Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi

Chương 55: Thăm dò




Cậu thiếu niên đó vừa nhìn thấy A Phúc, cả người như thể bị hớp mất hồn.

Vẻ mặt u mê đó của cậu ta, Dương Gia Lập cũng đã từng nhìn thấy trên gương mặt của A Phúc khi nhìn thấy cá khô.

Cậu thiếu niên bám chặt vào khung cửa, hiển nhiên là không muốn đi nữa.

Do dự một lúc, cậu ta mới xoắn quýt mở miệng nói: “Có thể… cho tôi vào một chút không?”

Dương Gia Lập lại rất hào phóng, mở cửa mời cậu ta vào trong.

Cậu thiếu niên hí hửng cười lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, thay dép lê xong xuôi liền tiến đến bên cạnh A Phúc đang ngồi trên ghế sô pha, quỳ một chân xuống, bàn tay nhẹ nhàng bọc lấy cái đầu tròn tròn mềm mịn của A Phúc, gãi liên tục vào sau gáy đến chóp đuôi, sung sướng không tả xiết, trên mặt cậu ta ngang dọc đều viết lên hai chữ “vui sướng”.    

A Phúc theo Dương Gia Lập đã lâu, thế mà lại không sợ người.

Kỹ năng vuốt mèo của chàng trai này cũng phải nói là rất điêu luyện, A Phúc xem đó như là một buổi mát xa miễn phí cho nó, không những không bỏ chạy, mà ngược lại còn híp mắt nằm phè ra, chỉ còn thiếu mở miệng nói một câu “Bên trái gãi mạnh chút” thôi. 

Dương Gia Lập đặt đầu của A Phúc lên đùi mình.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cậu nhìn ánh mắt sáng rực của cậu thiếu niên đó, hỏi: “Cậu rất thích mèo?”

“Thích, rất thích là đằng khác,” vừa nói cậu ta vừa nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng tinh, cười lên rạng rỡ khiến người ta loá mắt, “Nếu không phải có người không chịu để tôi nuôi, còn đem tôi… tôi cũng không phải chạy đến tận đây trốn để xả giận đâu.”   

Dương Gia Lập nhận ra lời nói này có hàm ý khác, thế là lại quan sát kỹ cậu ta.  

Làn da trắng trẻo mịn màng, kiểu tóc ngắn được tạo hình cắt tỉa tỉ mỉ. Áo quần cậu ta mặc vừa nhìn đã biết là không phải hàng rẻ tiền, khắp người đều toả ra khí chất không hề ăn nhập với toà nhà cũ kỹ này, nói không phải là cậu thiếu gia nhỏ nhà ai chạy trốn đến đây chắc cũng chẳng ai tin.    

Chàng trai phát hiện ra ánh mắt của Dương Gia Lập, liền ngẩng đầu đưa tay ra: “Kết bạn nhé?”

Dương Gia Lập nắm lấy tay cậu ta: “Dương Gia Lập.”

“Tôi tên Lam Thiên,” Lam Thiên chỉ ra bầu trời xanh thẳm, “Chính là trời xanh đó.” 

Dương Gia Lập gật đầu đã hiểu, không nhịn được hỏi: “Có phải cậu có bà chị tên Bạch Vân (mây trắng) không?”

Lam Thiên ngượng chín mặt, hồi lâu mới thốt ra ba chữ: “Cậu hài thật.” 

Lam Thiên là kẻ cuồng si mèo chính hiệu, sau một hồi làm quen với Dương Gia Lập, cậu quay về phòng mình lấy ra một thùng đồ to bự, bên trong nào là đệm cào móng, bóng lắc, đủ kiểu đủ loại chẳng thiếu thứ gì.

A Phúc nhảy vào cái thùng to đùng toàn là đồ chơi cho mèo, đắm chìm trong hải dương hạnh phúc.

Dương Gia Lập hỏi cậu: “Cậu không nuôi mèo, mua nhiều đồ chơi cho mèo vậy làm gì.”

Ánh mắt Lam Thiên tràn ngập hy vọng và khát khao: “Tôi hiện giờ bụi đời không nơi cư trú, không muốn bé mèo theo tôi sống cực khổ, nay đây mai đó. Chờ ngày nào đó tôi ổn định rồi, tôi nhất định nuôi năm con… không, sáu con mèo, một em mèo Dragon Li, một em mèo Ragdoll, một em mèo Xiêm,…”         

Dương Gia Lập cười nhẹ một tiếng, trong lòng lại có một chút khâm phục tình yêu mèo cuồng nhiệt của Lam Thiên.

