Edit: Bắp Xào Bơ
Ngoại truyện 13: Tỉnh mộng 13
Lý Đại xiết chặt lấy cổ của tên có vết sẹo.
Cổ họng tên có vết sẹo khô rát, mặt bị ngộp đến đỏ bừng, trên trán nổi gân xanh.
Tên cao kều đứng bên muốn xông lên cứu đồng bọn, Lý Đại liền phi một cước đạp vào bụng hắn, khiến hắn ngã sõng soài, mông đập phịch xuống đất, cát bụi bay tứ tung.
Lý Đại cười khẩy: “Chút sức lực này mà đòi chơi với tao, mẹ mày chứ còn chả nặng bằng quả tạ đôi.”
Tên có vết sẹo gian nan lên tiếng, cắn răng nói: “Mày buông tay.”
Lý Đại càng bóp chặt hơn như thể muốn khiêu khích.
Tên có vết sẹo cầm cự chút sức lực cuối cùng, nhấc chân lên lén đá mạnh vào nửa thân dưới của Lý Đại, Lý Đại lùi lại né, tên có vết sẹo đó cũng chớp cơ hội thoát ra khỏi kìm kẹp của Lý Đại, vừa lăn vừa bò chuồn về đằng sau.
Lý Đại thả lỏng gân cốt, cởi áo khoác phao ra, bên trong là một chiếc áo hoodie. Cơ ngực trương phình lên và vóc dáng tam giác ngược được rèn luyện đến gần như hoàn mỹ sau lớp áo kia đều nổi bật lên thu hút ánh nhìn.
Lý Đại cong khoé miệng cười, nói: “Xem ra mắt nhìn của ông đây quả không sai. Hôm đó nhìn thấy mày dẫn Vương Dương vào nghĩa trang, nhìn cái tướng mồm hô má hóp của mày và vết sẹo trên lông mày, tao biết ngay con người mày có ác ý, quả nhiên, mày đến kiếm chuyện thật luôn, rất tốt, gan lớn đấy.”
Du Bân thở hồng hộc, hằm hằm nói: “Cản trở tao kiếm tiền, còn dám ở đây động thủ với tao, mày nghĩ có dăm ba khối cơ là dằn mặt được tụi này sao? Mày xong đời rồi con ạ.”
Tên cao kều đỡ đồng bọn dậy, đứng bên phụ hoạ thêm: “Đúng, mày xong đời rồi!” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Du Bân bặm trợn nói: “Cho rằng tao đây không có đồng bọn sao? Mẹ kiếp, bây giờ tao cho người xiên chết mày.”
Tên cao kều cũng hăm doạ theo: “Bây giờ xiên chết mày!”
Lý Đại nhổ phẹt một bãi nước bọt, cười khẩy: “Hai tụi mày kẻ xướng người hoạ cái mẹ gì, màn tấu hài một đứa pha trò, một đứa phụ hoạ thôi mà, gặp người chỉ biết sủa, toàn múa võ mồm vầy mày cũng bản lĩnh thật.”
Du Bân chỉ tay vào Lý Đại đầy vẻ thách thức, rồi xoay người gọi điện thoại.
Vương Dương ở đằng sau kéo lấy áo của Lý Đại, lo lắng nói: “Chuyện này không liên quan đến anh, đám lưu manh này không đùa được đâu, đi trước đi.”
Lý Đại nắm lấy cổ tay cậu, không cho cậu phản đối, nói: “Giao cho tôi.”
Vương Dương đứng hình trong tức khắc.
Cậu nhìn thân hình cao lớn và vẻ kiên định của Lý Đại, trong lòng chợt dâng lên cơn nóng.
Chưa đến vài phút, lối đi phía sau đại sảnh vang rền tiếng bước chân kéo đến ùn ùn, cánh cửa sắt phía đối diện liền bị phá bung ra, ước chừng khoảng năm sáu tên tóc nhuộm vàng, đầu cắt moi, miệng ngậm Hồng Song Hỉ, chân đi giày Đậu Đậu*, tên nào tên nấy đều mang vẻ côn đồ, kênh kiệu khệnh khạng bước vào, tên thủ lĩnh tóc vàng lên giọng quát tháo: “Thằng ngu nào kiếm chuyện đấy.”
