Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi

Chương 47: Đêm trước bão tố




Trợ lý cầm lấy điện thoại của Vương Dương.

Cô ta nhìn lướt qua nhật ký cuộc gọi, nhỏ giọng nói với Vương Dương rằng không có thông báo cuộc gọi đến của Diệp Đình.

Vương Dương nhíu mày lại, còn phân vân không biết có nên gọi điện cho Diệp Đình không, thì không ngờ rằng đêm đó Diệp Đình đã lái xe đến trước nơi làm việc của cậu.

Diệp Đình mặc một bộ âu phục, giày da bóng lưỡng, dáng người cao to rắn chắc, đường nét khuôn mặt phát họa rõ ràng, cả thân thể tỏa ra mùi hormone nam tính.

Hắn dựa người vào chiếc Maybach màu đen hút thuốc, dưới ánh đèn đêm, đồng hồ trên cổ tay như đang phát ra ánh sáng.

Vương Dương nhìn thấy cảnh này, trái tim trong lòng ngực đập mạnh hai nhịp.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thật ra lúc trước khi cậu mới bắt đầu bước vào nghề, đối với mấy loại chuyện đồng tính không có quá nhiều cảm tình. Nhưng khi đã sống lâu trong nghề này, cậu từ từ cũng hiểu được, muốn nhanh chóng nổi tiếng, cậu cam lòng cởi quần áo dâng hiến mình từ đầu đến đuôi, mưa dầm thấm lâu, dần dần suy nghĩ về tình yêu của cậu đã không còn giống như trước.

Diệp Đình ở phía xa xa nhìn thấy Vương Dương, khẽ mỉm cười vẫy tay với cậu.

Hắn đưa Vương Dương đang trong trạng thái vui mừng cùng ngượng ngùng đến một nhà hàng Pháp nổi tiếng gần đó.

Đang lúc cắt miếng thịt bò bít tết, Diệp Đình cảm nhận được Vương Dương dùng mũi chân của mình từng chút từng chút một khẽ vuốt ve quần tây của hắn.

Ăn cơm xong, khi quay trở lại xe, Vương Dương đánh bạo tiến đến gần bên cạnh Diệp Đình, tựa như vô tình, khẽ giọng nói: “Tôi cũng rất muốn làm con cừu để Diệp tổng nuôi trong nhà, Diệp tổng cảm thấy tôi có được không?”

Diệp Đình chăm chú nhìn cậu, thật lâu sau hắn mới mỉm cười.

Hắn lấy từ trong túi quần ra một tấm thẻ phòng, ngón tay thon dài kẹp lấy nó đưa đến trước mặt Vương Dương.

Vương Dương lập tức hiểu ra nhưng vẫn giả vờ ngại ngùng: “Diệp tổng, cái này….”

Ánh mắt Diệp Đình thâm sâu, duỗi tay sờ sờ sau gáy Vương Dương: “Cậu là người hiểu chuyện, nên biết phải làm thế nào.”

Vương Dương bị giọng nói trầm thấp từ tính của Diệp Đình làm cho ửng đỏ cả vành tai, vội vàng gật gật đầu.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Diệp Đình kéo cậu lại gần, khẽ dặn dò: “Tôi quay lại công ty xử lý chút chuyện, cậu đến đó tắm rửa trước rồi chờ tôi. Tôi không thích bật đèn, nhớ phải tắt đèn đi. Còn nữa, tôi có chuẩn bị một chiếc cà vạt để trên đầu giường, cậu lấy nó che mắt mình lại, không được tháo xuống, cách tôi “chơi” không giống cậu, nhớ kỹ chưa?”

Trái tim Vương Dương đập thình thịch.

Diệp Đình, người đàn ông này thật sự vô cùng hấp dẫn, chỉ mới ở gần hắn một chút mà Vương Dương đã cảm thấy cả tâm hồn của mình đều bị câu mất rồi.

Cậu nghĩ, nếu như Diệp Đình là một tên không quyền không thế, cậu vẫn sẽ bằng lòng bò lên giường của người đàn ông này.

Nhận lấy tấm thẻ phòng, Vương Dương đỏ bừng mặt rời khỏi xe.

Cậu vội vàng đi vào trong căn phòng xa hoa tắm rửa, nghe theo lời Diệp Đình dặn dò, tắt hết đèn bịt mắt lại, trước khi nằm lên giường, cậu còn uống thêm một ly rượu do nhân viên phục vụ đưa tới.

Đầu óc ong ong dần trở nên mơ hồ, cậu chỉ cảm thấy trong lòng mình đang dâng lên một cảm xúc khó tả.

Chìm trong mê loạn, cậu vươn tay ôm lấy vòng eo của người đàn ông, kêu lên một tiếng: “Diệp tổng…..”

Đêm đó, Diệp Đình không ở trong phòng mà là ở phòng bếp.

Hắn nấu một nồi sữa bò Cao Lương Lộ, quấy sữa trong nồi, mùi hương toả ra thơm nức mũi.

Múc một ly sữa, bỏ thêm mật ong, Diệp Đình bưng ly sữa bò Cao Lương Lộ này đi vào phòng ngủ, đưa cho Dương Gia Lập đang đứng phát ngốc bên cửa sổ, dịu dàng hỏi cậu: “Ngửi thử xem có thơm không?”

Dương Gia Lập không hề động đậy.

Diệp Đình múc một muỗng sữa bò đưa đến bên môi Dương Gia Lập: “Nào, nếm thử xem.”

Dương Gia Lập không há miệng, tuỳ tiện để mùi hương quanh quẩn bên chóp mũi mình, thật sự không để cho hắn chút mặt mũi nào.

