"Anh muốn mua cái gì chứ?"
Thấy Nguyễn Anh Minh che chở, Thịnh Tâm Lan đành phải thôi, trừng mắt Thịnh Ái Linh: “Lần này xem như xong, chỉ một lần này, Thịnh Ái Linh tiền tiêu vặt tháng sau của con bị trừ rồi."
Thịnh Ái Linh uất ức bĩu môi, Nguyễn Lập Huy bên cạnh kéo kéo tay cô bé, nháy nháy mắt với cô bé, ý bảo là cậu có tiền, lúc này cô bé mới cười lên lần nữa.
Thịnh Tâm Lan đang muốn nói với Nguyễn Anh Minh không thể chiều con như vậy, một tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, vừa ấn xuống nút trả lời, đầu bên kia đã truyền đến tiếng ồn ào, sau đó là giọng của một người phụ nữ đang chột dạ.
"Tâm Lan, cậu ở nhà sao, nhanh đến đây đi."
"Làm sao vậy?"
Sau khi hỏi hai câu, vẻ mặt Thịnh Tâm Lan căng thẳng: “Cái gì? Sao cậu lại..."
E ngại Nguyễn Anh Minh ở đây, cô cũng khó mà nói nhiều, vội vội vàng vàng cúp điện thoại, nhìn anh nói: “Tôi đột nhiên có chút việc phải đi ra ngoài, anh giúp em trông Tiểu Linh Linh một chút có được không?"
"Được."
"Cảm ơn."
Bỏ lại những lời này, cũng không quan tâm Nguyễn Anh Minh đã nói xong chưa, Thịnh Tâm Lan vội vàng vượt qua hàng tính tiền chạy về phía cửa siêu thị, bóng lưng rất vội vàng.
Nguyễn Anh Minh còn lại nửa câu 'Xảy ra chuyện gì, anh đưa em đi.” cứ nuốt xuống như vậy.
Bên ngoài là giờ cao điểm, xe taxi chậm nửa tiếng, Thịnh Tâm Lan mới đến phía quản lý sân bân, mới vừa vào cửa, liền nhìn đến một bóng hình trắng đen, ngồi ngay ngắn ở trên ghế, đeo mắt kính cũng không che dấu được vẻ mặt kiêu căng.
Áo sơ mi trắng nhét vào trong váy đuôi cá eo cao, giày cao gót đế đỏ 12 centimet làm bắp chân cô càng thêm săn chắc, cầm túi sách màu bạc trong tay phản quang lấp lánh, cả người tản ra một loại khí thế cao lãnh.
"Ngọc Hạnh." Thịnh Tâm Lan bước qua: “Cậu lại gây ra chuyện gì?"
"Mình gây chuyện?" Lưu Ngọc Hạnh tháo kính mắt xuống xuống, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tức giận vẫn không tan đi.
"Mình đây là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, lưu manh mình gặp nhiều rồi, còn chưa thấy lưu manh ở bãi đỗ xe sân bay, nhiều camera như vậy cũng dám lột quần đâu!"
"A? Lột quần?" Thịnh Tâm Lan kinh ngạc, liên tục không ngừng xoay Lưu Ngọc Hạnh một vòng, giọng gấp gáp hỏi: “Vậy cậu không sao chứ? Không bị người chiếm tiện nghi chứ?"
"Ai nha, không phải mình." Lưu Ngọc Hạnh giữ chặt tay Thịnh Tâm Lan lòng đây căm phẫn nói.
"Đã nói là mình gặp chuyện bất bình, bị chiếm tiện nghi là người khác, vừa rồi đã được bạn đến đón đi, chỉ còn lại tên lưu manh chết tiệt kia."
"Ai thế?" Thịnh Tâm Lan nhìn quanh một vòng, cũng không thấy ai.
"Giam bên trong đó, loại người này không giam lại xử phạt thì để đi ra ngoài gây hại cho xã hội sao?"
"Được rồi được rồi." Thịnh Tâm Lan bất đắc dĩ thở dài: “Chuyện cũng đã xong rồi, vậy mình đi ký tên, nhanh lên, Tiểu Linh Linh còn ở nhà đợi mình đấy."
Tính tình Lưu Ngọc Hạnh thẳng thắng, lại từng ở trong bộ đội mấy năm, thân thủ vô cùng mạnh mẽ, vài ba người đàn ông bình thường đánh không lại cô ta. Thịnh Tâm Lan quen biết cô ta cũng là vì trong quán rượu ở nước ngoài thấy cô ta gặp chuyện bất bình, sau khi quen biết cô ta loại chuyện đến cục cảnh sát đưa người đi cũng không ít lần.
"Hành lý đâu?"
Ra khỏi khu quản lý, Thịnh Tâm Lan hỏi cô ta.
Lưu Ngọc Hạnh cầm túi xách, bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, gấp giọng kêu
"YAA.A.A.. vẫn đang ở bãi đỗ xe!"
Cuối cùng hành lý là nhân viên sân bay mang đến chỗ bảo quản ở bãi đỗ xe, vali nhôm màu đỏ rượu, trong một đống rương hành lý thất lạc vô cùng dễ thấy.
"Mình đã nói sẽ không mất mà."
Lưu Ngọc Hạnh kéo vali nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của Thịnh Tâm Lan: “Được rồi, hôm nay chị em vui vẻ, lát nữa đón Tiểu Linh Linh đi ra ngoài ăn đi."
