Lại Chẳng Hợp Lý Quá Đi Chứ

Chương 12: Tương lai đáng mong chờ




Đông đi xuân tới hạ lại đến, các học sinh lớp 12 đã trải qua vô số kỳ thi lớn lớn bé bé, cuối cùng cũng nghênh đón kỳ thi đại học.

“Trước khi đi thi nhớ chuẩn bị đầy đủ dụng cụ thi, đừng khẩn trương, giữ vững tâm trạng như ngày thường.” Đây là lời dặn dò mà mỗi giáo viên đều nói

Ngụy Hòa và Tiêu Lăng ở cùng điểm thi, trước khi đi vào cho nhau một cái ôm.

“Cứ như bình thường mà phát huy, đừng khẩn trương, cố lên!”

“Cậu cũng vậy.”



Kỳ thi đại học khẩn trương nhanh chóng trôi qua, tiếp theo là khoảng thời gian đối với bọn học sinh mà nói là chờ đợi dài lê thê, chờ đợi điểm thi đại học ra lò, chờ đợi ngày điền nguyện vọng, chờ đợi điểm chuẩn, chờ đợi thư thông báo trúng tuyển gửi về.

Điểm của Tiêu Lăng và Ngụy Hòa đều đã có, Tiêu Lăng 721 điểm, Ngụy Hòa 720 điểm. Tiêu Lăng vinh danh Thủ khoa ban Khoa học Tự nhiên tỉnh H. Phụ huynh hai người từ khi có thành tích thi đại học thì luôn không ngừng nhận điện thoại, trên cơ bản là các cuộc gọi chiêu sinh.

Ngày điền nguyện vọng ấy, mặt trời đứng bóng, dựa theo lệ thường của Trường cấp ba Lâm Phong, bọn học sinh lớp 11 phải tham gia kiểm tra trình độ học hành còn đang khổ sở đi học ở trường.

Ngụy Hòa khoát vai Tiêu Lăng, nhìn trời xanh với những đám mây trắng, nhìn tốp năm tốp ba bọn học sinh lớp 11 đang ồn ào nhốn nháo, cảm nhận được âm thanh khi tan học rộn ràng ầm ĩ như cái chợ bán thức ăn, không khỏi lộ ra nụ cười hoài niệm, “Thật tốt nhỉ, chúng ta cũng đã từng như thế này, cái cấp học có thể lật tung một đống khu dạy học, về sau cũng không thể hưởng thụ khoảng thời gian tuỳ ý truy đuổi này ở trường được nữa.”

“Ở đại học cậu cũng có thể hưởng thụ được.” Tiêu Lăng cười nhẹ nói.

“Không được, không có thời gian đi chơi, tớ chọn ngành y, nghe nói học y rất mệt mỏi, kiểm tra hàng năm đều giống như kỳ thi đại học.” Ngụy Hòa lắc đầu.

“Vì sao lại chọn ngành này? Ngày hôm qua không phải cậu nói muốn chọn ngành quản trị à?” Tiêu Lăng nghiêng đầu nhìn cậu.

“À, đại khái, tớ muốn nghiên cứu thử xem, làm thế nào để có thể dung hợp t*ng trùng cho con người thụ thai.” Ngụy Hòa nghiêm trang nói, không quá ba giây, cậu lại cười khúc khích, “Chỉ đùa chút thôi. Tớ cũng không rõ lắm vì sao lại chọn ngành y, có thể là quân y đang gian khổ phấn đấu kháng dịch[*] ở tiền tuyến kích phát nhiệt huyết của tớ đi.”

[*] Chính là dịch Covid-19 đó ạ:>

“Ừ, tớ chọn ngành quản trị, cũng không phải có lý tưởng quá cao gì cả, chỉ cần có thể kiếm tiền là được, tương lai biết đâu tớ sẽ trở thành một doanh nhân đầy mùi tiền trên người đấy?” Tiêu Lăng cười cười, bắt được tay Ngụy Hòa.

“Thế thì vừa lúc, tớ phụ trách tiêu tiền phá của, cậu thì phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, ha ha ~” Ngụy Hòa nắm lại tay Tiêu Lăng, bước chậm trên đường nhỏ đầy bóng cây.

“Có thể, cậu cứ phụ trách xinh đẹp như hoa, tớ sẽ kiếm tiền nuôi cậu cả đời.”

“Chỗ nào chứ? Ông đây là ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, mặt Phan An[*] làm sao đẹp bằng?”

[*]Phan An: nhân vật cực kỳ nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, được khen là người đứng đầu trong tứ đại mỹ nam thời cổ đại, là một tài tử có tài năng thiên bẩm, cực kỳ thông tuệ.

“Ông đây? Lại học từ chỗ nào thế hả?”

“Tự biết, không cần học.”

“Ha ha ha.”

……

“Ngụy Hòa, đường còn rất dài, chúng ta sẽ tiếp tục bước đi cùng nhau.”

“Ừ… Tớ có nên đi gặp cha mẹ cậu không? Cho tới nay đều là nghe cậu miêu tả tớ cho bọn họ ở trong điện thoại, tớ còn chưa từng gặp bọn họ đâu.”

“Bọn họ ở thành phố Lăng, ngày hôm qua còn nói hôm nay sẽ tới cùng tớ điền nguyện vọng, bây giờ còn chưa tới, chắc là sẽ tới vào buổi chiều hoặc buổi tối, đến lúc đó dẫn cậu đi gặp bọn họ. Bọn họ có ấn tượng rất tốt đối với cậu, đừng lo lắng.”

“Tớ có lo lắng đâu chứ? Chẳng qua là nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên cậu gặp cha mẹ tớ có được không hả?”

“Phụt, được rồi, lần đó thật sự là đột nhiên không kịp phòng ngừa.”

“Ha ha ha ha!”

Tiếng cười vui vẻ bay ở trên không trung, thật lâu không dứt, trên mặt đất, ánh nắng vàng kim nhỏ vụn xuyên thấu qua khoảng cách giữa những lá cây đan xen nhảy lên, cùng với lá cây sàn sạt rung động mà không ngừng lay động.

Đường rất ngắn, nhưng cũng rất dài, chúng ta sẽ tiếp tục bước đi cùng nhau.

【 Hoàn chính văn 】