Lãi Được Bé Yêu

Chương 184: Tại sao chúng ta phải đi?




Cảm xúc mấy ngày liên tiếp bị Thịnh Tâm Lan che giấu trong nháy mắt bộc phát ra vô cùng tinh tế.

Qua nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Nguyễn Anh Minh cảm thấy hành vi cử chỉ của mình bị khống chế như vậy, cho dù biết giờ phút này Thịnh Tâm Lan đang đau khổ, anh làm vậy thì sau này sẽ tạo ra một khe hở không thể vãn hồi trong tình cảm, nhưng anh vẫn không kiềm chế được bản thân mình.

Vốn nên ngọt ngào vô cùng thân mật, giờ phút này lại bị một cơn tức giận không thể giải thích được thao túng.

Trong mắt Thịnh Tâm Lan hiện đầy tơ máu, nhìn chằm chằm Nguyễn Anh Minh, bởi vì hai tay đang bị Nguyễn Anh Minh giữ chặt, cổ tay đã sưng đỏ, vết bầm tím trải rộng khắp nơi.

Không biết qua bao lâu, Thịnh Tâm Lan đã bất tỉnh.

Nước mắt chảy ra từ khóe mắt đang nhắm chặt, trượt theo gương mặt xuống một bên má, 'Tách' vài giọt nước tới vào trong bồn tắm lạnh buốt.

Nhìn dáng vẻ chán nản tuyệt vọng của cô, Nguyễn Anh Minh bỗng nhiên hoảng hốt.

Giờ phút này cơn tức giận trong đáy lòng đã biến mất hầu như không còn.

Anh dường như không biết làm như thế nào, hơn nửa ngày mới bế cô trở về phòng ngủ rồi đặt lên giường, lúc đắp chăn cho cô, anh nghe thấy một giọng nói ngột ngạt ẩn nhẫn vang lên từ trên giường, "Đây chính là thứ anh muốn? Bây giờ thấy đủ chưa?"

Bàn tay cầm góc chăn của anh khẽ run lên một cái, lơ lửng giữa không trung nửa ngày, cuối cùng đặt lên trên vai cô.

"Đừng đụng vào tôi."

Nguyễn Anh Minh chưa chạm vào mặt cô đã nhìn thấy ánh mắt căm ghét của cô, "Cút."

Cô rặn ra từng chữ từ trong hàm răng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn không còn chút huyết sắc nào, giờ phút này cô chỉ cảm thấy cả người lạnh buốt.

Cô không thể tưởng tượng được, người đàn ông này, người từng khiến cô coi như một người tâm đầu ý hợp với mình, sẽ ép buộc cô làm ra chuyện như vậy.

Trong mắt Nguyễn Anh Minh lóe lên một tia ảo não rồi biến mất, anh im lặng thật lâu, cuối cùng vẫn không nói một lời rời khỏi căn phòng.

Xảy ra chuyện như vậy đã không còn cách nào cứu vãn, không thể dựa vào đôi câu vài lời giải thích là có thể che lại tất cả khe hở giữa hai người, cách anh xử lý quá cực đoan, anh đã sai, nhưng giờ phút này anh không thể nói ra lời xin lỗi.

Sau khi Nguyễn Anh Minh rời đi, trong phòng yên tĩnh lại.

Khi Nguyễn Anh Minh rời đi chỉ để lại một bóng đèn mờ nhạt trong phòng khách, cửa phòng ngủ mở một nửa, có thể nhìn thấy ánh đèn từ bên ngoài chiếu vào, không lộ ra vẻ lạnh lẽo. Đam Mỹ Sắc

Trong lòng Thịnh Tâm Lan lại cảm thấy lạnh, hơi động đậy cũng cảm thấy vô cùng đau đớn, cơn đau đớn rõ ràng này như đang nhắc nhở cô hành động giống như dã thú vừa nãy của Nguyễn Anh Minh.

Đã không yêu, vậy thì buông tay.

Cô đã quyết định sẽ rời khỏi nhà họ Nguyễn trong đêm nay.

Thịnh Ái Linh bị Thịnh Tâm Lan gọi dậy từ trong giấc mơ, dụi mắt ngồi trên giường nhìn hình bóng quen thuộc trong bóng tối, "Mẹ."

"Tiểu Linh, thay mặc quần áo rồi đi với mẹ."

Thịnh Ái Linh mơ mơ màng màng, nói không ra tiếng, "Mẹ, chúng ta đi đâu?"

"Về nhà."

Thịnh Tâm Lan cầm bọc quần áo ở trên đầu cô bé lên, bế cô bé xuống giường, lúc chuẩn bị bước đi thì nhìn thấy một bóng hình nho nhỏ khác ở trên giường đang nhìn mình, không biết cậu bé ngồi dậy từ lúc nào, dường như có thể cảm nhận được cảm xúc sa sút của cô nên chỉ ngoan ngoãn ngồi im lặng.

"Lập Huy." Thịnh Tâm Lan chần chờ gọi tên cậu bé, trong nội tâm vô cùng tuyệt vọng.

Nếu như quyền nuôi dưỡng Lập Huy ở trong tay cô thì một giây này cô sẽ không do dự mà dẫn Lập Huy rời khỏi nhà họ Nguyễn, bay thẳng về nước Mỹ, không tiếp tục trở về nơi đau thương này nữa.

