“Anh cứ ăn thoải mái, tôi mời.”
Phan An phất tay, bao cả gian hàng Oden.
Dì bán hàng Oden vui đến mức không khép miệng lại được: “Nào nào nào, mỗi người một ly, rồi cứ tự đi lấy, xem thử mình muốn ăn món gì? Ở đây đều là nguyên liệu tươi ngon.”
Phan An lấy một ly đầy ắp, bảo dì rưới nước sốt lên, rồi thành thật đưa tới trước mặt Lâm Mộ Nham: “Này, tôi mời anh.”
Ăn xong rồi thì cút xa tôi ra.
Trong lòng anh thầm vui mừng, mấy cậu chủ được nuông chiều từ nhỏ như Lâm Mộ Nham, thì làm sao có thể ăn được mấy món ăn vặt không rõ nguồn gốc này?
Lâm Mộ Nham nhìn từng xâu đồ ăn trước mặt, xem xét mấy giây, rồi nhận lấy.
“Món này gọi là gì?”
“Ôi cha cậu này, ngay cả món Oden mà cậu cũng không biết à.” Dì bán hàng đứng bên cạnh bất đắc dĩ nói.
Lâm Mộ Nham gật đầu, đánh giá:
“Là món lẩu đơn giản.”
“Anh ăn được lẩu?” Phan An hơi nghi ngờ nhìn anh.
Không biết tại sao, anh luôn cảm thấy người như Lâm Mộ Nham chỉ ăn mấy món Tây đắt tiền như gan ngỗng, trứng cá muối, đến mèo cũng chẳng no.
“So với món Tây, tôi càng thích ăn món nước R với sự phong phú và hương vị đậm đà.”
Lâm Mộ Nham liếc nhìn Phan An, rồi cầm ‘từng xâu lẩu đơn giản’ lên bắt đầu ăn.
Anh ăn rất từ tốn, nhưng từng xâu cá viên lần lượt biến mất, rồi tới tempura, tàu hũ ky, ngó sen, nấm hương, rong biển, trứng cút...
Lâm Mộ Nham, anh là heo à?
Phan An nhìn đến mức sắp rớt tròng mắt ra ngoài: “Anh ăn hết rồi?”
“Hương vị rất ngon, cậu lấy thêm một phần nữa đi.”
Lâm Mộ Nham nhìn anh, rồi đưa chiếc ly trống rỗng cho Phan An, vẻ mặt đầy mong đợi.
Phan An tin rằng Lâm Mộ Nham thật sự thích ăn Oden, nên anh hối hận rồi, vì anh không biết tự lượng sức mình dẫn anh ta tới hố đen Oden này.
“Anh có thể đừng ăn nữa được không?”
“Cậu không ăn?”
Lâm Mộ Nham đưa một xâu tempura tới, nước sốt đặc biệt óng ánh bao bọc tempura: “Cậu nếm thử xem, món này ăn rất ngon.”
“Tất nhiên tôi biết nó ngon rồi.” Phan An gần như phát điên: “Nếu tôi có thể ăn thì tôi cần gì phải ngồi đợi anh đưa cho tôi? Nếu tôi ăn một xâu, thì buổi tối phải chạy hai tiếng trên máy chạy bộ, tôi đã mệt sắp chết rồi, không còn sức lực nữa đâu.”
Người làm ông chủ như anh sẽ không thể nào biết được cuộc sống của nam nghệ sĩ.
Lâm Mộ Nham gật đầu nói: “Cậu đừng nghiêm khắc với mình như thế, tôi cảm thấy cậu mập hay ốm cũng không sao cả, mập lên một tý thì tay mới có cảm giác.”
Phan An nghe vậy thì nhất thời đỏ mặt, khóe mắt nhìn thấy rất rõ dì bán Oden cũng biến sắc, nên nghiến răng nghiến lợi nói: “Lâm Mộ Nham, ông nội nhà anh.”
“Ông nội tôi đã sớm xuống mồ rồi, nhưng cậu có thể mắng em gái tôi, vì nó rất đáng để mắng.”
“Bệnh thần kinh.”
Phan An lườm anh, đang cúi đầu lấy tiền để thanh toán, thì phát hiện điện thoại hiển thị mấy cuộc gọi nhỡ, là thím Cố – nữ giúp việc nhà họ Thịnh gọi tới.
Nên anh nhanh chóng nghe máy.
“A lô? Thím Cố, có chuyện gì vậy?”
Lâm Mộ Nham đang ăn xâu Oden cuối cùng, thì thấy sắc mặt Phan An nhất thời trắng bệch sau khi nghe điện thoại.
“Thím đã thông báo cho chị Tâm Lan chưa? Thím nói địa chỉ bệnh viện cho tôi biết đi, tôi sẽ tới đó ngay.”
Nói xong, anh xoay người chạy tới bên đường.
Lâm Mộ Nham định đuổi theo thì bị dì bán hàng kéo lại: “Này, hai cậu chưa trả tiền mà!”
Một xấp tiền mặt ném xuống bàn, Lâm Mộ Nham chạy như bay, đuổi theo bóng người ở phía xa xa kia.
Giờ trời đã khuya rồi, trong bệnh viện vang lên tiếng khóc lóc hòa lẫn với lời xin lỗi tiếc nuối từ toàn bộ bác sĩ tham gia phẫu thuật: “Mong gia đình nén bi thương, người chết thì không thể sống lại.”
