quen gì, cũng chỉ có thể miễn cưỡng gọi tên mà thôi.

Nói chuyện vài câu, có người đề nghị.

“Lâu như vậy không gặp nhau, cũng nên uống một ly chứ nhỉ.”

Chuyện này cũng không có vấn đề gì, Thịnh Tâm Lan bưng ly rượu lên uống, nhưng mà li rượu này còn chưa đặt xuống thì một bạn cùng phòng khác lại nâng ly rượu lên.

“Còn có tớ có tớ nữa, Tâm Lan, lúc đó tớ ngủ đối diện với cậu đó cậu có nhớ không, nào nào nào.”

Nói xong cô ta liền uống cạn một ly: “Ly này cậu uống đi nha.”

“Nhớ chứ.” Thịnh Tâm Lan gật đầu, đành phải kiên trì uống thêm một ly nữa.