Hai người sóng vai trở về bãi đỗ xe, Lưu Ngọc Hạnh bình thường đi công tác đều đi từ bên này sân bay, mỗi lần đều đỗ xe ở đây, tiện lúc trở về lái đi.
Sau khi cất hành lý vào cốp xe, hai người đang muốn lên xe, Thịnh Tâm Lan chợt nghe thấy phía sau có một giọng nói quen thuộc.
"Trước đưa cậu đến bệnh viên xem xem.."
"Đi bệnh viện cái gì, mình muốn tìm luật sư trước, Bùi Nhu này đúng là một bà điên."
"Thương thế của cậu xác định là không sao?"
Giọng nói trầm thấp quanh quẩn trong bãi đỗ xe, Thịnh Tâm Lan vịn cửa xe quay đầu lại, nhìn thấy hai bóng dáng cao lớn đứng nói chuyện trước cỗ xe BMW màu đen, một người trong đó, thế mà lại là Nguyễn Anh Minh.
"Nguyễn Anh Minh?" Thịnh Tâm Lan kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Lúc này không phải là anh nên đưa hai đứa nhỏ về nhà sao? Sao lại ở chỗ này?
Nguyễn Anh Minh nghe giọng Thịnh Tâm Lan, cũng nhìn lại, lúc nhìn cô vẻ mặt có phần thay đổi.
"Sao anh lại ở đây?" Thịnh Tâm Lan đóng cửa xe, bước hi bước về phía anh thì nhìn thấy bóng sáng tránh né sau lưng anh, một khuôn mặt ứ máu không dấu được.
"Cao tổng, mặt anh bị sao vậy?"
Cao Khải hai tay che mặt, giọng nói vô cùng đau khổ: “Tôi cũng đã che rồi cô còn nhận ra là ai sao? Cô nhận lầm rồi."
Đang nghi hoặc, Lưu Ngọc Hạnh theo đến vỗ vai ThịnhTâm Lan nói.
"Sao vậy? Gặp được người quen? Vị này là bạn của cậu sao?"
"A: “ Thịnh Tâm Lan vội giới thiệu: “Đây là cấp trên của tôi, Nguyễn tổng của tập đoàn Thịnh Đường."
"Đây là.”
"Tôi là Lưu Ngọc Hạnh." Lưu Ngọc Hạnh cắt ngang Thịnh Tâm Lan, chủ động vươn tay về phía Nguyễn Anh Minh, thẳng thắn nói.
"Bạn tốt nhất của Tâm Lan, anh chính là Nguyễn Anh Minh sao? Nghe danh đã lâu."
Nguyễn Anh Minh nhìn Thịnh Tâm Lan, lễ phép bắt tay với cô ta: “Xin chào."
"Vị này là..." Ánh mắt Lưu Ngọc Hạnh đột nhiên rơi vào sau lưng Nguyễn Anh Minh.
Mà Cao Khải, cũng chậm rãi ngẩng đầu lên.
Trong không khí, bốn mắt gặp nhau, ánh lửa lập tức bắn ra tung tóe.
"Phụ nữ điên - - "
"Lưu manh chết tiệt - - "
Cơ hồ là đồng thời vang lên hai tiếng quát lớn, một đến từ Cao Khải, một đến từ Lưu Ngọc Hạnh.
Thịnh Tâm Lan kéo Lưu Ngọc Hạnh đã bốc lửa giận lên lại,
"Ai, cậu làm gì thế?"
"Là anh ta." Lưu Ngọc Hạnh chỉ vào Cao Khải: “Kẻ lưu manh chết tiệt mình nói ở cục cảnh sát chính là anh ta."
"Ai là lưu manh chứ?" Cao Khải bên cạnh giơ chân lên tránh sau lưng Nguyễn Anh Minh, khuôn mặt cũng đỏ lên: “Cô cũng đã đánh tôi thành như vậy rồi, cái bà điên này, cô chờ thông báo luật sư đi, tôi nhớ tên cô rồi, Lưu Ngọc Hạnh đúng không."
Cao Khải trên mặt xanh tím, đôi mắt đào hoa sống sờ sờ bị đánh thành gấu mèo.
Đã quen thảm trạm khi Lưu Ngọc Hạnh động thủ đánh người Thịnh Tâm Lan cũng nhịn không được quăng một ánh mắt đồng tình, Nguyễn Anh Minh cũng lui về sau hai bước, kéo ra khoảng cách với Lưu Ngọc Hạnh.
"Anh còn không phải lưu manh? Vừa rồi người cường bạo cô gái kia ở bãi đỗ xe không phải là anh? Quần anh cũng cởi ra rồi. thật là buồn nôn!"
Thịnh Tâm Lan cùng Nguyễn Anh Minh ánh mắt cũng thay đổi, ngạc nhiên nhìn hướng Cao Khải.
Nhìn không rầm, Cao Khải bình thường hào hoa phong nhã, mặc dù thích trêu chọc các cô gái trong công ty, nhưng sao có thể còn một mặt không bằng cầm thú này chứ?
"Mấy người đây là ánh mắt gì?" Cao Khải có chút bối rối: “Mấy người thật sự tin lời cô ta sao? Căn bản không phải như vậy!"