Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi

Chương 61: Không dám thích nữa rồi




Lam Thiên nhổ một phát vào Nguyễn Ngạn Đình.

Chẳng qua từ nhỏ cậu chưa từng làm mấy loại hành vi thô lỗ thế này, dùng hết sức rồi mà một ít nước bọt cũng không phun ra được, Nguyễn Ngạn Đình nhìn cậu chỉ cảm thấy vô cùng đáng yêu.

Lam Thiên mắng: “Chơi trò chạy trốn cái gì chứ, ông đây thật sự là đi đến.”

Nguyễn Ngạn Đình hờ hững ừ nhạt một tiếng: “Được được được, em nói đi đến thì là đi đến, bây giờ trở về cùng tôi đi, đồ để đâu, tôi dọn xuống giúp em.”

Lam Thiên đứng chặn ở cửa: “Ai nói tôi muốn về với anh.”

Nguyễn Ngạn Đình nghiêm mặt, nhìn qua có vài phần nghiêm túc: “Không được bướng.”

Lam Thiên nghe thấy thế liền nổi giận.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cậu nâng chân lên muốn đá về phía Nguyễn Ngạn Đình, đáng tiếc thay, cẳng chân lại bị Nguyễn Ngạn Đình một tay bắt lấy, tiến thoái lưỡng nan.

Lam Thiên ác mồm ác miệng mắng: “Tự cho mình là đúng, đừng có ở đây uy hiếp tôi! Anh cho rằng tôi còn muốn trở về với anh ư, tôi xem anh như anh em của mình gần 20 năm trời, mẹ nó vậy mà anh lại dám làm tôi.”

“Còn nói cái gì mà chiến lợi phẩm,” Lam Thiên nâng đầu gối còn lại lên thúc về phía người Nguyễn Ngạn Đình, “Ba mẹ tôi tin tưởng anh như vậy, thế mà anh dám chơi người con trai duy nhất của họ, anh không làm bọn họ thất vọng hả, không làm tôi thất vọng hả?”

Nguyễn Ngạn Đình dùng sức bắt lấy cổ tay của Lam Thiên, thở dài nói: “Bên phía chú dì, anh sẽ chịu trách nhiệm giải thích.”

Lam Thiên vẫn chưa mắng đã, hai chân không thể động đậy, tay cũng không thể di chuyển, cậu chỉ còn mỗi cái miệng: “Là ngàn vạn lần đừng có nói, làm cũng làm rồi, đjtme anh còn đang quen con gái nhà người ta đó, anh còn có lương tâm không hả?”

Nguyễn Ngạn Đình lập tức mỉm cười, trong mắt hiện lên ánh sáng rực rỡ: “Em đang ăn giấm* sao?”

*Ăn giấm: ghen tuông.

“Ăn giấm cái rắm,” Lam Thiên dùng sức thoát khỏi sự khống chế của Nguyễn Ngạn Đình, khịt mũi nói thẳng: “Đáng lẽ từ đầu tôi không nên tin mấy lời vô nghĩa đó của anh, bây giờ xem như tôi đã hiểu rồi, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng có ý nào tốt, mở to mắt ra chờ đó cho tôi, đồ vô liêm sỉ.”

Nguyễn Ngạn Đình nhìn bộ dạng kích động của Lam Thiên, khóe môi cong lên, trên mặt đều là ý cười.

Hắn hừ nhẹ nói: “Xem ra hôm nay tôi không dẫn em đi được rồi?”

Lam Thiên nói: “Chẳng những hôm nay không đi mà ngày mai cũng không đi, sau này cũng đừng nghĩ đến.”

Nguyễn Ngạn Đình giả vờ thở dài: “Vậy được rồi.”

Hắn xách hai cái túi lớn bên dưới mặt đất lên, làm như chuẩn bị đi.

Lam Thiên nhìn cái túi kia, hỏi: “Bên trong là cái gì?”

Nguyễn Ngạn Đình à một tiếng, mở túi ra, bên trong là một đống đồ ăn vặt muôn màu muôn sắc, tất cả đều ngắm trúng thói quen và khẩu vị của Lam Thiên: “Ban đầu nghĩ rằng nếu em chịu trở về với anh, anh sẽ cho em ăn đã mới thôi.”

Lam Thiên nhíu mày.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ngay khi Nguyễn Ngạn Đình đi đến cửa thang máy, Lam Thiên nói: “Anh đứng lại.”

Lam Thiên ho khan một tiếng, bước ra khỏi phòng đi tới trước mặt Nguyễn Ngạn Đình, cùng hắn liếc mắt nhìn nhau, cậu duỗi tay ra cướp đi hai cái túi to trong tay Nguyễn Ngạn Đình, đường đường chính chính đi trở về phòng: “Xong, anh đi được rồi đó.”

