"Thẳng thắn?"
Nguyễn Anh Minh đang lái xe: "Bệnh án sao? Em cũng bị bệnh trầm cảm à?"
Lời này khiến lời của Thịnh Tâm Lan thu về một nửa, cô nửa đùa nửa thật nghiêm túc hỏi: "Nếu tôi cũng bị thì sao? Nói không chừng tôi và Lưu Ngọc Hạnh quen nhau từ chung phòng bệnh đấy."
"Nếu em cũng bị?"
Nguyễn Anh Minh liếc nhìn, dường như đang xác nhận cái gì: "Em muốn nghe nói thật không?"
"Ngoài nói thật thì tất cả đều là nói nhảm."
Nguyễn Anh Minh trầm ngâm một lát, giảm tốc độ xe một chút: "Nếu em cũng bị bệnh trầm cảm, thì tôi không có nhiều phiền toái như Khải đâu, tôi không cha không mẹ, ông nội cũng đã sắp tám mươi tuổi rồi..."
"Phì phì..."
Thịnh Tâm Lan không nghe tiếp được nữa: "Anh mau nhổ nước bọt đi, nếu ông nội biết anh úm ông như thế, không phải sẽ tức giận mà đạp anh một đạp sao."
"Sinh lão bệnh tử là chuyện thường của cuộc sống."
Nguyễn Anh Minh vẻ mặt bình tĩnh.
"Thôi bỏ đi, hỏi anh chẳng bằng không hỏi."
Thịnh Tâm Lan hơi bất đắc dĩ, Nguyễn Anh Minh là ai chứ? Anh là người dù núi thái sơn sụp đổ ở phía trước thì mặt cũng không đổi sắc, anh cũng sẽ không muốn chết muốn sống như Cao Khải, mình hỏi cái này để làm gì?
"Em vừa mới muốn nói với tôi cái gì?"
Nguyễn Anh Minh tăng tốc xe, khi còn cách khu nhà ở của Thịnh Tâm Lan một đoạn, Thịnh Tâm Lan nhìn tốc độ trên đồng hồ xe, nhíu mày:
"Không có gì, không quan trọng lắm, đến nhà rồi nói."
Mắt Nguyễn Anh Minh lóe lên vẻ phức tạp rồi biến mất.
Thật ra ngay từ khi Thịnh Tâm Lan vừa nói muốn thẳng thắn, anh đã lập tức nghĩ đến người đàn ông tên Cố Duy đó.
Nếu Thịnh Tâm Lan có thể nói thẳng mọi chuyện, vậy vấn đề chen ngang giữa hai người cũng không còn là vấn đề nữa.
Nửa tiếng sau, xe dừng ở cửa khu nhà, Nguyễn Anh Minh trầm thấp thở dài một hơi.
Thịnh Tâm Lan tựa ở ghế lái phụ ngủ say, không hề có dấu hiệu thức giấc.
——
Nguyễn Anh Minh giữ đúng lời hứa, trì hoãn công việc một tuần lễ, một ngày hai mươi bốn giờ luôn theo sát chăm sóc Thịnh Tâm Lan.
Nhưng bắt đầu từ ngày thứ ba, Thịnh Tâm Lan đã hối hận vì mình lắm mồm đưa ra yêu cầu này.
Bởi vì Nguyễn Anh Minh đúng là một người không thú vị, hàng ngày ngoài ở nhà đọc sách thì đưa cô đi nhà tổ thăm hai người bạn nhỏ, ngay cả xuống dưới tầng chung cư để tản bộ cũng không muốn.
"Anh xuống tầng đi một chút thì thế nào? Ngày nào cũng cùng tôi ở trong phòng anh không buồn bực sao?"
Thịnh Tâm Lan nhìn bóng dáng đối diện trên ghế sô pha, giọng điệu khá bất đắc dĩ.
"Mình tôi đi sao?" Nguyễn Anh Minh ngẩng đầu khỏi quyển sách nhìn cô một cái.
"Không thì sao?" Thịnh Tâm Lan chỉ chân mình: "Anh sẽ không nhắm vào tôi chứ, người một chân tàn phế như tôi còn có thể đi đi đâu với anh đây, anh tha cho tôi đi."
"Cũng không phải không thể."
Người đối diện khép quyển sách tiếng Pháp có vẻ tối nghĩa khó hiểu kia lại “bốp” một tiếng.
Hơn mười phút sau, Chu Phương trợ lý của Nguyễn Anh Minh đi tới, sau khi xác nhận Nguyễn Anh Minh thật sẽ không đi tham gia cuộc họp Hội đồng quản trị lần này, để lại một xe lăn mới tinh.
"Vốn dự phòng cho ông nội, hiện sớm dùng tới rồi."
Khi đang điều chỉnh thử lại nghe được Nguyễn Anh Minh nói lời này, Thịnh Tâm Lan suýt chút nữa phun nước bọt ra ngoài.
Cứ như vậy, Thịnh Tâm Lan vẻ mặt hết sức không tình nguyện bị Nguyễn Anh Minh đẩy đi ra ngoài.
Lúc này là tháng chín, lại vừa mưa một trận, cơn gió thổi qua, thậm chí cảm thấy hơi lạnh rồi.
Nguyễn Anh Minh vô cùng có lòng đặt lên đùi Thịnh Tâm Lan một tấm thảm, trong thang máy Thịnh Tâm Lan không kìm được liếc qua tấm gương, cảm thấy mình chẳng khác gì người tàn tật bị cắt hai chân.
