Lãi Được Bé Yêu

Chương 269-1




CHƯƠNG 269: LÀ EM QUYẾN RŨ TÔI TRƯỚC.

“Rõ ràng là có đem cơm về, thế mà không nói chuyện đàng hoàng, cái người này đúng là giỏi mà.”

Cố Thiên Ân bĩu môi, sau khi lẩm bẩm xong thì nhìn cơm canh trên bàn, trong ánh mắt che phủ đầy sự ấm áp.

Màn đêm bao trùm Đông Lăng, làm cảnh đêm phồn hoa hòa thành một thể, tạo nên những tia sáng nhỏ.

Thịnh Tâm Lan tắm rửa xong đi ra thì thấy một vị khách không mời mà đến ở trong phòng mình, những bước chân của cô ngừng lại.

Đáng chết, sao lại quên khóa cửa vậy trời.

Hôm nay xảy ra nhiều chuyện quá, phí chất xám rồi phí cả sức lực, cho nên cô vừa về là chui ngay vào nhà tắm nên quên mất chuyện phải đề phòng ai đó.

“Anh ở đây làm gì?”

Nguyễn Anh Minh ngồi ở ghế sô pha gần cửa kính lớn cạnh ban công, trong tay là một cuốn sách mà Thịnh Tâm Lan đọc trước lúc ngủ, có tên là “Lịch sử của thời gian”, anh ngẩng đầu lên, gấp sách lại rồi trả lời một câu không liên quan: “Sách đọc trước khi ngủ của em cũng được lắm.”

“Anh nghĩ nhiều rồi, chỉ vì cứ đọc là tôi ngủ thiếp đi thôi.” Thịnh Tâm Lan vắt tay, cách một khoảng cách an toàn với Nguyễn Anh Minh là cái giường.

“Tôi cảm thấy so với nghiên cứu sách tôi đọc trước khi ngủ, chi bằng nhân lúc Cố Thiên Ân còn chưa ngủ thì nhanh đi gõ cửa đi, nếu không tối nay anh lại phải chen chúc trên giường của Lập Huy đấy.”

Nguyễn Anh Minh nhướng mày: “Tôi còn chưa tắm.”

“Vậy anh đi tắm đi, bên ngoài có toilet đấy.”

“Vòi hoa sen hư rồi, không có nước.”

“Sao lại thế được.” Thịnh Tâm Lan trừng mắt nhìn anh.

“Không tin thì em đi xem thử đi.” Nguyễn Anh Minh không hề tranh luận, anh bỏ sách qua một bên và đứng dậy.

“Xem thì xem.”

Có quỷ mới tin vòi hoa sen nói hư là hư, Thiên Ân sống ở đây lâu như vậy, có lúc cô cũng dùng nhà tắm bên ngoài, chưa bao giờ bị hư.

5 phút sau, Thịnh Tâm Lan nhìn cái vòi hoa sen nhỏ giọt nước trong tay và cau mày.

“Tôi có lừa em đâu.” Sau lưng vang lên giọng nói của Nguyễn Anh Minh.

“Vậy thì…vậy thì sang phòng tôi tắm nhanh rồi ra.”

Thịnh Tâm Lan cũng đành chịu, cô vặn van nước lại rồi bỏ vòi hoa sen về chỗ cũ: “Nếu ngày mai anh ở nhà thì gọi điện thoại cho bên công ty quản lý chung cư, bảo bọn họ tìm người đến sửa.”

“Ừ.”

Nguyễn Anh Minh sảng khoái đồng ý, ánh mắt lướt qua cái van nước ở góc tường, có một sự gian xảo hiện lên trên vẻ mặt của anh.

Phòng ngủ chính rất yên tĩnh, Thịnh Tâm Lan ngồi ở sô pha cảm thấy nhàm chán nên cũng lướt vài trang trong quyển “Lịch sử của thời gian” trong tay, trừ tiếng nước chảy ào ào ra thì trong phòng không có âm thanh gì đặc biệt.

Vật lý có chút khô khan, cô đọc một lúc thì cảm thấy rất buồn ngủ, tiện tay từ giá sách lấy xuống một quyển sách về thuốc, nhìn lại những thứ đã học thời đại học.