Thế nhưng cô biết, nếu như bây giờ cô làm như thế, thì sẽ hủy hoại những thứ cô vất vả làm chỉ trong chốc lát, Nguyễn Anh Minh là một người có thể làm ra mọi chuyện anh muốn, cô không thể dẫn Lập Huy đi mạo hiểm.

Cô nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt trượt xuống hai bên má, quyết tâm bế Thịnh Ái Linh rời đi.

Sau lưng bỗng nhiên vang lên một âm thanh khàn khàn:

"Mẹ."

Giọng nói của đứa trẻ vẫn mềm mại hơi sữa, có lẽ do lâu rồi không nói chuyện, nên mới khàn khàn không lưu loát, nhưng cũng mang theo sự khao khát và tràn đầy tủi thân.

Giống như đang cầu xin Thịnh Tâm Lan đừng đi.

Cô không nhịn được mà rơi nước mắt, quay người đi tới bên giường một lần nữa.

Nguyễn Lập Huy nắm lấy ống tay áo cô, trong mắt đã rưng rưng nước mắt.

Thịnh Tâm Lan đau lòng không thôi, chăm chú nhìn vào mắt Nguyễn Lập Huy, giọng nói ẩn nhẫn nghẹn ngào,

"Lập Huy, con nghe mẹ nói này, mẹ sẽ quay về dẫn con đi, nhưng bây giờ không được, nếu bây giờ mẹ dẫn con đi, ba con sẽ không đồng ý, như vậy sau này mẹ sẽ không được gặp lại con nữa cho nên con phải ngoan, tin tưởng mẹ, có được không? Mẹ sẽ không bỏ rơi con đâu."

Sáu năm trước cô sợ người đã cướp đi sự trong sạch của mình làm cho mình sinh con biết đến sự tồn tại của Thịnh Ái Linh, cho nên đã trốn đến nước Mỹ, cũng bởi vì vậy nên đã chịu áy náy và đau khổ ròng rã sáu năm, đứa con trai cô không biết đang như thế nào luôn là nút thắt trong trái tim cô, là thứ cô không thể nào dứt bỏ liên quan đến thành phố này.

Bây giờ cô đã tìm thấy, làm sao có thể tuỳ tiện bỏ đi.

Cho dù có không đội trời chung với Nguyễn Anh Minh, cô cũng nhất định phải dẫn theo Nguyễn Lập Huy đi.

Bàn tay nhỏ bé đang nắm tay áo cô cuối cùng cũng dần dần buông ra, Nguyễn Lập Huy hít mũi một cái, xoay người vùi mình vào trong chăn, tiếng khóc trầm lặng vang lên từ trong chăn, tựa như lưỡi dao đâm vào trái tim Thịnh Tâm Lan.

Cô không dám ở lại thêm, bế Thịnh Ái Linh hốt hoảng rời đi.

Đêm đã khuya, biệt thự nhà họ Nguyễn ở nơi xa xôi, không gọi được xe, Thịnh Tâm Lan cõng Thịnh Ái Linh đi trên đường lớn, bầu trời dày đặc mây đen, mắt thấy trời đã sắp mưa.

Trên lưng vang lên giọng nói của Thịnh Ái Linh:

"Mẹ, anh Lập Huy rất đau lòng, tại sao chúng ta phải đi?"

"Bởi vì đây không phải là nhà của chúng ta."

"Mẹ và chú Minh chia tay rồi sao?"

"Ừm."

Lần đầu tiên Thịnh Tâm Lan trả lời vấn đề tình cảm của mình trước mặt con gái.

Trước kia cô cảm thấy con gái quá nhỏ, không hiểu được phương diện này nên không nhiều lời với cô bé, thế nhưng qua mấy ngày nay cô cũng đã nhìn ra, nhiều khi đứa trẻ con còn hiểu chuyện hơn mình.

Người nhà họ Lâm cố ý muốn kết thân với nhà họ Nguyễn, không ai nói cho hai đứa trẻ, nhưng chúng đều có thể tự nhìn ra.

"Mẹ và chú Minh chia tay, Tiểu Linh Linh có buồn không?"

"Có một chút."

Thịnh Ái Linh ghé vào trên lưng Thịnh Tâm Lan thở dài một hơi, "Buồn cũng là bởi vì có lẽ mẹ rất đau khổ, sớm biết chú Minh sẽ làm mẹ buồn như vậy, con cũng không cần hai người ở cùng một chỗ."

"Thật sao?"

Thịnh Tâm Lan cười khổ một tiếng, không biết là nên vui mừng hay là nên khó chịu.

Dọc theo đường lớn đi trong chốc lát, Thịnh Ái Linh bỗng nhiên gọi cô,

"Mẹ!"

"Sao?"

"Nếu không mẹ quay lại với cha đi, mặc dù cha luôn luôn không về nhà, nhưng mỗi lần về nhà cha đều mua cho mẹ rất nhiều thứ, đối xử với con cũng rất tốt."

Nghe vậy, Thịnh Tâm Lan nhíu nhíu mày, im lặng rất lâu mới mở miệng nói:

"Tiểu Linh Linh, con đã lớn rồi, mẹ muốn nói với con một chuyện, trước lúc này, con phải tin rằng cho dù xảy ra chuyện gì, mẹ cũng rất yêu con."

"Chuyện gì?"

"Con còn nhớ mẹ đã từng nói con có một người anh trai sinh đôi không?"

"..."