Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi

Chương 92: Trả em ấy lại cho tôi




Buổi tối thứ bảy, Diệp Đình tham gia một tiệc rượu.

Tiệc rượu này là do Thiệu tổng của Hồng Nghiệp tổ chức, mục đích là để đàm phán một số vấn đề của dự án đầu tư Thiên Hải với tư cách cá nhân đồng thời cũng là dịp cho mấy lão tổng nâng cao hiệu quả công tác của mấy hạng mục về sau. Diệp Đình đương nhiên được mời, Triệu Hướng Hải cũng đương nhiên được mời.

Đêm đó, có người sắc sảo khôn khéo như Thiệu tổng chủ trì, không khí náo nhiệt không cần phải nói, anh ta liên tục giúp các ông lớn đổi rượu, uống tới mặt đỏ tai hồng.

Gần đây Diệp Đình đang phải dưỡng dạ dày, không uống quá nhiều rượu. Thư ký hắn mang đến nghiễm nhiên thành bình phong chắn rượu cho hắn, hết ly này tới ly khác đưa tới đều bị rót hết vào cổ họng nàng. Tiệc rượu còn chưa kết thúc, đầu thư ký đã nổi lên từng đợt từng đợt choáng váng, lén lút hướng Diệp Đình nheo mắt xin tha, rồi vịn tường đi tới toilet dội nước lạnh, chậm rãi hồi phục tinh thần.

Thư ký đi rồi, Diệp Đình quay đầu lại, thấy Triệu Hướng Hải đang ngồi ở bàn tiệc phía đối diện.

Triệu Hướng Hải chú ý tới tầm mắt Diệp Đình, nheo nheo mắt, cả người chợt căng thẳng.

Diệp Đình nhìn hai mắt Triệu Hướng Hải, sau một lúc lâu, vẻ mặt hờ hững của hắn bỗng nổi lên một mạt ý cười thâm thuý, mắt như hố sâu, không lý do mà làm cho người khác phát run trong lòng.

Triệu Hướng Hải hơi dời mắt đi, cảm thấy ánh mắt Diệp Đình làm anh không thoải mái. Bên cạnh, bạn tốt nhiều năm Thiệu Cẩm Hoằng chọc chọc: "Hướng Hải, sao vậy, sao sắc mặt khó coi vậy?"

Triệu Hướng Hải lắc lắc đầu, buông chén rượu, thấp giọng thì thầm: "Trong này hơi ngột ngạt, tôi ra ngoài hít thở không khí chút"

Triệu Hướng Hải đứng dậy đi tới gian bên cạnh.

Anh đứng ở cửa sổ hít một hơi không khí trong lành, châm điếu thuốc, đi toilet rửa tay.

Khi vừa bước ra khỏi toilet, liền nhìn thấy thư ký của Diệp Đình đang bước đi loạng choạng trước cửa toilet nữ, nàng không chú ý tới bậc thang trước mắt, giày cao gót lệch đi một cái cả người liền nghiêng qua một bên.

Triệu Hướng Hải trong lòng căng thẳng, vột vọt qua bên đó, khó khăn lắm mới đỡ được nàng.

Sắc mặt thư ký trắng bệch, vịn vào cánh tay vững vàng của Triệu Hướng Hải ngượng ngùng nói: "Triệu tổng, cảm ơn anh"

Triệu Hướng Hải lắc đầu, đỡ thư ký của Diệp Đình đến một bên ngồi xuống.

Anh nói: "Cô như thế này không được rồi, ngồi nghỉ ở đây một lát. Đừng về tiệc rượu, trở về lại không tránh được phải uống, ngồi chỗ này nghỉ một lát đi, tôi đi lấy ly nước ấm cho cô, chờ ở đây"

Thư ký đỏ mặt gật đầu.

Triệu Hướng Hải bước nhanh đi khỏi, tìm được nhân viên phục vụ ở gần đó, nhờ cậu ta lấy một ly nước ấm và một ly trà giải rượu.

Khi Triệu Hướng Hải cầm hai ly nước trở lại, thư ký kia đã nằm trên ghế dài ở ven tường nghỉ ngơi, ngủ đến mơ mơ hồ hồ, quần áo bị đè nhăn nhúm, một tay duỗi ra bên ngoài, điện thoại rơi trên mặt đất.

Triệu Hướng Hải cười lắc đầu.

Khi anh còn trẻ, dốc sức vào công việc, cũng giống như thư ký này, bị chuốc rượu tới ngã trái ngã phải, tìm được chỗ có thể nằm liền không do dự mà quay đầu ngủ mất, vừa chật vật vừa bất đắc dĩ.

Anh đặt hai ly nước sang bên cạnh, xê dịch thân mình bí thư, rồi nhặt di động của nàng dưới mặt đất lên.

Vừa định trả lại di động vào trong túi thư ký thì điện thoại ong ong rung lên màn hình phát sáng.

Triệu Hướng Hải vô tình đảo mắt qua màn hình, nhưng cuối cùng tầm nhìn lại bị cố định trên điện thoại.

Trên màn hình có một tin nhắn WeChat mới: Thư ký Hồ, đây là ảnh chụp của cậu Dương ngày hôm nay, phiền cô nhắn cho Diệp tổng.