Ý nghĩ này đã được chứng minh khi cô được các bác gái thích chõ mũi vào chuyện người khác của chung cư thay nhau tiến lên hỏi han.
"Ủa, đây không phải cô Thịnh ở tầng 22 sao, chân làm sao thế, không sao chứ?"
Dọc đường, Thịnh Tâm Lan liên tục giải thích mình chỉ bị phỏng đến mức miệng cũng sắp phồng lên rồi.
"Chúng ta đi thôi." Cô nhìn Nguyễn Anh Minh nịnh bợ.
Lắm miệng đúng là không được, rõ ràng là muốn Nguyễn Anh Minh ra ngoài đi dạo một chút, kết quả người chịu tội lại là bản thân mình, dựa vào cái gì chứ?
"Được, đi chỗ nào?"
Nguyễn Anh Minh cũng không vui khi đi tản bộ mà liên tục bị người ta quấy rầy, muốn chuyển sang nơi khác tiếp tục loại 'Lãng mạn' này.
"Tùy anh, đi chỗ nào cũng được, bên kia có siêu thị, bên kia có công viên."
"Công viên cũng không khác chung cư lắm."
"Vậy thì đi siêu thị." Thịnh Tâm Lan xụ mặt, buồn bực: "Siêu thị chắc là không có ai quen tôi."
"Ừm, đúng lúc trong nhà hết trứng gà rồi, đi mua mấy quả."
Nguyễn Anh Minh trịnh trọng nói.
Thịnh Tâm Lan liếc mắt nhìn anh: "Có thể không mua trứng gà không? Ngoài luộc trứng anh còn có thể làm cái gì?"
Trước đó Nguyễn Anh Minh nói biết nấu cơm, kết quả chính là luộc mười quả trứng gà, quả nào quả đấy đều chín kỹ, suýt nữa khiến Thịnh Tâm Lan ăn nghẹn chết.
Nghe thấy tài nấu nướng của mình bị ghét bỏ, Nguyễn Anh Minh đẩy xe lăn vừa đi vừa suy nghĩ một hồi: "Tôi cũng có thể thử một số thức ăn khác, tối qua tôi đã nghiên cứu một số thực đơn, không phải khó lắm."
Thịnh Tâm Lan liếc mắt nhìn anh coi thường:
"Thật sao? Vậy để tôi lĩnh giáo một chút, trải nghiệm ‘không phải khó lắm’ của anh đây là cái gì."
Người lần đầu tiên nấu ăn, bản thân có khái niệm về thêm dầu thêm muối sao?
Khu rau quả, Nguyễn Anh Minh ôm một hộp nhựa đựng khoai tây và ớt xanh thái sợi hướng phía Thịnh Tâm Lan xác nhận,
"Cái này có thể làm món ớt xanh khoai tây thái sợi phải không?"
"Ừm." Thịnh Tâm Lan ỉu xìu lên tiếng, nhếch môi nói: "Mua đồ ăn đã cắt gọt trộn sẵn chính là tài nấu nướng mà anh nói sao?"
"Tiết kiệm thời gian, chính sách marketing của siêu thị không tệ."
Nguyễn Anh Minh nghiêng người ném hộp kia vào xe đẩy nhỏ, một tay đẩy xe đẩy nhỏ một tay đẩy xe lăn.
"Anh đẩy xe đẩy nhỏ là được rồi, xe này tôi tự đẩy."
Thịnh Tâm Lan còn chưa đỡ lấy hai bên bánh xe, sau lưng đã vang lên một âm thanh bé gái non nớt:
"Dì à, cháu có thể giúp một tay."
Vừa quay đầu lại, một bé gái chừng năm sáu tuổi, chải hai cái bím tóc sừng dê, trong veo như nước đứng phía sau xe lăn của Thịnh Tâm Lan, hai cánh tay vịn xe lăn, vẻ mặt ngây thơ.
Đi theo phía sau chắc là ba mẹ của cô bé.
Người mẹ trẻ nhìn có vẻ là người hết sức dịu dàng, thấy thế thì nói xin lỗi:
"Thật xin lỗi." Sau đó hơi nhướng mày, tỏ vẻ tức giận nói với con gái: "Noãn Noãn mau buông tay, không được."
"Dì ấy không thể đi đường, con muốn giúp."
Thịnh Tâm Lan cúi đầu, có chút xấu hổ.
"Noãn Noãn, tại sao con có thể nói như vậy?" Người mẹ trẻ mặt mày trắng bệch: "Con có biết không thể tùy tiện nói người khác... hay không, mau tới đây."
"Cái đó." Thịnh Tâm Lan nhìn cô bé tủi thân vì bị phê bình, không kìm được ngắt lời.
"Thật ra tôi chỉ bị tạm thời, sẽ khỏi."
Cô dịu dàng nhìn cô bé: "Cháu muốn giúp dì thật sao?"
"Vâng." Cô bé gật đầu.
"Vậy phiền cháu đẩy dì đến chỗ bán bánh kẹo bên kia được không?"
Cô bé do dự liếc nhìn mẹ mình.
Dù sao người mẹ trẻ cũng là vì sợ Thịnh Tâm Lan mất mặt nên mới để ý như vậy, nghe vậy tất nhiên gật đầu: "Cẩn thận một chút, Noãn Noãn, không được đẩy quá nhanh."
"Con biết rồi."
Nói xong, cô bé lập tức đẩy Thịnh Tâm Lan đi.
"Sô cô la này ăn rất ngon."
Thịnh Tâm Lan lấy từ kệ hàng một hộp sô cô la nhập khẩu: "Anh trai và em gái trong nhà dì cũng thích ăn cái này."