CHƯƠNG 261: MẸ ƠI MIỆNG CỦA MẸ SAO THẾ?
“Người quản lý của cửa hàng lúc trước miêu tả rằng, vị nữ sĩ đó khoảng tầm 23 ,24 tuổi, rất xinh đẹp, cầm theo sợi dây chuyền đó sang đây hỏi rằng ai đã đặt tiệm chúng tôi làm ra nó.” Giọng nói của người quản lý rất rõ ràng, đối với Nguyễn Anh Minh mà nói, nó giống như một thức uống làm anh tỉnh táo ra.
Cô gái họ Thịnh, bên cạnh anh chỉ có một người, có thể đó chính là cô, nhưng anh rất nhanh đã gạt bỏ đi khả năng này.
6 năm trước, anh và Thịnh Tâm Lan không hề gặp nhau, sợi dây chuyền đó sao lại có thể ở trong tay cô được?
Trong lúc gạt bỏ đi sự suy đoán này, trong đầu anh đột nhiên có một mẩu chuyện nào đó lóe lên rồi biến mất.
Từ trước đến nay, anh luôn nghi ngờ sợi dây chuyền đó là vào 6 năm trước, vào tối mà đi tìm cô gái mang thai hộ đó thì sợi dây chuyền đã biến mất, nhưng lúc đó quản gia Lỗ lại khẳng định là không phải, nói rằng đã hỏi cô gái ấy rồi, không hề có ở chỗ cô ấy.
Nhưng mà năm đó, khi lão Lỗ bế Lập Huy về từ bệnh viện thì đột nhiên từ chức, thêm nữa lúc trước bảo Chu Phương đi điều tra lại được biết là lão Lỗ đã mất vì chuyện ngoài ý muốn, ngoài ra, lúc hỏi về cô gái mang thai hộ đó thì lại gặp phải rất nhiều cản trở, từ những điểm đáng ngờ này, chuyện cô gái mang thai hộ năm đó, lão Lỗ chắc chắn có chuyện gì đó giấu anh.
Bên ngoài cửa sổ có những chú chim sóng đôi bay qua, bầu trời Đông Lăng xanh biếc như được gột rửa, rất tươi mát.
Nguyễn Anh Minh nhìn ra ngoài cửa sổ trầm ngâm một lúc, ngón tay thon dài lướt trên màn hình điện thoại.
“Cậu đi một chuyến đến nhà cũ, xin lão Chu danh sách những người năm đó làm việc bên cạnh lão Lỗ, sau đó tìm họ, lần lượt hỏi về chuyện cô gái mang thai hộ năm đó, đe dọa hay dụ dỗ, dùng thủ đoạn gì cũng được.”
Đầu dây bên kia, Chu Phương rõ ràng là thẫn thờ ra một lát mới bừng tỉnh: “Được, tôi đi ngay bây giờ.”
“Ừm.”
Sau khi cúp máy, Nguyễn Anh Minh cầm lấy đồ ngủ ở trên giường, sau đó quay người đi vào nhà tắm.
Nếu như cô gái mang thai hộ năm đó thật sự có vấn đề, vậy rốt cuộc là vấn đề gì mà làm một quản gia có thâm niên ở nhà họ Nguyễn như lão Lỗ đột nhiên từ chức?
Thấy Thịnh Tâm Lan đang nằm ngủ say trong bồn tắm lớn, đột nhiên anh có một suy đoán, nhưng chỉ là thoáng qua, bởi anh cảm thấy quá hoang đường, nên liền gạt đi suy nghĩ đó trong đầu mình.
Thịnh Tâm Lan ngủ một giấc đến trưa mới tỉnh. Lúc cô tỉnh dậy, bên ngoài rất ồn ào, Nguyễn Lập Huy và Thịnh Ái Linh đang ở phòng khách xem tivi, Thịnh Ái Linh muốn xem lại buổi biểu diễn của Phan An nhưng Nguyễn Lập Huy không cho, nhân lúc cô bé không chú ý đã chuyển kênh, hai đứa đang ở trong phòng khách đùa giỡn với nhau. Cố Thiên Ân thì không biết đã đi đâu rồi, còn Nguyễn Anh Minh thì lại đang bận rộn ở trong bếp.