Ngực Triệu Hướng Hải run lên, nhạy bén nhận ra có điều gì đó không ổn.

Anh nắm chặt điện thoại, ánh mắt và sắc mặt trở nên nghiêm trọng. Đứng do dự trong chốc lát, anh khẽ cắn môi, lặng lẽ lấy ngón tay của thư ký mở khoá điện thoại, ấn vào khung hình WeChat.

Lòng bàn tay Triệu Hướng Hải đổ đầy mồ hôi, ngón tay quét quét trên màn hình điện thoại, cả người như bị ghim tại chỗ.

Chờ khi hoà hoãn lại, anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, trả lại điện thoại vào túi thư ký, đánh thức nàng dậy, làm như chưa có chuyện gì xảy ra mà đưa cho nàng ly nước, khiến nàng tỉnh táo lại một chút rồi trở về tiệc rượu.

Sau khi thư ký trở lại chỗ Diệp Đình, Triệu Hướng Hải cố ý ở lại bên ngoài một lúc mới quay lại.

Ngồi lại vị trí cũ, anh ngẩng đầu liền thấy Diệp Đình đang nhàn nhạt cười cùng một vị lão tổng khác trò chuyện vui vẻ.

Hô hấp Triệu Hướng Hải càng thêm gấp gáp.

Cuối cùng anh cũng biết, vì sao mấy ngày trước Diệp Đình có tâm tình cười nói với anh, vì sao ánh mắt Diệp Đình lại làm anh không thoải mái như vậy.

Thì ra trong lúc bất tri bất giác, Diệp Đình đã vòng qua anh, tra ra được hành tung của Dương Gia Lập, chặn được tất cả các tin tức.

Diệp Đình này thật sự quá khôn khéo, quá thủ đoạn.

Triệu Hướng Hải suy nghĩ đến xuất thần, lúc phục hồi tinh thần thì thấy Diệp Đình đang dùng ánh mắt dò xét mà liếc qua.

Anh vội vàng dời tầm mắt đi, cố gắng bình tĩnh giơ lên một chén rượu, uống một hơi cạn sạch.

Tiệc rượu kết thúc, nhóm lão tổng nói cười lục tục rời đi. Triệu Hướng Hải đứng bên ngoài nhà hàng nhìn Diệp Đình đang đỡ thư ký của hắn lên xe, chiếc xe công vụ màu đen sáng đèn, lao vào trong bóng đêm.

Chờ tới khi không nhìn thấy bóng dáng chiếc xe, Triệu Hướng Hải lôi điện thoại trong túi ra, gọi cho Dương Gia Lập.

Khi Dương Gia Lập nhận điện thoại, giống như là đang ngủ bị đánh thức, ngáp một cái, ngái ngủ nói: "Anh Hải?"

Triệu Hướng Hải bình tĩnh hỏi: "Tiểu Dương, em còn ở biệt thự không?"

"Còn ạ, em định tìm được phòng ở sẽ dọn đi, sao vậy ạ?"

Hô hấp Triệu Hướng Hải hơi ngừng lại, thanh âm nặng nề: "Điều anh muốn nói tiếp rất quan trọng, em điều chỉnh tâm trạng trước đi, đảm bảo duy trì cảm xúc ổn định, không cần hoảng loạn"

Bên Dương Gia Lập vang lên một trận sột soạt, giọng nói nghe tỉnh táo không ít: "Em nghe đây"

Triệu Hướng Hải hít sâu một hơi: "Tốt, vậy, điều anh muốn nói với em là......."

_____________________

Thứ hai, Diệp Đình dựa theo kế hoạch mang theo vệ sĩ xuất phát.

Dọc đường đi hắn vừa khẩn trương lại vừa vui sướng, xe chạy vững vàng mấy giờ đồng hồ, tới phụ cận khu nghỉ dưỡng.

Người phụ trách đón bọn họ dẫn bọn họ tới cổng lớn của khu nghỉ dưỡng.

Lần này, Diệp Đình không trốn tránh, mà quang minh chính đại dẫn một đám người vào trong biệt thự gặp Lưu Huân đang ở đại sảnh VIP nơi dùng để đón khách quý.

Chính thức gặp nhau.

Sắc mặt Lưu huân không được tốt cho lắm, nhìn thấy Diệp Đình mang người đi vào chỉ cười lạnh hai tiếng.

Diệp ĐÌnh thấy nụ cười trên mặt Lưu Huân, quan sát phản ứng của y, trong lòng bỗng lệch đi một nhịp, có một dự cảm không lành.

Chờ Diệp Đình đi đến trước mặt, Lưu Huân mới chậm rì rì buông chén trà xuống, nhàn nhạt nói: "Diệp tổng của tập đoàn Quảng Tụ thế mà lại đại giá quang lâm tới biệt thư nhỏ này của tôi, khách hiếm à nha, tôi tiếp đãi không chu toàn rồi, thất lễ"

Diệp Đình nheo mắt lại.

Hai người yên lặng không tiếng động giằng co một lát, Diệp Đình mới lạnh lùng mở miệng: "Tôi không muốn cùng cậu quanh co. Người, trả lại cho tôi"