*Hồng Song Hỉ, giày Đậu Đậu: Nhãn hiệu thuốc lá và giày của Trung.
Du Bân chỉ tay vào Lý Đại.
Tên tóc vàng kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, híp mắt lườm Lý Đại, đột nhiên lại bật cười một tiếng, rồi khạc nhổ một bãi đờm đặc xuống đất: “Chỉ dựa vào mấy lạng thịt mà đã đắc ý rồi, cơ bắp chết tiệt luyện từ phòng thể hình ra mà cũng đòi khoe khoang trước mặt mấy anh em tao sao?”
Lý Đại im lặng nhìn thân hình bằng phẳng trước sau như một của tên tóc vàng.
Tên tóc vàng đỏ mặt, nhe răng trợn mắt quát: “Anh em tao đa phần vóc dáng là được luyện từ thực chiến mà ra.”
Nói xong, tên tóc vàng rút lấy một cây gậy sắt gỉ gần đó, xách trong tay.
Lý Đại bật cười, nói: “Mấy người đi đánh một người, mày không nhục à?”
Tên tóc vàng để lộ ra hàm răng vàng do hút nhiều thuốc, nhoẻn cười đầy hèn hạ: “Thắng là được, nhục cái đếch gì, mấy người bọn tao xiên chết một mình mày cũng đủ rồi. Cường tráng làm đếch gì, nay kiểu gì cũng phải tè lên đầu mày mới được”
Hắn vẫy tay một cái, một vài người lôi gậy sắt trong tư thế chuẩn bị xông lên.
Lý Đại lại không có vẻ sợ hãi gì, chỉ cười mấy tiếng rồi hô to với bên ngoài: “Vào đi.”
Bọn tóc vàng thắng vội bước chân, còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ thấy một vài người đàn ông cũng sức dài vai rộng, khuôn mặt cứng rắn góc cạnh như Lý Đại từ bên ngoài lũ lượt kéo vào, đứng thành một hàng chặn trước mặt đám tóc vàng như hầu tinh kia, từng con mắt mang theo ý cười mỉa mai nhìn chằm chằm vào chúng.
Cái tên tóc vàng cầm đầu thoáng chốc rén đến mức ngừng thở.
Hắn lùi lại phía sau, quát tháo: “Tụi mày mẹ nó đánh hội đồng?”
Lý Đại cười nói: “Thắng là được, nhục cái đếch gì.”
Hắn vẫy tay một cái, đám vệ sĩ đó hiên ngang bước lên phía trước, không tốn nhiều sức lực đã bắt thóp, vặn được cánh tay đám tóc vàng đấm đá mất trật tự này lại.
Lý Đại đi đến trước mặt tên tóc vàng cầm đầu, túm tóc hắn lên, nhìn ánh mắt rõ ràng sợ hãi nhưng vẫn cố giữ vẻ hung tợn của hắn, Lý Đại cười hai tiếng khinh bỉ, rồi đi về chỗ Vương Dương, xách cặp của Vương Dương lên, phủi bụi trên đó đưa cho cậu, nói: “Cậu về trước đi, ở đây giao cho tôi, tôi sẽ xử lý êm xuôi.”
Vương Dương lắc đầu: “Anh đừng, ở đây nguy hiểm.”
Lý Đại bình tĩnh cười, toàn thân toát lên vẻ đáng tin cậy, dịu dàng nói: “Tin tôi.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tim cậu nảy lên vài tiếng “tong tong”, tựa như có hòn đá ném xuống hồ, bật nhảy trên mặt nước thành hàng ngàn con sóng lăn tăn.
Cậu ngẩng đầu nhìn Lý Đại, mày rậm, mắt sâu, sống mũi thẳng cao, tuy không tinh xảo và đẹp trai như Lý Nhị, nhưng lại vô cớ khiến người ta cảm thấy kiên cường hơn, chính nghĩa lẫm liệt, có khí chất hảo hán trong Thuỷ Hử.
Khoảnh khắc đó Vương Dương đột nhiên hiểu ra cái gì gọi là bản lĩnh đàn ông.