“Có lẽ là vì không quan trọng, một công ty con phá sản không có bất cứ giá trị gì, lúc đó anh đang bận tranh giành dự án khai thác khách sạn làng du lịch Nam Hải với phó tổng giám đốc Nguyễn, mấy công ty nhỏ đó đều do tôi xử lý.”
“Nguyên nhân phá sản là gì?”
Nguyễn Anh Minh hỏi tiếp: “Vì sao khi đó tập đoàn không chọn kế hoạch giúp đỡ?”
“Không giúp đỡ được, mấy tên chủ nhà xưởng và giám đốc Thịnh Nhạc độc ác lúc đó đã phá hủy thương hiệu rồi, bọn họ lại dám cắt xén bớt nguyên vật liệu làm thời trang trẻ em, chọn những vật liệu không đủ tiêu chuẩn, chất hóa học bên trong đó có hai cho cơ thể, lúc đó tin tức cũng rất rầm rộ, nhưng vì trước giờ Thịnh Nhạc cũng không có quá nhiều giao thiệp với tập đoàn cho nên không liên lụy đến công ty chính, lúc tôi đến thì Thịnh Nhạc đã không còn ai nữa rồi.”
Năm năm trước, tập đoàn Thịnh Đường vẫn chưa phải là nơi thuộc về một mình Nguyễn Anh Minh, ông cụ vẫn chưa yên tâm để anh nắm giữ tất cả mọi chuyện, hơn nữa chuyện anh lén gạt ông cụ sinh một đứa con trai làm ông cụ rất khó chịu, cho nên quyền nắm giữ tập đoàn bị chia ra kiềm chế.
Hơn một nửa quyền lợi khác đều rơi vào trong tay em họ Nguyễn Kỳ Phong của Nguyễn Anh Minh.
Dự án làng du lịch Nam Hải là trận chiến quyết định thắng bại của hai người, đánh nhau suốt hai năm, cuối cùng Nguyễn Anh Minh thắng, Nguyễn Kỳ Phong dọn dẹp đồ đạc biến ra khỏi tập đoàn, trong lúc đó tất cả các công ty đầu tư đấu thầu địa ốc gần như đều không rảnh quan tâm đến mấy chuyện vụn vặt trong công ty, đều nhìn chằm chằm vào miếng bánh to Nam Hải kia.
Cho nên chuyện của Thịnh Nhạc thật sự không đến được tai của Nguyễn Anh Minh.
Hơn nữa còn có một nguyên nhân quan trọng khác.
Giọng của Chu Phương ở đầu dây bên kia còn mang theo một chút hàm ý sâu xa: “Nghe đồn giám đốc của Thịnh Nhạc lúc đó chính là người tình của phó tổng giám đốc Nguyễn, hai người có mối quan hệ không bình thường, trong đó có rất nhiều lợi lộc, mấy năm đó thành tích buôn bán báo cáo cho trụ sở sở chính đều rất bình thường, nhưng trụ sở chính cũng không cử người xuống đó để quản lý.”
Nói cho cùng thì cũng rất đơn giản, lúc đó Thịnh Nhạc là do Nguyễn Kỳ Phong quản lý, Nguyễn Anh Minh hoàn toàn không xen vào được.
“Tổng kết lại tình hình cụ thể lúc đó gửi cho tôi.” Nguyễn Anh Minh trầm ngâm một lúc: “Tên họ của tất cả các nhà thiết kế của Thịnh Nhạc vào lúc đó.”
“Vâng.”
Sau khi cúp máy, Nguyễn Anh Minh xoay người lại, nhìn thấy Tần Ba đang đứng phía sau anh.
“Nghe lén người khác nói chuyện điện thoại là một thói quen xấu.”
Nguyễn Anh Minh cố ý trào phúng anh, lời nói không hề khách khí chút nào.
Tần Ba hơi ngẩn ra, Nguyễn Anh Minh đang định đi, anh lại xoay người về phía anh nói:
“Anh không thể nào không biết chuyện lúc đó được, tin tức rầm rộ như thế, cuối cùng tất cả trách nhiệm đều đổ lên người của tôi, đây cũng chính là quyết định của trụ sở chính các anh.”
“Tôi không có hứng thú biết lúc trước anh đã xảy ra chuyện gì, tôi cũng không quan tâm rốt cuộc vì sao anh lại thù hằn tôi, có rất nhiều người hận tôi, không phải chỉ có mình anh.”
Nói xong, Nguyễn Anh Minh không thèm quay đầu lại đi vào trạm y tế.
Bóng người ngăm đen đứng ngoài cửa trạm y tế, bóng người đen và bức tường màu trắng của trạm y tế đối lập rõ ràng về mặt màu sắc, đứng yên không nhúc nhích ở đó một lúc lâu như pho tượng.
Sau khi xử lý xong miệng vết thương, Thịnh Tâm Lan hôn mê gần hai tiếng, lúc tỉnh lại đã đau đến chết lặng, nhưng chỉ cần hơi nhúc nhích vẫn cảm thấy dây thân kinh co rút lại, nhịn không được suýt xoa.
“Có phải còn đau không?”
Nguyễn Anh Minh nắm tay cô, mặt đầy vẻ đau lòng: “Bác sĩ nói bây giờ em vẫn chưa thích hợp để đi đường dài, sợ mụn nước bị vỡ, cho nên chúng ta phải ở lại đây quan sát một đên, sáng mai lại đến bệnh viện trong thành phố khám.”
Giọng Thịnh Tâm Lan hơi khàn khàn, có lẽ là vì lúc trước đã kêu quá thảm thiết.
Thử một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của bản thân: “Tôi đói.”