Mặt trời mọc ở đằng Tây sao?
Thịnh Tâm Lan vò đầu tóc như ổ quạ của mình, cô đứng ở cửa phòng ngủ một lát, bộ dạng vẫn còn buồn ngủ.
“Mẹ ơi, sao bây giờ mẹ mới dậy, đúng là con sâu lười.”
Thịnh Ái Linh chạy đến trước mặt cô, tò mò quan sát cô: “Mẹ ơi, miệng của mẹ sao thế?”
“Hả?”
Thịnh Tâm Lan đờ ra một lúc, sau khi tỉnh táo lại thì bỗng nhiên bịt miệng lại, mập mờ không nói rõ: “Cái đó, hôm qua không cẩn thận đụng phải cái tủ nên sưng lên đấy.”
“Ơ? Có đau không ạ? Mẹ ơi chúng ta đến bệnh viện đi.” Thịnh Ái Linh túm lấy quần của cô và định đi.
“Không cần, không cần.” Thịnh Tâm Lan vô cùng lúng túng.
“Nghỉ ngơi rồi uống nhiều nước là được rồi, các con chơi đi, các con chơi đi.” Nói xong, cô cuống quít tránh hai tiểu tổ tông này đi rồi đi vào nhà bếp.
Cô vốn là muốn uống nước, kết quả vừa đi vào thì thấy Nguyễn Anh Minh với vẻ mặt sâu xa đang quan sát mình.
“Bị đụng nên sưng hả? Tôi xem xem có nghiêm trọng lắm không?” Vừa nói, anh liền đến gần cô hơn.
Thịnh Tâm Lan lùi về sau, mặt cô đỏ bừng, cô nhỏ giọng nói: “Anh đừng qua đây.”
“Tôi xem xem.”
Nguyễn Anh Minh tiện tay một cái đã đặt ở eo cô, kéo cô đến trước ngực mình: “Em đụng trúng vào cái tủ nào mà sưng đến mức này? Hay là phá nó đi nhé?”
“Anh có thôi đi không?”
Thịnh Tâm Lan giận rồi, cô ra sức vùng vẫy, đấm mạnh vào người anh: “Đừng có được lợi rồi mà còn tỏ ra mình thiệt nhé.”
“Không phải chỉ mình tôi được lợi đấy chứ?”
“Này…” Thịnh Tâm Lan cao giọng.
Trong phòng khách lập tức vang lên giọng của Thịnh Ái Linh: “Mẹ ơi, sao vậy ạ?”
“Không, không có gì.” Thịnh Tâm Lan vội vàng giải thích.
“Mẹ đang rót trà.”
Cô quay đầu lại trừng mắt nhìn Nguyễn Anh Minh và cảnh cáo anh: “Chuyện tối qua tốt nhất anh xem như chưa có gì xảy ra đi.”
Nguyễn Anh Minh đang định nói gì đó thì cô lại trách móc: “Đừng hỏi tôi chuyện gì cả, tôi chưa nghĩ xong chuyện gì hết, chuyện tối qua tôi cần thời gian để suy nghĩ, nếu như anh còn muốn sống ở đây thì im miệng.”
Nguyễn Anh Minh im lặng một lúc, bộ dạng muốn nói lại thôi.
“Cái vẻ mặt này của anh là gì đây?” Thịnh Tâm Lan cau mày.
“Cảm thấy tôi không nói lí hả?”
Nguyễn Anh Minh nhướng mày, trầm giọng nói: “Tôi chỉ muốn hỏi em là trứng ốp la có muốn ăn lòng đào không?”
