Edit: Bắp Xào Bơ
Ngoại truyện 11: Tỉnh mộng 11
Vương Dương liền vội cúp điện thoại.
Cậu ném điện thoại sang một bên, người như thể mất hồn, sắc mặt trắng bệch, ngây người một lúc lâu.
Cho đến khi cơm đang hầm trong nồi cháy xèo xèo, cậu mới hoàn hồn lại, vội vàng lấy bát xới cơm vào.
Lúc ăn cơm, Vương Dương trong có vẻ không đúng lắm, giống như có tâm sự gì đó vậy, gắp thức ăn cho Vương Tầm thì xém tí nữa chọc đũa vào mũi Vương Tầm.
Lý Đại nhìn cậu vài cái, khẽ nhíu mày lại.
Chờ khi Dương Gia Lập và Lý Nhị ăn xong, vui vẻ tạm biệt rời đi rồi, Lý Đại đẩy Vương Tầm tự đi chơi một mình, rồi âm thầm bước đến bên Vương Dương đang rửa tay, hỏi cậu: “Cậu sao vậy, thấy không được tâm trung, ai trêu cậu à.”
Vương Dương bị giọng nói hắn làm giật mình, cậu vội lắc đầu: “Tôi không sao, thấy hơi mệt thôi.”
Lông mày Lý Đại càng nhíu chặt hơn, cứ cảm thấy trong vẻ kiên định đó có chút bão tố.
Nhưng bất luận có hỏi bóng gió thế nào, Vương Dương cũng không chịu mở miệng, sống chết không lộ nửa chữ sơ hở, Lý Đại bó tay, đành bỏ cuộc truy hỏi.
Ngày hôm sau, hắn đến dẫn Vương Tầm ra ngoài chạy đêm như thường lệ. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trên đường về, Lý Đại để Vương Tâm đã chạy mệt cưỡi lên bả vai mình theo thói quen.
Vương Tầm chạy đến mồ hôi ướt nhẹp, cái đầu nhỏ tựa lên cái đầu lớn của Lý Đại, hai tay lỏng lẻo ôm lấy cổ Lý Đại. Lý Đại mỉm cười xoa đầu cậu, nói: “Mệt rồi à, xem ra thể lực vẫn phải tăng cường thêm. Để lát nữa về bảo ba con hầm canh cho con uống, như vậy…”
Nói được một nửa, Lý Đại khựng lại vài giây, rồi lại lắc đầu, tự lẩm bẩm một mình: “Hay là thôi đi.”
“Ba con hai ngày nay cũng không biết làm sao nữa, cả người trông có vẻ không có tinh thần, cứ buồn buồn, hồn để đâu đâu, hỏi cũng không chịu nói, khiến người ta lo thật chứ.”
Lý Đại đang lắc đầu thở dài, Vương Tâm im lặng nãy giờ chợt mở miệng: “Ba, đưa tiền.”
Lý Đại nhướn mày: “Con nói gì, ba đưa tiền cho ai?”
Vương Dương chớp chớp đôi mắt tròn xoe: “Ba đưa tiền, mười vạn.”
Bước chân Lý Đại dừng lại ngay tức khắc, hắn đặt Vương Tầm lên bậc thềm bên vỉa hè, vẻ mặt có chút nghiêm trọng hỏi: “Vương Tầm, tối qua con đã nghe được gì rồi phải không?”
Vương Tầm cật lực gật đầu: “Ba, điện thoại, dáng vẻ rất sợ.”
Trong lòng Lý Đại thoáng chốc hoảng loạn, thầm nghĩ, quả nhiên có chuyện.
Hắn cố gắng kéo ra nụ cười thật dịu dàng, ngồi khuỵu xuống trước mặt Vương Tầm, xoa lên bàn tay bé nhỏ của cậu, nói câu dỗ dành: “Vương Tầm, con nghĩ kĩ lại xem, con nghe được ba đã nói gì, nói cho chú nghe, được chứ?”
Vương Tầm ngước đầu lên hồi tưởng một lúc rồi mới tiếp tục gian nan thốt ra: “Ba, phải đưa mười vạn, ba không có tiền, nhiều nhất tám vạn, ba xin hắn ta đừng phát tán đồ cho người khác.”
Lý Đại nghe cậu nói vài câu như vậy, trong lòng mơ hồ cũng đoán ra được ít nhiều, nhưng vẫn chưa thể chắc chắn.
Hắn ngước mắt lên nhìn, gần đó vừa hay có trung tâm thiết bị điện tử, cũng sắp sửa đến giờ đóng cửa rồi.
