Trong phòng họp hoàn toàn yên tĩnh.
Thịnh Tâm Nhu gần như là đứng không vững, cứ vịn vào góc bàn và run rẩy.
Đầu cúi xuống, xấu hổ giận dữ, cô ta hận không thể xé xác Thịnh Tâm Lan cho chó ăn.
Cô lại có thể quay những hình ảnh không chịu nổi này, còn mở lên ở trước mặt của Phan An, dùng loại thủ đoạn này để uy hiếp cô ta, cắt đứt cơ hội duy nhất mà cô ta có thể ở bên cạnh của Phan An.
“Đọc hay là không đọc?”
Thật lâu sau, Thịnh Tâm Nhu cắn răng nói: “Đọc.”
Trước khi rời khỏi phòng họp, Thịnh Tâm Lan rút USB ra, thờ ơ nói.
“Mặt khác, làm phiền cô để Đại Phong Media còn có những bài đăng lộn xộn mà cái đám thủy quân đăng ở trên mạng xóa hết cho tôi, nếu không thì cô tự biết hậu quả.”
Thịnh Tâm Nhu đứng ở cửa phòng họp, đưa lưng về phía Thịnh Tâm Lan, gần như là cắn nát cả răng, cả nửa ngày mới nặn ra một chữ từ trong kẽ răng: “Tôi biết rồi.”
Nhưng mà cô cứ chờ đó đi, Thịnh Tâm Lan, cô chờ đi.
Buổi họp kết thúc thành công mỹ mãn, Thịnh Tâm Nhu là người trong cuộc được cư dân mạng đồng tình, lời nói của cô ta phần lớn cư dân mạng đều có thể nghe vào, cho nên sau khi giải thích rõ ràng cô ta với Thịnh Tâm Lan đều là chị của Phan An, mấy lời nói bịa đặt đó cũng đã đều tự sụp đổ.
Lúc đám phóng viên đi ra ngoài đều rất thất vọng, đây rõ ràng là một câu chuyện gây chấn động truyền thông, thế mà thật ra cũng không có cái gì hết.
“Tôi không ngờ đến là chuyện này có liên quan đến chị ấy.” Phan An đưa cho Thịnh Tâm Lan một ly nước: “Tại sao chị ấy lại muốn làm như vậy cơ chứ.”
“Cậu thật sự không hiểu hay là đang giả vờ không hiểu thế.” Thịnh Tâm Lan lườm anh ta một cái: “Cậu cho rằng trước kia cô ta nhằm vào tôi khắp nơi, còn không phải là bởi vì cô ta coi trọng cậu đó à? Toàn bộ tất cả những người ở nhà họ Thịnh, ngoại trừ tôi thì cũng không thèm quan tâm tới ai.”
“Coi trọng tôi hả?” Phan An một mặt vô tội: “Tôi thật sự không có suy nghĩ này đâu.”
“Cho nên dáng dấp của cái tên tiểu bạch kiểm mà cô ta tìm còn rất giống với cậu đó nha.” Thịnh Tâm Lan giật giật khóe môi: “Chính là khẩu vị hơi nặng một chút.”
Thật ra thì nếu như không phải lần này Thịnh Tâm Nhu làm có hơi quá đáng, thế thì cô cũng sẽ không muốn nói chuyện này ra để uy hiếp cô ta. Dù sao thì oan gia nên giải không nên kết, cô cũng không muốn phải làm cho mối quan hệ của mình với Thịnh Tâm Nhu quá cứng rắn.
Chỉ là hiện tại xem ra không cứng cũng không thể nào.
Buổi họp báo kết thúc không bao lâu, ở bên phía Đại Phong Media cũng đã tuyên bố biểu thị đồng ý xin lỗi với Phan An và hai người trong cuộc, cũng sẽ đưa ra khoản bồi thường nhất định, phóng viên và biên tập nào có liên quan đến chuyện này đều sẽ bị đuổi việc, xem như là cho người khác công bằng.
Lúc Nguyễn Anh Minh đi công tác trở về, sóng gió đã hoàn toàn lắng đọng.