Rầm một tiếng, cánh cửa đó lại.

Nguyễn Ngạn Đình đứng trước cửa, cuối cùng nhịn không được cười thành tiếng.

Hắn lấy điện thoại ra, màn hình khóa là bức ảnh ba mẹ Lam Thiên chụp cho cậu khi cậu lên 3 tuổi, tiểu Lam Thiên đứng ở nhà hàng khách sạn dành cho khách quý, nhiều người vây quanh cậu chúc mừng sinh nhật, tiểu Lam Thiên cầm nĩa bánh đứng đó, vẻ mặt mông lung giống như đang sợ hãi bởi đám đông vây quanh.

Nguyễn Ngạn Đình hôn lên màn hình.

Nhà họ Nguyễn cùng gia đình Lam Thiên có quan hệ vô vùng thân thiết, khi trước lúc mẹ Lam Thiên mang thai cậu ấy, Nguyễn lão gia đã cười ha ha nói rằng, nếu sinh ra là con gái thì xem như tác hợp cho hai cục cưng của hai nhà thành một đôi, nếu có thể kết thành, hai bên sẽ trở thành người một nhà, thân càng thêm thân, như vậy là chuyện tốt nhất.

Nào ngờ khi sinh ra lại là bé trai, hai nhà đều có chút thất vọng.

Khi còn nhỏ Nguyễn Ngạn Đình rất thích bám lên thành cũi để ngắm em bé, nhìn ngắm đôi mắt tròn xoe của Lam Thiên còn đang quấn tả, lắng nghe tiếng cười khúc khích của Lam Thiên khi đang uống sữa, nhìn một lúc là hết cả buổi trưa.

Từ nhỏ đến lớn hắn như một người anh cả chăm sóc cậu.

Nhìn cậu từ một củ khoai tây tròn xoe, trở thành dáng vẻ một thiếu niên khí phách hăng hái bừng bừng phấn chấn như bây giờ.

Tất cả của Lam Thiên hắn đều hiểu rõ, nụ hôn đầu của Lam Thiên là của hắn, đoạn tình yêu thời cấp ba chưa kịp nở của Lam Thiên cũng bị hắn kịp thời bóp chết, lần đầu tiên của Lam Thiên, rốt cuộc cũng bị hắn độc chiếm.

Hai mươi năm, hạt giống chôn trong lòng hắn sớm đã sinh trưởng trở thành một cây cao chót vót, quấn chặt trong lòng hắn, cả đời cũng không thể gỡ ra.

Có một số việc, phải cùng cậu làm cho rõ ràng.

Nguyễn Ngạn Đình nhìn chằm chằm cánh cửa, một lúc sau mới lắc đầu cười cười: “Bỏ đi, cho em chơi thêm hai ngày nữa.”

Nguyễn Ngạn Đình đi rồi, Lam Thiên mới dựa vào người Dương Gia Lập.

Dương Gia Lập nhìn hai cái túi to đến mức sắp rách ra, nói: “Nhà cậu đâu mà lại phải trốn đi, cậu là tiểu thiếu gia sống trong nhung lụa, bây giờ ra ngoài trải nghiệm cuộc sống sao?”

Lam Thiên cắn một phát xuống thanh sô cô la Pháp.

Lau khóe miệng dính bẩn của mình, cậu ta khẽ hừ: “Còn dám nói tôi, cậu không phải cũng như vậy hả? Tôi nhìn thấy hết đó, Diệp tổng có cái gì tốt cũng sẽ đem cho cậu, đối xử với cậu không tồi đâu.”

Dương Gia Lập ngẩn ra một chút, một lúc sau mới bình tĩnh đáp: “Không giống.”

Lam Thiên hỏi cậu không giống chỗ nào, Dương Gia Lập lại không trả lời.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Khoảng thời gian này Lam Thiên cũng đã thân thiết với Dương Gia Lập, cũng không câu nệ nữa, trong lòng tò mò liền truy hỏi Dương Gia Lập.

Ban đầu Dương Gia Lập không nói, nhưng bị Lam Thiên truy hỏi một lúc lâu cậu mới chịu nói: “Cậu ở bên ngoài chơi chán rồi thì có thể yên tâm về nhà, trở lại bên cạnh người kia. Nhưng còn tôi, tôi tình nguyện không cần những ngày như bây giờ, thà rằng đi ra ngoài làm việc cực nhọc, tôi cũng muốn trốn đi thật xa.”

Lam Thiên dè dặt hỏi: “Cậu không thích Diệp tổng?”

Dương Gia Lập gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Đã không dám thích, cũng không nghĩ sẽ thích lại lần nữa.”

Vừa nói xong, âm thanh tra chìa khóa vào cửa vang lên.