Vẻ mặt đang nghiêm túc của Nguyễn Anh Minh lập tức ngẩn ra, vội đứng dậy: “Tôi đi mua gì đó cho em.”
“Không cần.”
Thịnh Tâm Lan chớp mắt nhìn ra phía sau anh: “Anh Tần, anh đến đưa cơm cho tôi đúng không.”
Nguyễn Anh Minh xoay người, quả nhiên nhìn thấy Tần Ba đứng ngoài cửa phòng bệnh, còn đang cầm hộp thức ăn bằng gỗ đơn giản, có thể ngửi được mùi cá thoang thoảng.
Vừa nhìn thấy Tần Ba, Nguyễn Anh Minh lại tức giận, sắc mặt lập tức sa sầm xuống.
“Ai bảo anh đến? Lấy đồ của anh đi đi.”
“Đưa cho tôi đi, là cháo cá à?”
Nghe thấy người nằm trên giường bệnh nói, mặt Nguyễn Anh Minh cứng đờ lại, vô cùng xấu hổ.
Bệnh nhân lại không thèm nể mặt bạn trai là anh chút nào, thậm chí còn giãy dụa, vô cùng nhiệt tình vẫy tay với Tần Ba, cố gắng ngồi dậy, vừa nhúc nhích đã đụng trúng miệng vết thương, lại nhe răng trợn mắt.
Tần Ba vội vàng đi vào phòng, tay chân luống cuống.
“Đừng nhúc nhích.”
Nguyễn Anh Minh đè vai Thịnh Tâm Lan lại không cho cô lộn xộn, lại quay đầu trừng mắt cảnh cáo nhìn Tần Ba: “Đứng yên ở đó đừng đến đây, đưa đồ cho tôi là được.”
“Anh làm gì thế, anh Tần tốt bụng đến đưa cháo cho tôi mà.”
Thịnh Tâm Lan ráng nhịn đau, ráng nở một cười còn xấu hơn cả khóc với Tần Ba: “Anh Tần, cảm ơn anh.”
Tần Ba cầm hộp đựng thức ăn, tay còn lại gãi đầu một cách áy náy: “Không, là tôi có lỗi với cô, muốn đến xin lỗi.”
Không đợi Thịnh Tâm Lan trả lời, Nguyễn Anh Minh mặt mày lạnh tanh vươn tay: “Đừng nói mấy câu nhảm nhí đó, đưa cho tôi là được.”
Nếu không phải nghĩ Thịnh Tâm Lan muốn ăn cháo cá, thật lòng anh không muốn đụng vào bất cứ thứ gì của cái tên bệnh tâm thần này.
Thịnh Tâm Lan giống như nắm được cơ hội, đột nhiên nhéo cánh tay Nguyễn Anh Minh, cười hì hì nhìn Tần Ba:
“Anh Tần, anh ngồi đi, cũng không phải chuyện to tát gì, anh đừng để trong lòng, anh cũng không phải cố ý, chỉ là tôi rất tò mò, rốt cuộc là vì chuyện gì mà lúc nãy anh lại giận đến thế.”
Nghe vậy, mặt Tần Ba cứng đờ, ngồi cũng không được, đứng cũng không xong, không biết phải làm gì.
Nguyễn Anh Minh khinh bỉ nhìn anh, thổi nguội cháo cá rồi đưa đến bên miệng Thịnh Tâm Lan.
“Em hỏi anh ta còn không bằng hỏi tôi.”
“Anh biết à?”
Thịnh Tâm Lan ăn cháo, kinh ngạc nhìn Nguyễn Anh Minh.
“Vừa ăn vừa nói.”
Nguyễn Anh Minh không thích dáng vẻ đầy hứng thú đối với mọi chuyện của cô, chuyện gì cô cũng tò mò, chỉ luôn bỏ quên người trước mặt cô.
Khoảng thời gian ăn xong một chén cháo cá cũng đủ để hai người nói rõ ràng toàn bộ mọi chuyện.
Nói đến thì ai cũng có lý.
Khi đó Tần Ba đã là một nhà thiết kế có tiếng là cao thủ trong giới thiết kế thời trang, được bạn bè mời nên mới đến Thịnh Nhạc, nói là Thịnh Nhạc có chỗ dựa lớn, thiết kế sẽ tự do hơn, kết quả vừa đến Thịnh Nhạc không bao lâu đã nhận được đơn đặt hàng đồng phục dành cho học sinh cấp hai.
Lúc đó vật liệu mà Tần Ba đề nghị vì giá quá cao nên không được chọn, anh nổi giận ngay tại cuộc họp, tức giận nói móc nói mỉa, nói muốn tiết kiệm thì không bằng dùng mấy vật liệu rẻ tiền không đạt tiêu chuẩn đi, dù sao cũng không có ai nhìn ra được, kết quả nhà xưởng bên dưới bằng mặt không bằng lòng thật sự dùng vật liệu không đủ tiêu chuẩn, định dùng hàng kém thay hàng tốt.
Sau đó đã xảy ra chuyện lớn.
Tần Ba cũng không hiểu rõ những chuyện sau đó, sau này tin tức bị công khai, lãnh đạo vì muốn giữ được thương hiệu Thịnh Nhạc cho nên đổ hết tất cả mọi việc lên trên đầu nhà thiết kế, Tần Ba chịu trách nhiệm oan như thế, không thể nào tồn tại được trong giới thiết kế nữa, cho nên mới tức giận đi về thị trấn Quan Hải.
Nói xong câu cuối cùng, mặt Tần Ba đã đỏ bừng, nói nhanh:
“Là do tập đoàn Thịnh Đường thanh minh, đổ hết toàn bộ trách nhiệm lên đầu tôi, lúc đó tổng giám đốc của công ty chính là Nguyễn Anh Minh.”