Không biết bác sĩ đã nói câu này bao nhiêu lần, cả người cũng sớm tê liệt rồi.
Cửa phòng phẫu thuật đã trở thành một mớ hỗn độn.
Lúc Phan An chạy tới, Thịnh Tâm Lan đang ngồi một mình trong góc, vành mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật, mặc kệ Vu Cẩm Hà đang ầm ĩ với bác sĩ điều trị chính, không hề có ý định đi tới khuyên can.
“Gia đình không được làm như vậy, bệnh nhân chết vì suy gan đột ngột, chúng ta đã cố gắng hết sức để cứu chữa rồi.”
“Nói bậy, lúc trước ông Thịnh vẫn sống yên ổn trong bệnh viện, các ông còn nói ông ấy có thể xuất viện, nhưng giờ ông ấy mới xuất viện chưa được bao lâu đã xảy ra chuyện, các ông còn nói mình không có trách nhiệm à?”
Vu Cẩm Hà như người phụ nữ đanh đá nắm chặt áo blouse của bác sĩ điều chị chính, túi áo đã bị bà ta kéo rách, thật ra trên mặt bà ta chẳng có bao nhiêu đau buồn, mà phần lớn đều là oán hận.
Không ai biết tại sao bà ta lại oán hận bác sĩ.
Thịnh Tâm Nhu đứng giữa người cha đã được phủ khăn trắng nằm trên xe phẫu thuật, và người mẹ đang điên cuồng sinh sự, cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, mình lại rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan như này.
Cô cảm thấy cực kỳ lúng túng khi thấy mẹ mình tùy ý sinh sự, điên cuồng đẩy hết trách nhiệm lên người bác sĩ, cô chưa bao giờ có cảm giác tay mình dính đầy máu tươi như lúc này.
“Mẹ, đủ rồi.”
Cô bỗng lên tiếng, kéo mẹ mình đang nằm ăn vạ dưới sàn lên: “Ba đã mất rồi, mẹ yên tĩnh một chút đi.”
Khóe mắt Vu Cẩm Hà vẫn còn đọng nước mắt, vẻ mặt thoáng ngạc nhiên và bất mãn, hất tay Thịnh Tâm Nhu ra, dưới sự nâng đỡ của mọi người, bà ta mới dịch qua một bên, để cho bác sĩ đẩy xe phẫu thuật tới nhà xác.
Trong lúc mọi người đang ầm ĩ, chỉ có một mình Thịnh Tâm Lan là lặng lẽ đi theo xe phẫu thuật.
Sau đó, còn có Phan An đã tới trễ.
“Phan An.”
Thịnh Tâm Nhu nhanh chóng đi tới, gọi Phan An.
“Có chuyện gì không?” Phan An quay đầu liếc nhìn Thịnh Tâm Nhu.
“Không, không có gì.” Lời nói đã tới bên miệng nhưng Thịnh Tâm Nhu lại không nói ra được: “Ở đây đã có tôi lo liệu rồi, anh đi an ủi Tâm Lan đi, dù gì, người chết cũng không thể sống lại.”
Phan An nhíu mày đáp: “Tôi biết rồi.”
Nói xong, anh chẳng thèm ngoảnh mặt lại đuổi theo bóng lưng Thịnh Tâm Lan.
Thịnh Tâm Nhu nhìn bóng dáng anh một hồi lâu, thấy anh ngày càng đi xa mình thì ánh mắt thoáng qua tia tự giễu.
Từ trước đến giờ, Phan An luôn quay lưng về phía cô, chưa từng chủ động liếc nhìn cô, nhưng không biết tại sao cô vẫn cố chấp như thế.
“Tại sao ông Thịnh qua đời, mà trông cô cả Thịnh có vẻ không đau buồn gì vậy? Bình thường cô không có quan hệ tốt với ba mình à?”
Một giọng nói lạnh lẽo truyền vào tai Thịnh Tâm Nhu, cô hoàn hồn, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Lâm Mộ Nham không biết đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào, cô sửng sốt một lát rồi đáp: “Tổng giám đốc Lâm, anh nói vậy là sao?”
“Không sao cả, tôi chỉ cảm thấy buồn cười thôi, ba vừa qua đời, mẹ đã ầm ĩ muốn đẩy hết trách nhiệm lên đầu bệnh viện, là do nhà họ Thịnh thiếu khoản bồi thường này? Hay là thiếu lý do để an ủi bản thân?”
Thịnh Tâm Nhu nhất thời căng thẳng:
“Tổng giám đốc Lâm, anh có thể ăn bừa, nhưng không được nói bừa.”
“Tôi chỉ thuận miệng nói thế thôi.”
Lâm Mộ Nham mỉm cười, nhìn Thịnh Tâm Nhu bằng ánh mắt lạnh lẽo, khiến người khác không rét mà run.
Anh đã chứng kiến nhiều vụ thị phi nhà quyền thế rồi, Thịnh Thanh Sơn chỉ tầm 50 tuổi, nhưng lại chết vì suy gan, ngay cả bệnh viện cũng không thể xác định nguyên nhân cái chết, thật không thể tin nổi.
Hơn nữa phản ứng hai mẹ con nhà họ Thịnh cũng làm người khác sinh nghi.