Hắn vội vàng ôm lấy Vương Tầm đi vào tầng hai, chọn lấy một chiếc bút ghi âm mini, sau đó nhét bút ghi âm vào túi áo của Vương Tầm, nói: “Thế này, tối nay, ba con nếu lại gọi điện thoại, thì con lén lút quỳ đến bên cạnh, mở cái công tắc này lên, con chỉ cần đừng để cho ba con phát hiện ra ngòi bút này, còn lại đừng quan tâm.”
Vương Tầm nhìn thứ trong túi áo, có chút do dự.
Lý Đại nhìn thấu được tâm trạng cậu, hắn cố gắng mỉm cười nói: “Vương Tầm ngoan, con yên tâm, chú sẽ không làm hại ba con. Ba con bây giờ đang gặp vấn đề nan giải, chú cũng chỉ là muốn giúp ba con, biết chưa?”
Vương Tầm gật đầu có vẻ như hiểu như không.
Lý Đại mỗi ngày dẫn cậu đi chạy đêm, mua cho cậu thứ này thứ kia, cõng cậu về nhà, trong lòng cậu đã sớm không còn xem Lý Đại là người ngoài nữa.
Lý Đại thở phào một hơi, giả vờ đưa Vương Tầm về nhà như chưa có chuyện gì xảy ra, ăn bữa tối do Vương Dương nấu xong thì tạm biệt rời đi.
Đêm hôm đó, Lý Đại đã mất ngủ.
Những câu nói của Vương Tầm cứ quẩn quanh trong đầu hắn, xây dựng ra vô vàn tính huống có thể xảy ra.
Chật vật thức đến chập tối ngày hôm sau, Lý Đại lái xe vội vàng đến nhà Vương Dương.
Vương Dương với vẻ mặt bình tĩnh ở trong nhà bếp đánh trứng, nhìn thấy Lý Đại đến cũng không mấy bất ngờ, chỉ khẽ gật đầu.
Lý Đại cũng mỉm cười một cách tự nhiên, sau đó đi đến bên Vương Tầm đang nghịch búp bê vặn dây cót ở phòng khách.
Hắn ghé lại gần bên tai Vương Tầm, nhỏ giọng hỏi: “Có ngoan ngoãn làm theo lời chú nói không?”
Vương Tầm ngửa đầu một lúc lâu, rồi mới gật đầu đáp.
Lý Đại lặng lẽ lấy cây bút ghi âm từ trong túi áo của cậu ra, dùng áo khoác che lại nhìn, thời lượng ghi âm đã gần 24 tiếng, xem ra Vương Tầm sau khi bật công tắc đã quên tắt, cũng may cây bút này tân tiến hiện đại, dùng ít hao pin.
Lý Đại vờ như không có gì đưa Vương Tầm chạy đêm xong, quay về chỗ ở của mình liền vội vàng chuyển tệp ghi âm trong bút ghi âm vào máy tính, nhập vào phần mềm chỉnh sửa, kiểm tra thanh sóng âm, cắt riêng từng đoạn sóng âm ra, đeo tai nghe lên nghe.
Ba đoạn đầu chỉ là tiếng ồn không cần thiết, đến khi Lý Đại phát đoạn thứ tư, hắn đã nghe thấy tiếng nói chuyện.
Lý Đại im lặng chỉnh cao âm lượng, tập trung nghe kĩ.
Trong tai nghe âm thanh dồn dập, toàn là tiếng nói chuyện đầy vẻ sợ hãi, hoảng loạn mang theo khẩn khoản của Vương Dương.
Lý Đại kìm nén cảm xúc, vừa nghe, vừa vô thức nắm chặt nắm đấm.
Khi đoạn ghi âm được phát xong, Lý Đại tháo tai nghe, tựa vào ghế da, ngây người nhìn ánh đèn phía xa ở bên ngoài cửa sổ, một lúc sau đột nhiên giận dữ đấm lên mặt bàn, chửi rủa: “Khốn nạn.”
Hắn đi trong nhà vài vòng, mắt đảo liên tục, nhanh chóng gọi điện thoại đến Dương Gia Lập.
Dương Gia Lập có lẽ vừa bị Diệp Đình giày vò xong, nên giọng biếng nhác cứ như một chú mèo: “Có chuyện?”
Lý Đại nghiêm túc nói: “Anh Dương, em có chuyện muốn nhờ anh.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Dương Gia Lập “ờ” một tiếng: “Anh em với nhau khách sáo cái gì, nói đi.”
Lý Đại hít sâu một hơi: “Em muốn tìm Diệp tổng, mượn vài tên vệ sĩ.”