Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi

Chương 192: Ngoại truyện 7: Tỉnh mộng 07




Edit: Bắp Xào Bơ

Ngoại truyện 7: Tỉnh mộng 07

Lý Đại trợn tròn hai mắt.

Đến nói chuyện hắn cùng lắp ba lắp bắp: “Nhóc ban nãy, gọi cậu ấy là gì?”

Vương Tầm không hề phát hiện ra sự khác thường của Lý Đại, cậu ngẩng đầu, ánh mắt ngây thơ hồn nhiên: “Gọi là ba.”

Lúc đang nói chuyện, Vương Dương nghe thấy tiếng động liền mang luôn tạp dề màu xám nhạt từ phòng bếp đi ra, trong tay vẫn cầm xẻng dính đầy dầu, nhìn thấy là Lý Đại, cậu nhướn mày ngạc nhiên: “Anh sao lại qua đây rồi.”

Sắc mặt Lý Đại vẫn đỏ bừng, hắn đưa túi đồ trong tay giơ đến trước mặt Vương Dương: “Đưa cua đến cho cậu.”

Vương Dương nhìn con cua bị quấn dây ở bên trong túi, hỏi: “Sao lại cho tôi?”  Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Bởi vì”, Lý Đại né tránh ánh mắt một cách kỳ lạ, vờ như không có gì to tát, “trong nhà nhiều cua quá, sức ăn của Lý Nhị thì cứ như gà con ấy, ăn không hết, vứt đấy cũng lãng phí, nên mới mang qua đây cho cậu.”   

Vương Dương mím môi, đang định từ chối khéo, Vương Tầm lại làm ầm lên. 

Vương Tầm bắt lấy chân của con cua trong túi, hí hửng gọi: “Cua! Cua!”

Vương Dương vỗ nhẹ lên đầu cậu: “Em biết?”

Vương Tầm gật đầu đầy chắc nịch, nghiêm túc đáp: “Cua, mười chân, bò ngang.”

Vương Tầm tóm chặt lấy con cua không chịu buông, Vương Dương thấy vậy cũng hết cách, chỉ đành nhận lấy cua.

Đã nhận đồ của người ta rồi, da mặt của Vương Dương trước giờ cũng mỏng, cậu không ngừng cảm ơn, thuận tiện dò hỏi một câu: “Cảm ơn cua của anh, nếu không chê thì ở lại ăn bữa cơm đi, tôi vừa hay mới nấu cơm xong.”

Lý Đại như mở cờ trong bụng, xém nữa thì không kìm được mà hét lên “Được”.

Thế nhưng hắn vẫn dùng lực kiềm chế lại, ho khan một tiếng, điềm tĩnh đáp: “Vậy được.”

Vương Dương mời Lý Đại vào nhà.

Lý Đại thay dép lê, ngồi xuống ghế sô pha trong nhà Vương Dương.

Nhà của Vương Dương tuy rất nhỏ, nhưng bày trí khá hợp lý, nhìn cũng không quá đỗi đơn sơ. Bên hông ghế sô pha có đèn cổ dài lãng mạn và rèm cửa màu vàng ngỗng đóng hai bên càng tăng thêm vài phần ấm cùng và hơi sống cho căn nhà này.

Lý Đại ngại ngùng ngồi trong phòng khách, nhìn Vương Tầm một mình ôm gối ôm chạy khắp nhà.

Hắn đưa mắt nhìn về phía nhà bếp, Vương Dương vẫn đang bận rộn, không rảnh nhìn về phía này.

Hắn vẫy tay gọi Vương Tầm: “Nhóc con, qua đây.”

Vương Tầm liền dừng chân lại, đứng cách mười bước chân, xoe đôi mắt to tròn đen láy nhìn Lý Đại.

Lý Đại đè thấp giọng, nói: “Em vừa gọi cậu ấy là ba, em nói cho anh biết, cậu ta thật sự là ba của em?” 

Vương Tâm không nói gì.

Lý Đại nhíu mày, lấy kẹo từ trong đĩa mứt kẹo ở bàn trà đặt vào lòng bàn tay.

