Giọng của Tần Ba như một hồ nước lạnh, lạnh đến thấu xương.
“Anh nói anh là tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Đường, Nguyễn Anh Minh?”
Thịnh Tâm Lan vừa mới kéo Nguyễn Anh Minh đi ra đến cửa, nghe được câu hỏi này, hai người lại xoay người lại.
Nguyễn Anh Minh không hề che giấu thân phận của anh, thừa nhận:
“Xem ra anh biết tôi.”
“Đâu chỉ là biết.”
Gương mặt ngăm đen của Tần Ba lộ ra vẻ nghiến răng nghiến lợi, sau đó, Thịnh Tâm Lan nhìn thấy bông tuyết trắng xóa ập vào mặt, đổ ào đập mạnh lên người cô và Nguyễn Anh Minh.
Một bóng đen xông thẳng đến trước mặt Nguyễn Anh Minh, đi kèm với tiếng rống giận của Tần Ba.
“Anh tự đưa đến cửa!”
“Cẩn thận!” Trong đầu Thịnh Tâm Lan toàn là tiếng ong ong, chỉ cảm thấy có một đôi tay đẩy cô ra ngoài, cô đập vào cánh cửa màu trắng một cái đùng, kinh ngạc hô to vì sau lưng đau nhói.
Lúc cô lấy lại tinh thần, hai người đàn ông trước mặt đã nhào vào đánh nhau.
Nguyễn Anh Minh hơn ở chỗ có võ thuật không tệ, nhưng Tần Ba là một người cao đến tận một mét tám, bởi vì sống ở vùng ven biển nên cơ bắp rất rắn chắc, những nói bị Nguyễn Anh Minh đánh trúng gần như không hề cảm thấy đau đớn gì, anh ta còn nện từng đấm lên người anh.
Rất nhanh, Nguyễn Anh Minh đã rơi xuống thế yếu.
Tần Ba nắm cổ áo anh, đè anh xuống đất.
Nguyễn Anh Minh kêu rên, ăn thêm một đấm của Tần Ba, khóe miệng chảy máu.
“Hai người đừng đánh nữa.”
Cuối cùng Thịnh Tâm Lan cũng lấy lại tinh thần, sốt ruột đứng ở một bên hét ầm lên.
Nhưng hai người kia lại không nghe theo lời can ngăn của cô, hoặc là nói Tần Ba không chịu dừng tay, Nguyễn Anh Minh vì muốn tự bảo vệ bản thân cũng không thể nào đứng yên để bị đánh, trong lúc nhất thời trong sân vô cùng rối loạn.
Mấy tên vải nhuộm xong treo trên sào trúc và mấy con cá khô đều rơi xuống, rớt đầy đất.
Thịnh Tâm Lan cầm điện thoại, đứng bên ngoài dậm chân.
“Hai người đừng đánh nhau nữa, còn đánh nữa tôi báo cánh sát đo.”
Khi đàn ông đã đỏ mắt thì làm gì còn quan tâm nhiều chuyện như thế nữa, Tần Ba đánh nhau theo kiểu tự sát, giống như có mối thâm cừu đại hận gì với Nguyễn Anh Minh, đấm hết đấm này đến đấm khác.
Thịnh Tâm Lan không nhìn nổi nữa, vội vàng chạy lên kéo người ra.
“Đùng” một tiếng lớn, trong sân vang lên tiếng la hét thất thanh của phụ nữ.
Nguyễn Anh Minh vốn đã không còn sức, đang bị đè dưới đất đánh, nghe tiếng kêu này, hai mắt co rụt lại, không biết lấy sức từ nơi nào, đột nhiên đẩy Tần Ba ra, lảo đảo chạy về phía Thịnh Tâm Lan.
“Tâm Lan...”
Trong sân, không biết cái nồi sắt dùng để làm dụng cụ chưng cất đơn giản đang treo đằng kia bị rớt từ lúc nào, bây giờ Thịnh Tâm Lan đang nằm bên cạnh nồi, trên chân có một vết phỏng rộp màu đỏ sậm to bằng miệng chén, còn đang bốc khói trắng
Nguyễn Anh Minh nhìn thấy rất chói mắt, đổ mồ hôi lạnh, bế Thịnh Tâm Lan lên chạy ra ngoài sân.
Tần Ba cũng ngơ ngác, mặt mày tái nhợt nhìn mọi chuyện, ngản ra một lúc mới đứng dậy đuổi theo, ấp úng nói.
“Tôi... tôi có xe điện ba bánh, tôi đưa hai ngươi lên trạm y tế ở trấn”
Cho dù Nguyễn Anh Minh có giận đến mức nào thì cũng chỉ có thể ráng nhịn leo lên chiếc xe ba bánh cà tàng của anh, suốt đoạn đường ôm chặt Thịnh Tâm Lan đã hôn mê đau lòng vô cùng.
Từ sau khi sống cùng với anh, hình như người phụ nữ này cứ luôn gặp tai nạn, chưa bao giờ ngừng.
Trạm y tế thị trấn Quan Hải.
Thịnh Tâm Lan được đưa vào phòng phẫu thuật xử lý miệng vết thương, diện tích bị phỏng không lớn, nhưng vết phỏng lại rất sâu, lúc xử lý, trong phòng bệnh vang lên tiếng kêu đau đớn mấy lần, đau đến tỉnh dậy rồi lại mê đi.