“Chuyện đã giải quyết cũng tạm được ha.”
Ở trên bàn ăn, Thịnh Tâm Lan chống cầm, một bộ dạng yêu cầu khen ngợi.
Nguyễn Anh Minh nhìn cô: “Rất tốt.”
“Cho nên chắc cũng không tạo thành ảnh hưởng với anh và tập đoàn phải không.” Trong lời nói của Thịnh Tâm Lan có hàm ý.
Nguyễn Anh Minh cũng không trả lời thẳng mà là móc một cái hộp vuông nhỏ từ trong túi ra, một cái hộp màu trắng đưa đến trước mặt của Thịnh Tâm Lan: “Mở ra xem đi.”
Thịnh Tâm Lan hơi bất ngờ, trong đầu lập tức trở nên hỗn loạn.
Cô nói năng lộn xộn: “Em vẫn còn chưa chuẩn bị kỹ càng, trước tiên anh cứ giữ vật này lại đi.”
Trong lòng của cô vẫn còn có rất nhiều chuyện còn đang cất giấu chưa nói cho Nguyễn Anh Minh biết, cũng có rất nhiều chuyện mình vẫn chưa điều tra rõ ràng, sao có thể kết hôn với anh như vậy được chứ?
Nguyễn Anh Minh không hiểu mà nhìn cô một cái.
“Em muốn chuẩn bị cái gì?”
Nói xong, tự mình mở cái hộp ra: “Anh đã thấy nó ở Ý, cảm thấy rất thích hợp với em, cho nên đã mua nó.”
Trong hộp là một đôi khuyên tai trân châu, hiện ra ánh sáng trắng tinh.
Sắc mặt của Thịnh Tâm Lan cứng đờ, lúng túng nói.
“Khuyên tai hả...”
Khuyên tai thì khuyên tai, có thể đừng có dùng cái hộp như thế này để đựng không, rất dễ làm cho người ta hiểu lầm đó biết chưa hả!
“Em cho rằng là cái gì?” Nguyễn Anh Minh nghiễm nhiên không hiểu là Thịnh Tâm Lan đang suy nghĩ cái gì, hơi nghi hoặc một chút.
“Không có, không có gì.” Thịnh Tâm Lan mượn tiếng cười che giấu sự bối rối của mình: “Em thích lắm, thật sự rất thích.”
“Sao anh cứ cảm giác là em có hơi thất vọng vậy?”
Nguyễn Anh Minh nhíu mày: “Không thích thì có thể không cần phải miễn cưỡng.”
“Ai thất vọng chứ?”
Thịnh Tâm Lan bỗng nhiên trợn tròn mắt, giọng nói cất cao hơn mấy phần: “Em không có thất vọng.”
Hai đứa nhỏ ở đối diện bàn ăn đều ngây ngẩn cả người, đồng loạt ngẩng đầu lên.
“Mẹ sao vậy ạ?”
“Không có gì đâu mà, em muốn đi nhà vệ sinh.” Nói xong lời này, Thịnh Tâm Lan liền rời khỏi bàn ăn.
Nhìn bóng lưng của mẹ, Thịnh Ái Linh thở dài một hơi, nhìn Nguyễn Anh Minh, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: “Chú Nguyễn ơi, chú có biết không hả, dưới tình huống bình thường thì lúc mà phụ nữ nhìn thấy mấy cái hộp này đều sẽ nghĩ đến là cái gì?”
“Cái gì?” Nguyễn Anh Minh không hiểu.
“Anh Lập Huy, anh có biết không?” Thịnh Ái Linh quay đầu lại nhìn Lập Huy.
Nguyễn Lập Huy lập tức vẽ vẽ vòng tròn trên cái bảng của mình, vẽ một cái vòng tròn, vẽ thêm một cái hình thoi, lại chấm thêm mấy chấm biểu thị là nó đang phát sáng, sau đó phối hợp thêm năm chữ: “Ba ơi, ba thật ngốc.”