Giấy kẹo lấp lánh tỏa ra dưới ánh đèn bàn rất đẹp mắt, lập tức thu hút được sự chú ý của Vương Tầm. Vương Tầm bỏ gối ôm xuống, từng bước đi đến chỗ Lý Đại, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa nhìn kẹo, khóe miệng chảy nước dãi, lúc sau cậu nói: “Là ba, là anh.” 

Lý Đại không hiểu: “Rốt cuộc là ba hay là anh? Nếu là anh, thì khi nào cậu ta có đứa em này chứ? Nếu là ba, thì mẹ em là ai?”

Vương Tầm vẫn chưa trả lời, trên đỉnh đầu liền vang lên một giọng nói: “Đừng hỏi em ấy mấy câu hỏi này, em ấy sẽ choáng.”

Lý Đài ngẩng đầu lên nhìn, Vương Dương đứng ở cửa nhà bếp, tay đang bưng đĩa, trên dĩa có vài con cua hấp đang bốc hơi nóng hổi và một đĩa con đựng nước chấm.

Lý Đại liền lúng túng, vò đầu bứt tai giải thích: “Tôi chỉ tò mò thôi.”

Vương Dương không trả lời, chỉ mỉm cười nhàn nhạt, song gọi Lý Đại và Vương Tầm đến ăn cơm. 

Lúc ăn cơm, Lý Đại chú ý quan sát một lúc, thấy Vương Dương đối với Vương Tầm thật sự tốt, giúp gắp thức ăn, giúp chùi nước dãi, giúp lột vỏ cua, chấm nước chấm rồi mới đặt vào trong bát của Vương Tầm. Vương Tầm trông không được bình thường lắm, cứ khù khờ, cầm đũa cũng không vững.

Lý Đại nhíu mày, cứ cảm thấy bên trong có nội tình.

Khó khăn lắm mới chờ đến lúc ăn cơm xong, Vương Dương bảo Vương Tầm vào phòng, thu dọn bát đũa.

Lý Đại niềm nở giúp thu dọn bàn ăn, nhưng vẫn không quên dò hỏi: “Đứa trẻ này, có quan hệ gì với cậu, là con cậu thật à?” 

Vương Dương xóc lại đũa, nói: “Không phải.” 

“Vậy là em trai cậu?”

“Cũng không phải, tôi không có quan hệ huyết thống với em ấy.”

Lý Đại nghi ngờ: “Vậy sao em ấy gọi cậu như vậy, còn ở trong nhà cậu nữa?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Bàn tay Vương Dương đang rửa đĩa chợt ngừng lại, cậu cúi mặt xuống, nói: “Em ấy là trẻ mắc hội chứng Down, lúc sinh ra phát hiện ra bệnh nên bị bố mẹ vứt bỏ, được một điều dưỡng già trong viện điều dưỡng nhận nuôi, sau này bà ấy qua đời, em ấy cứ ở vậy trong viện điều dưỡng.”  

“Nửa năm đó tôi ở trong viện điều dưỡng, em ấy cứ thích ở cạnh tôi. Cũng không biết tại sao nữa, em ấy không thân với người khác, nhưng lại thân với tôi. Em ấy có lúc gọi tôi là ba, có lúc sẽ gọi là anh. Anh đừng tưởng em ấy ngốc, thật ra người khác có tốt với em ấy hay không, trong lòng em ấy biết hết. Người khác cứ bảo em ấy có duyên với tôi, nên tôi quyết định nhận nuôi em ấy.”

Lý Đại có chút bất ngờ: “Cậu còn trẻ vậy mà nhận nuôi con sao? Cậu thật sự đã nghĩ kĩ rồi chứ?”

Vương Dương đặt đĩa đã rửa sạch sang một bên.

Cậu im lặng một lúc, rồi quay sang nhìn Lý Đại, nở nụ cười: “Tôi rất thích em ấy, tôi sống cũng cô đơn quá rồi. Người như tôi, cả đời này chẳng nhẽ còn xứng đáng có người yêu thương thật lòng sao? Cũng không thể kết hôn sinh con được. Tôi đã hứa với mẹ sẽ sống tiếp thật tốt, nhưng tôi cũng không muốn mỗi ngày đến mình sống vì ai cũng không biết.”

