Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi

Chương 57: Không từ bỏ




Diệp Đình đã điều tra ra thông tin của Lam Thiên.

Đặc trưng của con người Lam Thiên quá rõ ràng, trợ lý cũng không phải tốn quá nhiều công sức để điều tra sạch sẽ mọi thông tin của cậu ta.

Kết quả lại vô cùng bất ngờ.

Diệp Đình nhận lấy tập tài liệu trợ lý gửi đến, hai chân ngồi vắt chéo trên ghế chủ tịch, vẻ mặt không hiện lên cảm xúc gì duỗi tay lật từng trang giấy, cuối cùng hắn đóng tập tài liệu lại, cười nhẹ nói: “Quả nhiên cũng không phải là người đơn giản.”  

Trợ lý đặt tách cà phê Blue Mountain vừa pha xong lên bàn làm việc của Diệp Đình, hỏi: “Ngài định xử lý thế nào?”

Diệp Đình cầm lấy tách cà phê, bước đến đứng trước khung cửa sổ kiểu Pháp nhấp một ngụm nhỏ.   

Một lúc sau, hắn mới ung dung đáp: “Tên Lam Thiên này, đoán chừng cũng không ở lại lâu đâu.” 

“Cái cậu Lam này không biết vì lý do gì lại bỏ nhà ra đi, cha mẹ và dòng họ nhà cậu ta là bạn thân nhiều đời với nhà họ Nguyễn, gần đây họ phái không ít người đi khắp nơi tìm kiếm,” Trợ lý nhanh nhẹn đáp, “Nghe nói cũng sắp đuổi đến bên đây rồi, với tình hình này, chắc có lẽ cậu Lam sẽ bị mang về nhà sớm thôi.”   

Diệp Đình gật gật đầu, bảo trợ lý ra ngoài.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Hắn nheo mắt nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài, thoáng nghĩ, dẫu sao cũng chẳng ở lại bao lâu, tuy là trong lòng hắn chẳng mấy thoái mái khi thấy Lam Thiên và Dương Gia Lập thân thiết như thế, nhưng Dương Gia Lập đã kiên quyết vậy rồi thì hắn đành chiều cậu lần này.  

Buổi tối về đến nhà, Diệp Đình liền gọi Lam Thiên đến.

Lam Thiên ngồi đối diện với Diệp Đình và Dương Gia Lập, mỉm cười ngượng nghịu.

Diệp Đình ném một cái nhìn trìu mến cho Lam Thiên, rồi thản nhiên hỏi: “Công việc của người hộ lý, cậu đều biết làm chứ?”

Lam Thiên nào dám lắc đầu, cậu gật đầu lia lịa như giã tỏi: “Biết tất, biết tất, không biết thì tôi cũng có thể học.” 

Diệp Đình xuỳ nhẹ một tiếng, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ, hỏi tiếp: “Biết nấu ăn không?”

Lần này Lam Thiên lại hơi do dự, nhưng vẫn trả lời chắc nịch: “Biết.”

“Món Trung hay là món Tây? Có chứng chỉ trung cấp hoặc cao cấp không?”

Lam Thiên gãi gãi đầu, rầy rà mãi mới rặn ra được một câu từ cổ họng: “Chứng chỉ thì không có, nhưng tôi có thể đảm bảo,” cậu xốc lại tinh thần, đưa một ngón tay ra, nghiêm túc nói: “Đảm bảo ăn vào không chết được đâu.”

Sắc mặt Diệp Đình đen kịt, nhưng cấn ở chỗ người này là do Dương Gia Lập yêu cầu, nên cuối cùng hắn cũng không ý kiến gì. 

Lam Thiên thấy Diệp Đình im lặng, bèn liếm môi xoa dịu bớt căng thẳng rồi thấp giọng dè chừng nói: “Tôi có thể hỏi, tôi làm công việc này, một tháng được bao nhiêu tiền không?”

Diệp Đình hỏi cậu: “Cậu muốn bao nhiêu?”

Lam Thiên liếc nhìn người đối diện, nghĩ bụng, công việc này dẫu sao cũng là nhờ Dương Gia Lập ra mặt cậu mới giành lấy được, nếu như mở miệng đòi quá nhiều, không chừng Diệp Đình lại không hài lòng, còn nếu mà ít một chút, chắc sẽ ổn áp hơn.  