“Chú Nguyễn, nếu như chú tặng cho mẹ của con khuyên tai thì chắc chắn là mẹ của con rất vui, nhưng mà nếu như làm cho mẹ nghĩ rằng chú muốn tặng nhẫn nhưng mà nhận được khuyên tai, thế thì loại chênh lệch này thật sự không tốt đâu, đạo lý đơn giản như thế mà tại sao chú cũng không hiểu, chú thật là rất ngốc luôn đó.”
Liên tiếp bị hai đứa nhỏ xem thường, Nguyễn Anh Minh có chút thất bại nhìn hộp khuyên tai ở trên bàn, xấu hổ sờ lên mũi của mình.
Ai biết là chỉ tặng khuyên tai mà lại phải có nhiều đạo lý như thế.
Có điều là...
Anh nhìn về phía nhà vệ sinh, lại nhìn chiếc nhẫn trên bản vẽ, trong mắt bỗng nhiên sinh ra mấy phần ý cười.
Vốn dĩ anh đã định là từ từ sẽ làm, nhưng mà Thịnh Tâm Lan đã mong chờ như thế này, một bước tới đích cũng không hẳn là không thể.
Trong nhà vệ sinh, Thịnh Tâm Lan đang rửa mặt, nhìn thấy gương mặt không có lớp trang điểm của mình ở trong gương, vẫn trẻ trung như thế, nhưng mà trong ánh mắt lại có cất giấu rất nhiều chuyện cũ, đây đều là những thứ mà cô có thể nhìn thấy lúc soi gương.
Cô có chút bối rối, cũng có chút ảo não.
Lúc nãy phản ứng đầu tiên của mình là không muốn nhận chiếc nhẫn, quả thật là cô vẫn chưa nghĩ là có phát triển quan hệ với Nguyễn Anh Minh hay là không. Nhưng mà khi nhìn thấy trong cái hộp không phải là chiếc nhẫn, trong lòng của cô rất thất vọng.
Lý trí và tình cảm đang đấu tranh với nhau, trong nháy mắt lúc nãy cảm xúc nói cho cô biết trong lòng của cô vô cùng khát vọng được gả cho người đàn ông này, ngôn ngữ và tự mình an ủi đều sẽ nói láo, nhưng mà cảm xúc thì sẽ không.
Buổi tối, hai đứa nhỏ đều đã đi ngủ, Thịnh Tâm Lan sấy khô tóc xong thì trở lại phòng ngủ. Nguyễn Anh Minh đang dựa ở đầu giường đọc sách, ánh đèn mờ ảo chiếu lên trên gương mặt của anh, lộ ra vẻ rất dịu dàng.
“Sao lại nhìn anh chằm chằm như thế?” Nguyễn Anh Minh ngẩng đầu lên từ quyển sách mà nhìn cô.
Thịnh Tâm Lan cũng không trốn tránh, cô đi đến bên giường ngồi xuống: “Chẳng qua là em cảm thấy hình như là vóc dáng của anh không giống với lần đầu tiên em gặp anh thì phải.”
Nghe vậy, Nguyễn Anh Minh nhíu mày cường điệu nói.
“Anh thật sự chỉ là đi công tác, không có làm chuyện khác.”
Thịnh Tâm Lan nhịn không được mà cười thành tiếng: “Ai nói là anh làm chuyện khác, nếu như cái mặt này của anh còn muốn động chạm gì đó, thế thì người khác có còn sống nữa hay không?”
“Xem như là đang khen anh?” Nguyễn Anh Minh nhìn cô, ánh mắt ấm áp.
Nụ cười chậm rãi ngưng kết lại bên khóe môi của Thịnh Tâm Lan.
“Trước kia em cảm thấy con người của anh lạnh lẽo cứng rắn, đối với người nào cũng rất lạnh lùng.”
“Em nghĩ không sai.” Nguyễn Anh Minh đóng quyển sách lại, kéo cô vào trong lồng ngực của mình, cái cằm chống lên trên đỉnh đầu của cô, thấp giọng nói: “Không cần thiết phải phân phát sự nhiệt tình của mình cho những người không cần thiết.”