Hai người mang những món đồ chơi do Lam Thiên mang đến bày ra ngoài, lấy từng món chơi đùa với A Phúc. 

Con người Lam Thiên tính tình thích náo nhiệt, ánh mắt cũng trong veo. Không giống với cái tên Vương Dương, giả nhân giả nghĩa, thích gây sự với người  khác, Lam Thiên được nuôi dưỡng trong môi trường đầy đủ sung túc, nhưng cậu vẫn chân thật và thuần khiết.      

Dương Gia Lập ngồi chơi với cậu ta đến tận chiều, cảm thấy tâm trạng nhẹ vơi đi không ít.

Thấm thoát đã sáu giờ tối.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Dương Gia Lập đang cầm một quả bóng trêu chọc mèo, nụ cười liền nhạt dần khi cửa vào mở ra. 

A Phúc đang chăm chú nhìn quả bóng, giống như mũi tên sắc nhọn ngắm chuẩn về hướng sao băng bay vút ra.     

Vừa khéo đúng lúc cửa được mở ra, Diệp Đình mặc một chiếc áo sơ mi đen cùng quần tây đen, bàn tay đang cầm túi công văn bước vào trong phòng, A Phúc không chú ý, meo một tiếng rồi tông thẳng vào lòng Diệp Đình. Diệp Đình vừa bước vào giật nảy mình, toàn thân co rúm lại, ánh mắt không mấy vui vẻ.   

Đến khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, ánh mắt Diệp Đình càng tối sầm hơn.  

Hắn đặt đống văn kiện xuống, đưa ánh mắt âm u nhìn Lam Thiên đang dính sát bên Dương Gia Lập. 

Lam Thiên vội vàng mở lời: “Anh Diệp, xin chào xin chào, tôi ở phòng bên. Hàng xóm, hàng xóm.”

Diệp Đình lạnh lùng không nói gì, nhìn Lam Thiên ngồi dính sát vào người Dương Gia Lập, hắn khẽ cau mày, bức bối khó chịu nắm lấy cánh tay của Dương Gia Lập, không nói không rằng khéo người lên sô pha.   

Diệp Đình hỏi Lam Thiên: “Tới đây làm gì?”

Lam Thiên hắng giọng lại, đáp: “Tôi muốn đến hỏi anh xem, phòng của tôi anh còn muốn thuê không. Gần đây tôi hơi kẹt, lần này không cần hai mươi vạn đâu, anh đưa tôi mười vạn tôi sẽ chuyển nhượng cho anh, được không?” 

Diệp Đình vắt chéo chân, không chút hứng thú: “Cậu có thể đi rồi.”

Không chờ Lam Thiên trả lời, Diệp Đình đã chuyển ánh mắt lên người Dương Gia Lập. 

Thấy cổ áo cậu mở phong phanh mát mẻ, Diệp Đình nhướng mày, nhìn quanh phòng một vòng: “Hộ lý đâu?”

Hộ lý phụ trách trông coi Dương Gia Lập thời gian này xin nghỉ phép. Dương Gia Lập cũng không phải không thể tự lo liệu cuộc sống, nhìn chị hộ lý cũng làm biếng, suốt ngày ngủ gật, lướt weibo, rất ít khi làm việc.   

Diệp Đình không vui, gằn giọng nói: “Sau này cô ta không cần đến nữa, tôi mời hộ lý khác đến cho em.”

Lam Thiên đang nhíu mày đứng bên cạnh nghe được câu này, ánh mắt thoáng chốc loé sáng. 

Ban nãy cậu vẫn còn lăn tăn vụ không cho thuê phòng được thì phải kiếm tiền như thế nào, nhưng câu nói này của Diệp Đình đã khiến cậu nảy ra một ý nghĩ.

Cậu cẩn thận đưa tay lên: “Chuyện đó…”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Diệp Đình lạnh lùng nhìn cậu một cái, cứ cảm thấy người này rất chướng mắt.

Lam Thiên nhỏ giọng nói: “Anh Diệp, anh muốn mời hồ lý cho Dương Dương à?”

Diệp Đình nghe xong sắc mặt đen khịt, giọng nói lạnh lẽo như tảng băng: “Ai cho cậu gọi em ấy là Dương Dương.” 

Dương Gia Lập đang ôm mèo, bình tĩnh đáp: “Tôi cho cậu ấy gọi đấy.”

Diệp Đình liếc nhìn Dương Gia Lập, mở miệng định nói gì đó nhưng lại đuối lý.

Lam Thiên nuốt nước bọt, cười hì hì đáp: “Nếu như muốn thuê hộ lý mới, anh xem… tôi được không?”