Thế là cậu hắng lại họng: “Vậy thì một tháng mười vạn đi.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Dương Gia Lập vừa uống một ngụm trà, nghe được câu này thì phì cười phun hết lên quần tây của Diệp Đình.

Diệp Đình cau mày nhìn quần mình bị ướt nhẹp, rồi vào phòng thay một cái khác. 

Lam Thiên vẫn không hiểu đầu cua tai nheo gì.

Cậu đưa vẻ mặt ngơ ngác nhìn biểu cảm kỳ lạ của Dương Gia Lập, nghĩ bụng, mức lương này của cậu tính ra cũng không nhiều, đến giá đồng hồ cậu đeo lúc trước cũng chưa bằng một phần tư, có gì phải bất ngờ kỳ lạ thế chứ.  

Dương Gia Lập nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Lam Thiên, lại cười khổ một tiếng, nhìn chung cũng biết được con người của cậu thiếu gia này đối với những thứ như tiền bạc lại thiếu sót kiến thức trầm trọng đến nhường nào.

Nhưng điều khiến cậu bất ngờ là, Diệp Đình lại không hề từ chối điều kiện mà Lam Thiên đưa ra.

Hắn chỉ bình tĩnh gật đầu: “Được, vậy thì mười vạn.”

Trên gương mặt Lam Thiên lộ ra nụ cười, còn chưa kịp cảm ơn, Diệp Đình đã sầm mặt xuống, ánh mắt thu lại vài phần nghiêm khắc và cảnh cáo: “Nhưng tôi phải nói trước, tôi thuê cậu làm hộ lý cho Dương Dương, nếu như cậu có một chút sơ suất, tôi sẽ tìm cậu tính sổ.”

Lam Thiên bị ánh mắt lạnh băng của Diệp Đình doạ cho khiếp vía, liền vội vàng gật đầu.

Từ ngày đó trở đi, Lam Thiên suốt ngày ở bên cạnh Dương Gia Lập. 

Dương Gia Lập chỉ là vấn đề tâm lý, cũng không ảnh hưởng gì đến khả năng sinh hoạt bình thường.

Một tuần trôi qua, ngoài việc sau gáy của A Phúc xém thì bị vuốt đến hói ra, Lam Thiên cũng không làm được việc gì thiết thực cả.

Lam Thiên và Dương Gia Lập khi đã thân thiết rồi, cũng không kiêng nể với nhau nhiều.

Nhân lúc Diệp Đình không có nhà, cậu thân thiết kê cổ lên bả vai của Dương Gia Lập, hiếu kỳ hỏi: “Dương Dương, cậu với sếp Diệp, rốt cuộc là quan hệ gì?” 

Dương Gia Lập vuốt ve bụng chú mèo đang phè phỡn trên chân mình, mỉm cười đầy tự giễu: “Tôi là một con thú cưng bị anh ta nuôi nhốt trong lồng.”

Lam Thiên nhướn mày, không nói gì.

Cậu ngáp một cái, giọng có hơi buồn ngủ nói: “Diệp tổng bảo tôi trông nom cậu, nhưng mấy ngày nay tôi cũng không làm được trò trống gì, cứ ngồi không lãnh lương vậy, thật áy náy quá.” 

Dương Gia Lập thản nhiên đáp: “Tôi có tay có chân, có thể tự chăm sóc bản thân.”

“Chỉ là…” Dương Gia Lập đè nén giọng xuống, ánh mắt càng sẫm lại, “Có một chuyện, cần cậu giúp tôi.”

Lam Thiên hỏi: “Chuyện gì?”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Dương Gia Lập nâng mí mắt, lặng lẽ quét qua căn phòng có giấu camera.

Cậu úp úp mở mở nói: “Cậu qua đây.”

Lam Thiên liền nhích gần lại.

Dương Gia Lập giữ nguyên sắc mặt, đè thấp giọng đến mức chỉ hai người có thể nghe thấy, cậu ghé sát bên tai Lam Thiên nói nhỏ: “Cậu giúp tôi đi tìm một người, sau đó giúp tôi chuyển lời nhắn đến anh ấy.”