Diệp Đình dỗ dành cậu hết nửa ngày, cậu vẫn bất động như núi, cuối cùng vẫn là Diệp Đình xuống nước: “Nếu như em uống hết ly sữa này, qua mấy ngày nữa, tôi sẽ dẫn em đến một nơi, cho em xem một tuồng kịch vô cùng đặc sắc.”

Nghe thấy lời này, Dương Gia Lập mới có chút phản ứng.

Cậu quay đầu lại nhìn Diệp Đình, thấy được ánh mắt vô cùng kiên định của hắn, cậu mới yên lặng bưng ly sữa lên uống ừng ực.

Đợi cậu uống xong, Diệp Đình lau đi vết sữa còn vương lại trên khoé môi của cậu, cười hỏi: “Tay nghề của tôi làm có ngon không? Nếu như em chịu nói chuyện với tôi, từ nay về sau, mỗi ngày tôi đều sẽ nấu cho em, lần “mua bán” này em thấy thế nào?”

Dương Gia Lập không để ý đến hắn, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Diệp Đình nhìn theo bóng lưng cậu, bàn tay siết chặt ly sữa.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Người kia trong trí nhớ của hắn luôn hoạt bát nói nhiều, bước đi khoe mẽ không ai nhận ra, ánh mắt rạng rỡ ngập tràn dáng vẻ thiếu niên, vậy mà đến bây giờ, dáng vẻ gầy yếu trầm lặng, có thể một ngày không nói một chữ, giống như cái kèn bị rót đầy nước, cuối cùng thổi mãi vẫn không thể phát ra âm thanh nào.

Diệp Đình nói lời giữ lời, vài ngày sau, hắn dẫn Dương Gia Lập đến tham gia một bữa tiệc từ thiện.

Tuy rằng trong lòng Dương Gia Lập một chạy thoát của phạm vi khống chế của Diệp Đình, nhưng đến nơi có nhiều người, bóng ma tâm lí bị đông đảo các truyền thông báo chí vây quanh lại dâng lên, lòng bàn tay cậu đổ đầy mồ hôi, mơm nớp lo sợ.

Diệp Đình dẫn cậu bước vào lối đi ít người dành cho khách quý, tiến đến hội trường.

Vừa mới bước ra khỏi lối đi, Dương Gia Lập liền nhìn thấy cách đó không xa, Triệu Hướng Hải hai chân bắt chéo ngồi trên ghế khách quý, đang cười nói cùng một ông chủ.

Cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình, Triệu Hướng Hải quay đầu lại, nhướng mày nhìn thấy Dương Gia Lập.

Diệp Đình dẫn Dương Gia Lập ngồi xuống ở hàng ghế phía trước.

Hắn ôm lấy bả vai của Dương Gia Lập, nói với cậu: “Ở đây không có truyền thông chụp ảnh, không cần sợ.”

Dương Gia Lập hoàn toàn không nghe lời hắn nói, ánh mắt nhìn theo Triệu Hướng Hải đang đi về phía họ.

Triệu Hướng Hải cầm ly rượu đi đến bên cạnh Dương Gia Lập, cười cười: “Tiểu Dương, tình hình thế nào rồi, có tốt hơn không?”

Diệp Đình nhìn thấy Triệu Hướng Hải, trong lòng liền tràn đầy bất mãn.

Nhớ đến chuyện Dương Gia Lập thà tình nguyện đến gần Triệu Hướng Hải cũng không bằng lòng đến gần hắn, trong lòng lập tức như có sợi bông vây hãm cản trở hô hấp của hắn, vô vùng khó chịu.

Ôm Dương Gia Lập về phía mình, hắn nói: “Không cần anh nhọc lòng.”

Triệu Hướng Hải nhún vai, không để ý dến lời nói của Diệp Đình.

Anh duỗi tay ra muốn nắm lấy tay Dương Gia Lập.

Đôi mắt Diệp Đình nheo lại, gọn gàng dứt khoác nói: “Bắt tay thì không cần, em ấy rất khoẻ, tôi sẽ chăm sóc em ấy cẩn thận.”

Triệu Hướng Hải cười nói: “Diệp tổng quả thật rất có thực lực, nhưng mà tôi nghĩ, Tiểu Dương ắt hẳn có suy nghĩ riêng của mình.” Vừa nói, anh vừa nhìn về phía Dương Gia Lập.

Dương Gia Lập không chút do dự vươn tay ra, nắm chặt bàn tay của Triệu Hướng Hải.

Khoảng khắc hai bàn tay nắm lấy nhau, Dương Gia Lập hình như sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Đợi đến khi Triệu Hướng Hải rời đi, Dương Gia Lập nói với Diệp Đình: “Tôi muốn đi vệ sinh.”

Nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên Dương Gia Lập chủ động nói chuyện với Diệp Đình.

Diệp Đình sửng sốt vài giây, ánh mắt càng trở nên dịu dàng: “Tôi đi với em.’

Nói là đi cùng, thật ra là muốn theo dõi khống chế cậu.

Dương Gia Lập cũng không vạch trần hắn, vô cảm đi vào nhà vệ sinh.

Khoá cửa gian phòng lại, bàn tay vẫn luôn nắm chặt của Dương Gia Lập mở ra.

Trong lòng bàn tay là một tờ giấy đã bị mồ hôi của cậu thấm ướt.

Mới vừa ban nãy khi Triệu Hướng Hải bắt tay với cậu đã trộm đưa qua.

Dương Gia Lập không thể chờ được nữa, nhanh chóng mở tờ giấy ra, nhìn qua vài lần, trái tim không nhịn được đập mạnh vài nhịp.