Ai cũng không ngờ tới, số phận lại trời xui đất khiến đến thế. Ngày khai giảng đầu tiên tại trường đại học, Diệp Thần liền gặp Quý Vũ Khâm ở trong trường, hơn nữa còn cách nhau gần như vậy... Đương nhiên là phải gần rồi, bởi vì ngay bây giờ, bọn họ đang đứng trong cùng một phòng ký túc xá.
Được rồi, Diệp Thần thừa nhận, cũng không hoàn toàn là do định mệnh an bài đâu, là cậu đã lén nghe ngóng về trường và chuyên ngành của Quý Vũ Khâm, sau đó liền thi vào cùng trường và cùng ngành với y, thế nhưng nhiều lắm thì bọn họ cũng chỉ là bạn học cùng ngành mà thôi, đối với loại chuyện cùng ký túc xá này, bản thân Diệp Thần cũng rất chấn kinh đó. Chuyện này hoàn toàn không phải là do cậu cố ý sắp đặt trước đâu à.
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Diệp Thần, Quý Vũ Khâm cũng giật mình ngay tại chỗ. Đã bao lâu rồi chưa được nhìn thấy người này? Ba năm, mặc dù hai nhà cách nhau gần như vậy, thế nhưng gần như chưa từng chạm mặt. Hiện tại em ấy đã cao hơn trước. Nam hài lúc ấy nhỏ bé như vậy, hiện tại đã trưởng thành thiếu niên rồi. Mặc dù vẫn còn chưa có cao hơn mình, thế nhưng nhìn vào càng thêm tinh tế mê người, khuôn mặt cũng tăng thêm vài phần thanh tú, cặp mắt vẫn sáng ngời như trước kia, tựa như khi còn bé vẫn thường hay đòi mình làm bánh ngọt cho ăn.
Thấy Quý Vũ Khâm nhìn mình chằm chằm như vậy, gương mặt của Diệp Thần cũng bắt đầu nóng rực lên, nhịn qua hồi lâu, cậu mới nói ra một câu, "Đã lâu không gặp a..."
"Ừm." Quý Vũ Khâm gật đầu, sau đó dời đường nhìn sang nơi khác. Thấy đối phương vẫn lạnh lùng với mình như thế, trái tim vừa được nhấc lên của Diệp Thần đã triệt để rơi xuống đáy cốc. Bất quá rất nhanh cậu liền tự an ủi mình, không sao cả, bọn họ còn một khoảng thời gian ở chung với nhau lâu như vậy, cậu cũng không tin rằng mình không thể tìm người bạn này về. Cậu cố ý đuổi theo đến tận đây, chính là hy vọng có thể hòa hảo với Quý Vũ Khâm. Bản thân mang đầy ý chí chiến đấu đến, cũng không thể chỉ vì như vậy mà bỏ cuộc được a.
Sau khi Diệp Thần sắp xếp mọi thứ hoàn tất, liền nhìn thoáng qua Quý Vũ Khâm ở giường đối diện, "Ừm... Chúng ta ra ngoài ăn cơm đi."
Quý Vũ Khâm không nghĩ tới em ấy sẽ bắt chuyện với mình, biểu tình có chút giật mình, sau đó vẫn gật đầu một cái.
Hai người cứ như vậy mà rảo bước trong trường mới, có chút trầm mặc, thế nhưng trong lòng Diệp Thần lại rất kích động. Đã bao lâu rồi chưa được đi cùng một chỗ với y như thế này nha... Còn có cái loại cảm giác quen thuộc này nữa. Ba năm, cậu cho rằng mình đã cao hơn nhiều lắm rồi, nhưng hiện tại mới biết mình vẫn thấp hơn Quý Vũ Khâm một cái đầu, dọc theo đường đi, hai soái ca đi cùng một chỗ, dẫn tới không ít nữ sinh quay đầu lại, thế nhưng hai người đều không phát hiện, cứ mang theo tâm sự riêng mà tiêu sái bước đi.
Bữa cơm này tạo nên cảm giác dài dằng dặc, so với cái loại áp suất thấp này, kỳ thực Diệp Thần tình nguyện nghe y nói lời độc địa giống như trước đây, nhớ tới chuyện đó, đột nhiên Diệp Thần nghĩ không phải bản thân mình có khuynh hướng chịu ngược đó chứ, nên tiếp theo mặt cậu có hơi ửng hồng.
Thấy người đang ngồi ăn cơm đối diện mình đột nhiên đỏ mặt, Quý Vũ Khâm chỉ cảm thấy có một cổ nhiệt lưu và xúc động trực tiếp vọt thẳng xuống bụng dưới của mình. Chết tiệt! Quả nhiên chỉ biết người này chính là độc dược mà, căn bản là không thể dựa vào gần như vậy được. Xa nhau lâu như vậy rồi chẳng những không thể khiến mình tỉnh táo lại, mà ngược lại khát vọng với em ấy ngày càng mãnh liệt hơn! Dục vọng của thân thể càng mạnh, biểu tình trên mặt Quý Vũ Khâm lại càng thêm lạnh lùng.