Nghe vậy, sắc mặt của Thịnh Tâm Lan liền thay đổi, đột nhiên cảm thấy bầu không khí rất ngột ngạt: “Khụ…tùy…sao cũng được.”
Nói xong, cô vội vàng rót một ly nước rồi đi khỏi.
Nhìn theo bóng lưng chạy trối chết của người nào đó, ý cười trong mắt Nguyễn Anh Minh lại càng rõ hơn.
Cô muốn từ từ thôi, muốn từ từ suy nghĩ, thứ anh có chính là thời gian để chờ đợi.
Nếu như tình hình khi sống chung với nhau không có gì khác lúc trước, chỉ là chuyện không có danh phận, thì thật sự anh cảm thấy sao cũng được.
Nguyễn Anh Minh thậm chí nghi ngờ Thịnh Tâm Lan có phải là thích cái cảm giác vụng trộm này không, nếu như là vậy, anh cũng không để bụng chơi đùa với cô trong một khoảng thời gian. Nhưng mà chỉ là trong một khoảng thời gian thôi.
Sau bữa cơm trưa sớm, Thịnh Tâm Lan bị Tần Ba gọi đến công ty họp, hai đứa trẻ không thể không giao cho Nguyễn Anh Minh trông nom.
Lúc sắp ra khỏi nhà thì cô lấy thẻ và một phần tiền mặt từ trong túi xách của mình ra đặt lên bàn trà: “Nếu như thiếu gì thì anh đưa hai đứa đi mua nhé.”
Nguyễn Anh Minh ngơ ngác, sự kinh ngạc của anh đã được loại bỏ sau đó không lâu.
Dù sao thì tối qua cũng là anh bảo không có tiền, vậy thì chỉ có thể tạm thời chấp nhận thôi: “Ừ.”
“Mật mã của thẻ là ngày sinh nhật của Ái Linh.” Nói xong, Thịnh Tâm Lan bỗng ngừng lại, ánh mắt có chút né tránh, sau đó liền nói ra mật mã.
Cô hơi bối rối, trước đây Nguyễn Anh Minh có hỏi về sinh nhật của Ái Linh, cô đã nói sớm hơn hai tháng, chắc là anh không nhớ đâu, chỉ có thể nghĩ như vậy thôi.
“Chuyện đó, Tần Ba tìm tôi chắc có việc gấp, tôi đi trước đây.”
Nói xong, cô liền vội vàng cầm túi xách lên rồi đến cửa thay giày.
Nguyễn Anh Minh nhìn xấp tiền trên bàn trà một lúc, ánh mắt anh quét qua chiếc thẻ ngân hàng, lẩm nhẩm mật mã lúc nãy mà Thịnh Tâm Lan đọc, sau đó cau mày, anh ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng đang vội vàng quay đi của Thịnh Tâm Lan, nghi hoặc hỏi: “Sinh nhật của Ái Linh là vào tháng ba sao? Lúc trước hình như em nói với tôi là tháng một.”
Người Thịnh Tâm Lan có chút cứng đờ ra, sắc mặt cũng trắng bệch đi: “Vậy hả? Không phải tôi nói là tháng ba sao?”
Cô quay lưng với Nguyễn Anh Minh, cố gắng che đi sự bất an của mình.
“Không đúng, em nói tháng một.”
Cô nghe thấy tiếng Nguyễn Anh Minh đứng dậy và đang từ từ đi về phía mình.
“Vậy, vậy hả?” Cô nhận ra giọng nói của mình hơi run rẩy.
“Sao tôi không nhớ nhỉ? Chuyện lúc nào thế? Anh nhớ nhầm rồi đấy.”
Nguyễn Anh Minh đã đi đến sau lưng cô: “Không, là tháng một, Lập Huy là tháng ba, nếu như em nói là tháng ba, tôi không lý nào mà không nhớ, bởi vì thời gian mà em nói lúc nãy là cùng một ngày với hôm mà Lập Huy ra đời.