Nguyễn Anh Minh chạy tới bệnh viện thì người trên giường bệnh vẫn chưa tỉnh, con trai bảo bối nhà mình Nguyễn Lập Huy vẫn chưa thay đồ, mặc đồ ngủ ngồi ở mép giường vẽ tranh.
Cảnh tượng này làm cho Nguyễn Anh Minh có chút ngạc nhiên.
“Lập Huy.”
Nguyễn Lập Huy nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu lại, sau khi cậu bé thấy được Nguyễn Anh Minh thì vẻ mặt thả lỏng một chút, giơ cao bức tranh trong tay.
Đó là bút sáp màu của Nguyễn Lập Huy thường vẽ, cậu bé không nói chuyện, biết số chữ cũng có hạn, cho nên rất nhiều lúc cậu bé muốn nói một số chuyện phức tạp thì sẽ vẽ tranh.
Bức tranh thứ nhất là một người phụ nữ đút cơm cho đứa bé, đứa bé rất vui vẻ, khóe miệng cong lên.
Bức tranh thứ hai là người phụ nữ kéo tay đứa bé, hai người vui vẻ muốn ra ngoài, trên đầu hai người vẽ một đám mây, bên trong là một lâu đài công viên giải trí.
Bức tranh thứ ba là đèn treo màu vàng trên trần nhà rơi xuống đất, người phụ nữ ôm đứa bé, một bàn tay bị đè dưới đèn treo, chảy rất nhiều máu đỏ tươi.
“Ưm...” Nguyễn Lập Huy kéo Nguyễn Anh Minh đến cạnh giường bệnh chỉ vào người phụ nữ nằm trên giường, lại chỉ vào người phụ nữ trong bức tranh của mình, ý là hai người là một.
Nguyễn Anh Minh do dự nhìn người trên giường bệnh, sau khi anh nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt kia thì sắc mặt cứng lại.
Không ngờ là cô?
Người phụ nữ này lại quyết đoán liều mạng cứu Lập Huy sao?
Nguyễn Anh Minh nhớ lại thái độ hung dữ của mình đối với cô trước đó thì vẻ mặt phức tạp.
Nguyễn Lập Huy còn muốn nói gì đó thì thấy Cao Mỹ Lệ đi theo Nguyễn Anh Minh vào cửa, sắc mặt cậu bé lập tức trắng nhợt, tránh khỏi tay của Nguyễn Anh Minh, rụt người bên cạnh giường bệnh.
“Lập Huy, sao vậy?”
Nguyễn Anh Minh vẫn chưa cảm nhận được sự khác thường trong mắt cậu bé, chỉ nghĩ cậu bé oán trách mình không dẫn cậu bé đến công viên giải trí, còn làm hại cậu bé xảy ra chuyện, vì thế giọng nói lập tức dịu dàng hơn: “Ba thật sự xin lỗi về chuyện hôm nay, sau này ba sẽ thực hiện những gì đã hứa với con được không?”
Vẻ mặt Nguyễn Lập Huy mâu thuẫn, nhưng vẫn không chịu tới gần Nguyễn Anh Minh.
“Quản gia.”
Nguyễn Anh Minh có chút bất đắc dĩ, quay đầu lại gọi quản gia vẫn luôn đứng ở cửa: “Ông đưa Lập Huy về nhà đi trước, trễ quá rồi, thằng bé nên nghỉ ngơi.”
Nguyễn Lập Huy lại liên tục lắc đầu, nắm lấy ga giường bệnh không chịu buông tay.
Nguyễn Anh Minh nhìn không hiểu: “Lập Huy, con sao vậy?”
“Em thử xem sao, có thể do hôm nay thằng bé phải chịu hoảng sợ.” Sau lưng truyền tới giọng nói của Cao Mỹ Lệ, cô ta ngồi xổm xuống sờ đầu Nguyễn Lập Huy: “Lập Huy, con có muốn đi ăn tối với dì không?”
Nguyễn Lập Huy giật mình, trong mắt đầy sợ hãi, lập tức tránh né Cao Mỹ Lệ, chạy đến sau lưng Nguyễn Anh Minh, nắm chặt lấy ống quần của anh.
“Có lẽ bị dọa sợ.” Cao Mỹ Lệ thong thả giải thích, cũng thở dài: “Anh Minh, hay là để quản gia xử lý ở bệnh viện trước, em và anh đưa Lập Huy về nhà, trễ quá rồi, thằng bé cũng nên nghỉ ngơi.”
Nguyễn Anh Minh do dự nhìn Thịnh Tâm Lan hôn mê nằm trên giường bệnh một cái, dặn dò bệnh viện chăm sóc cô thật chu đáo, sau đó mới rời đi.
Nguyễn Anh Minh chờ bảo mẫu dỗ Nguyễn Lập Huy ngủ xong mới đi ra phòng ngủ, vẻ mặt mang theo sự lạnh lẽo, dường như anh đang suy nghĩ chuyện ban ngày.
Trong phòng khách, Cao Mỹ Lệ vẫn chưa đi: “Lập Huy đâu? Ngủ rồi sao?”
“Ừ.” Nguyễn Anh Minh gật đầu một cái, nhìn thoáng qua đồng hồ, nhàn nhạt nói: “Quá trễ rồi, để tài xế đưa cô về nhà.”
“Không sao, lát nữa tài xế của em sẽ tới đón em.” Cao Mỹ Lệ nhìn thoáng qua phòng ngủ tầng hai: “Nhưng Lập Huy nhỏ như vậy, cứ đi theo bên cạnh anh cũng không phải là cách hay, anh xem hôm nay xảy ra chuyện này làm cho người ta sợ hãi, anh vẫn nên tìm một người thân thiết tới chăm sóc thằng bé mới tốt, ông nội nói cũng không sai.”
Nguyễn Anh Minh liếc cô ta một cái, dường như thật sự suy nghĩ đề nghị này.