"À..." Vẫn là Diệp Thần mở miệng trước, dù sao thì cũng là cậu hẹn y đi ra ngoài, không thể cứ cứng nhắc như vầy hoài được, "Nghe nói bây giờ cậu rất lợi hại, nhận được thật nhiều giải thưởng... Còn có thương hiệu chocolate của riêng mình."
"Ừ."
Mặc dù đối phương chỉ nói một chữ, thế nhưng Diệp Thần vẫn quyết định tự nói tiếp, "Thật cao hứng vì năm đó cậu đã không từ bỏ, vốn đã biết cậu rất có thiên phú mà, nhất định có thể tạo nên sự nghiệp, trò giỏi hơn thầy, hiện tại ngay cả bác trai bác gái đều xem cậu là niềm kiêu hãnh của bọn họ rồi đó."
Vậy còn cậu? Quý Vũ Khâm rất muốn hỏi như vậy, thế nhưng chắc chắn y sẽ không nói ra khỏi miệng, cho nên cũng chỉ tiếp tục nghe mà thôi.
"Tớ cũng biết cậu rất lợi hại a! Rõ ràng là cùng tuổi, nhưng từ nhỏ cậu đã giỏi như vậy, biết làm nhiều loại bánh ngọt, mà thành tích học tập cũng cực kỳ tốt..."
Không nghĩ tới đột nhiên em ấy sẽ nói như vậy, còn không ngừng tán thưởng mình nữa, Quý Vũ Khâm cảm thấy trái tim của mình lại đập loạn nhịp lên, rất kích động, nhưng lại không thể biểu hiện ra bên ngoài. Chỉ có thể tự thỏa mãn ở trong lòng. Tựa như khi còn bé nghe người nọ nói "Quý ca ca giỏi nhất, Quý ca ca làm bánh ăn ngon nhất á", không biểu hiện bất kỳ tâm tình nào ra bên ngoài, nhưng từ lâu trong lòng đã sớm tâm hoa nộ phóng.
Kỳ thực Diệp Thần nói cái gì y đều thích nghe cả, cho nên bữa cơm này cũng chỉ là Quý Vũ Khâm yên lặng ăn cơm, còn Diệp Thần thì không ngừng nói. Tuy rằng biểu hiện ra bên ngoài gió êm biển lặng như vậy, thế nhưng Quý Vũ Khâm lại không quá dễ chịu, y vẫn đang cố khắc chế phản ứng thân thể của mình, thận trọng không để cho đối phương phát hiện ra bộ vị đã kích động từ lâu của y.
※
"Vũ khâm, chúng ta đi học đi!" Từ lần đầu tiên khi Quý Vũ Khâm không cự tuyệt đi ra ngoài ăn cơm với mình, Diệp Thần đã tự tin hơn nhiều lắm. Tuy rằng ba năm qua không có liên lạc, nhưng cậu vẫn tin tưởng rằng rất nhanh quan hệ của bọn họ sẽ có thể tiến triển tốt hơn, cho nên từ đợt đó mỗi ngày đi ăn cơm hay đi học thì cậu cũng sẽ rủ Quý Vũ Khâm đi cùng, có đôi khi đối phương đi trước thì nhất định cậu sẽ đuổi theo sau. Nói chung là Quý Vũ Khâm vẫn luôn không có biện pháp bỏ rơi cậu.
Kỳ thực mấy ngày nay trong lòng Quý Vũ Khâm cũng đã giãy dụa rất nhiều. Ngay cả y đều không nghĩ tới số phận sẽ khôi hài đến mức độ này, ngoại trừ ở cùng một tiểu khu với người kia, hơn nữa còn trở thành bạn cùng phòng. Không hề nghi ngờ gì, Quý Vũ Khâm muốn đẩy Diệp Thần ra xa mình, là bởi vì y không muốn để cho thiếu niên đơn thuần biết cái loại tình cảm này của mình, cảm giác cứ như chính mình sẽ làm vấy bẩn em ấy. Thế nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt tràn ngập khát vọng của Diệp Thần, y liền không đành lòng, tựa như mỗi khi còn bé, sau khi bỏ rơi em, liền nhịn không được muốn trở lại tìm em, vốn tưởng rằng vào cái đợt đầu tháng ba năm ấy, cuối cùng mình cũng đã thành công, đẩy người này ra khỏi thế giới u ám tăm tối của mình, thế nhưng trải qua ba năm, không ngờ tới cái người không biết gì kia lại trở về, hơn nữa so với trước đây càng thích dán lấy mình hơn. Có đôi khi thậm chí chính mình đã uyển chuyển ra hiệu rằng mình không muốn đi cùng với em, Diệp Thần cũng sẽ làm như là không hiểu gì cả. Sau đó vẫn tiếp tục đi theo y.