Lý Đại nghe cậu nói vậy, trong lòng chợt chua xót.

Vương Dương sụt sịt cánh mũi, thu tầm mắt về, cúi đầu vặn vòi nước, tiếp tục dùng bùi nhùi thép cọ thành bát: “Tôi thật sự đã suy nghĩ kĩ rồi, muốn cùng em ấy trưởng thành, chăm sóc em ấy cả đời này. Vậy nên tôi mới không định về nhóm, tôi không hợp với cuộc sống đó. Tôi bây giờ, chỉ muốn vì em ấy, cũng là vì tôi mà sống thật tốt, sống một cách bình dị.” 

Lý Đại một lúc lâu sau mới phản ứng lại, thất thần “ờ” một tiếng.

Rời khỏi nhà của Vương Dương, tâm trạng của Lý Đại cứ nặng trĩu.

Đến khi về đến nhà mình, mặt hắn có vẻ càng bực bội khó chịu.

Lúc Lý Nhị về đến nhà trông có vẻ rất vui, hỏi Lý Đại đang nắm đầu ngồi thất thần ở phòng khách: “Anh, anh tưới hoa giúp em chưa? Trước khi đi em có dặn anh ớ, anh không quên đó chứ.”

Lý Đại nói: “Tưới rồi.”

Lý Nhị vỗ ngực hô to “Vậy thì tốt”, nhưng vừa bước vào ban công xem thử, hoa ỉu xìu, rễ và mầm đều bị úa vàng. 

Lý Nhị há mồm trợn mắt, xách bình tưới nước Lý Đại vừa dùng đặt gần đó sang xem thử, kết quả bên trong trống rỗng, không hề có nước. 

Lý Nhị nổi giận đùng đùng chất vấn Lý Đại: “Vậy mà ảnh bảo tưới rồi? Tưới cái mông à?”

Lý Đại bây giờ mới ngước mắt lên, lười biếng liếc nhìn bình rỗng trong tay Lý Nhị rồi lề mề “ờ” một tiếng: “Thì ra trong bình không có nước, hèn gì cầm thấy nhẹ tênh. Anh ban nãy mất tập trung, không để ý.”

Lý Nhị giận đến đỏ tía mặt.

Khó khăn lắm mới tiêu hết cơn giận, Lý Nhị ngồi xuống bên bàn ăn, trên bàn có cơm chiên mà Lý Đại làm cho cậu. 

Lý Nhị nghiến răng nghiến lợi múc một thìa cơm đưa vào miệng, miếng cơm chưa kịp trôi xuống họng, đột nhiên cậu ho sặc sụa như muốn kinh trời động đất. Sau khi nôn hết cơm trong họng ra, Lý Nhị kinh hãi hỏi Lý Đại: “Anh cho vào trong cơm này bao nhiêu muối, bao nhiêu hả?

Lý Đại nhíu mày, ngây ra một lúc rồi nói: “Ờ, có lẽ anh nhầm mì chính thành muối nên cho vào tận hai lần.”

Lý Nhị nghẹn cục tức xém tí nữa thì tắt hơi.

Cậu đi đi lại lại trong phòng khách, lượn mấy vòng cuối cùng cũng dừng lại, khoanh tay hỏi Lý Đại: “Anh, hôm nay anh cứ kỳ lạ sao sao ấy, anh rốt cuộc bị làm sao, tâm trạng không tốt?”

Lý Đại bình tĩnh lắc đầu: “Không có.”

Lý Nhị cau mày, suy nghĩ một lúc, đột nhiên nhướn mày: “Anh hôm nay đến chỗ Vương Dương một chuyến. Dám chắc cái bộ dạng hồn vía trên mây này của anh là vì Vương Dương đúng không?”

Lý Đại nghe thấy cái tên Vương Dương là toàn thân lại giật nảy lên: “Ai cho em đoán bừa đấy!”