“Các người không biết tiêm thuốc tê cho cô ấy sao? Sao lại đau đến thế?”
Trong lúc xử lý miệng vết thương, bác sĩ vừa ra ngoài, Nguyễn Anh Minh đã túm cổ áo người đó, mặt đầy vẻ tức giận.
Bác sĩ thấy anh hùng hổ như thế cũng hoảng sợ, rụt rè nói.
“Chỗ chúng tôi rất nhỏ, không có bác sĩ gây mê, thật sự không thể tiêm được, đây chỉ là một trạm y tế nhỏ thôi, nếu anh có nhiều yêu cầu như thế thì phải đến bệnh viện trong thành phố.
“Thành phố cách chỗ này năm sáu mươi cây số, nếu tôi đến được thì anh tưởng tôi sẽ không đến sao?”
Nguyễn Anh Minh khàn giọng, mắt đầy tơ máu.
Trên đường đến đây Thịnh Tâm Lan chui rúc vào lòng anh run rẩy, rõ ràng đã ngất đi rồi nhưng vẫn còn cắn răng không chịu kêu đau, dáng vẻ nhẫn nhịn làm người ta nhìn mà đau lòng.
Cái chỗ quái quỷ này!
“Anh đừng trách bác sĩ, đây là trạm y tế, thật sự không có cách nào.”
Tần Ba nhíu mày, túm chặt cánh tay Nguyễn Anh Minh: “Anh kéo bác sĩ như thế thì sẽ không có ai xử lý vết thương cho cô Thịnh.”
Nguyễn Anh Minh bực bội, nhưng cũng đã thả lỏng tay ra, đấm một đấm lên mặt Tần Ba, hung dữ chửi thề.
Tần Ba lảo đảo vài bước, ngã ngồi xuống góc tường, ngẩng đầu lên lau máu trên khóe miệng: “Làm người vô tội bị thương là lỗi của tôi, nhưng anh cũng không có tư cách đánh tôi, nếu không vì anh thì tất cả mọi chuyện ngày hôm nay đã không xảy ra.
“Anh nói gì?”
Mặt Nguyễn Anh Minh lạnh lùng: “Nói cho rõ.”
“Sao nào? Chuyện anh làm mà lại không nhớ được sao?”
Tần Ba khinh bỉ, khóe mắt cong lên độ cong lạnh lẽo.
“Không phải Trang phục Thịnh Nhạc là một thương hiệu quần áo dưới quyền của Thịnh Đường anh hay sao? Sửa lại tên, đôi hết toàn bộ công nhân thì có thể xem như những chuyện năm năm trước chưa từng xảy ra à? Thịnh Đường của các người chính là công ty độc ác nhất mà tôi từng thấy, đến cả con nít cũng không tha.”
Trang phục Thịnh Nhạc?
Nguyễn Anh Minh hơi nhíu mày, có hơi khó hiểu.
Rõ ràng Tần Ba không muốn nói nhảm nhiều với anh, vịn tường từ từ đứng dậy, vẻ mặt kiêu ngạo lạnh lùng, trầm giọng nói:
“Tôi không hối hận vì đã đánh anh, anh có thể báo cảnh sát, bỏ tù tôi tám năm mười năm gì đó, nhưng trước lúc đó, tôi phải đợi cô Thịnh tỉnh dậy, xin lỗi cô ấy, tôi không cố ý làm cô ấy bị thương.”
Nguyễn Anh Minh hoàn toàn không biết anh đang nói gì, nhưng giọng điệu của Tần Ba, anh có liên quan gì đến công ty Thịnh Nhạc kia sao?
Đang suy nghĩ, điện thoại đổ chuông, ngắt ngang suy nghĩ của anh.
Nhìn thông báo cuộc gọi đến, Nguyễn Anh Minh liếc nhìn Tần Ba, vừa đi ra ngoài trạm y tế, vừa nhấn nút nghe máy.
Là Chu Phương gọi điện thoai đến.
“Chuyện gì?”
“Tổng giám đốc Nguyễn, tất cả đồ hải sản đều đã gửi đến Kim Lăng, sao anh không ở công ty?”
“Có chút việc, bây giờ tôi đang ở Lân Ba.”
“Vậy cuộc họp triển khai dự án tối nay của công ty...”
“Tiến hành như bình thường, đổi thành cuộc họp video.”
“Vâng, tôi sẽ đi thông báo.”
Trước khi cúp máy, Nguyễn Anh Minh hỏi.
“Năm năm trước, có phải trong số các công ty trang phục dưới quyền của tập đoàn có một côngty tên Thịnh Nhạc hay không?”
“Thịnh Nhạc?”
Đầu dây bên kia, Chu Phương hơi do dự vài giây:
“Vâng, có, nhưng tôi biết đến nó vào bốn năm trước, thương hiệu Thịnh Nhạc này dự toán đã có giá trị âm, không có bất cứ giá trị tồn tại nào, là tôi đưa ra yêu cầu xóa sổ, hơn nữa sau đó cũng đã cho thôi việc tất cả nhân viên trong đó.”
“Sao tôi lại không có bất cứ ấn tượng nào?”
Nguyễn Anh Minh nhíu mày.