*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Bắp Xào Bơ
Ngoại truyện 5: Tỉnh mộng 05
Vương Dương im lặng ngồi trước bia mộ.
Sương giá dần tan, nắng sớm lờ mờ. Vương Dương nhìn tên được khắc trên bia mộ, ngón tay vuốt nhẹ lên đó.
Cậu vẫn ngồi yên, không ngừng nói lẩm bẩm, giống như trong mơ hồ trò chuyện cùng ai đó.
Chờ khi ánh nắng đã chiếu qua trời đất, khi mặt trời chậm rãi lên cao, Vương Dương mới xoay người lại, ngồi khuỵu trước bia mộ, nói: “Mẹ, cuộc đời con đến nay trải qua không mấy bình lặng. Con từng là đứa trẻ ngoan trong mắt mẹ, sau khi mẹ đi, con cũng đã trở nên hư hỏng, đi hãm hại không ít người, bản thân con cũng đã phải trả cái giá nặng nề.”
“Nhưng may thay, những sóng gió này đến bây giờ đã ngừng, cuối cùng cũng qua cả rồi.”
Vương Dương lau đi nước mắt, nghiêm túc nói: “Con hứa với mẹ, từ này về sau sẽ làm người tốt, làm việc tốt, sống thật tốt. Con không biết mẹ hiện giờ đang ngủ say ở nơi nào, nếu linh hồn mẹ trên trời có thể nghe thấy, thì mẹ có thể an lòng rồi.”
Vương Dương trịnh trọng cúi đầu: “Duyên số kiếp này ngắn ngủi quá. Mẹ, kiếp sau, con lại làm con trai của mẹ nhé.”
Lúc cậu ngẩng đầu lên, hơn nửa vành mắt đã đỏ rực.
Cậu ngước nhìn bầu trời chói chang, hít một hơi sâu rồi đứng dậy, xách đồ đạc lên rời đi.
Sau khi Vương Dương rời đi, một ngọn gió không biết từ đâu đến lay động rừng cây xung quanh nghĩa trang vang lên tiếng xào xạc, vài chiếc lá khô cố chấp bám lại trên cành cuối cùng cũng được thổi lìa khỏi cành khô, lả lướt đáp mình xuống, rơi trước bia mộ, khẽ vang lên vài tiếng, phảng phất tựa như một lời hồi đáp dịu dàng đầy yêu thương.
Lý Đại lởn vởn ở cổng nghĩa trang lúc lâu, không chịu rời đi.
Hắn liên tục ngó nghiêng vào trong nghĩa trang, cứ muốn tiến vào xem thử, nhưng ngặt nỗi đây là nghĩa trang, không thể tuỳ tiện ra vào, hắn nhất thời không khỏi có chút nôn nóng không yên.
Chật vật chờ đến khi Vương Dương từ bên trong bước ra, Lý Đại vội vàng chạy đến.
Vương Dương nhìn thấy Lý Đại giờ vẫn chờ ở cổng cũng có chút bất ngờ: “Sao anh vẫn còn ở đây?”
Lý Đại nhìn khuôn mặt và phần gáy trắng ngần sạch sẽ của Vương Dương, trái tim đập tùng tùng như thể bị người ta dùng cây cung đánh vào, hắn gượng gạo dời ánh mắt đi, lúng ta lúng túng nói: “Tôi tập luyện sáng xong… muốn đi ăn chút gì đó. Vừa hay gặp cậu, nghĩ thì dẫu sao cậu cũng là… bạn.. cho nên…”
Lý Đại càng giải thích càng rối, càng giải thích càng thấy phi logic.
Ngược lại, Vương Dương lại khá bình tĩnh, cậu kéo căng dây đeo cặp, nói: “Anh muốn mời tôi ăn cơm?”
Lý Đại gật đầu ngay tắp lự.
Vương Dương mỉm cười: “Không cần đâu, lát tôi về ăn là được rồi.”
“Dù sao cũng gặp nhau rồi, chi bằng tôi mời cậu một bữa. Dẫu sao cũng…”
Lý Đại vẫn chưa dứt câu, tầm mắt vô tình chạm phải đôi mắt của Vương Dương thì chợt ngừng lại. Con ngươi đen tuyền trong vắt, chỉ là tròng trắng lại chi chít toàn là tơ máu, trông có vẻ như vừa khóc xong.
Lý Đại thay đổi giọng điệu: “Mắt cậu làm sao vậy, cậu khóc à? Ai bắt nạt cậu?”
Vương Dương vội vàng lau mắt đi, cố hết sức bình tĩnh nói: “Không sao, không có ai bắt nạt tôi, tôi rất ổn.”
Lý Đại nhíu mày, trong lòng tuy vẫn hoài nghi nhưng cũng không hỏi lại nữa.
Giằng co một hồi lâu, lúc Vương Dương bèn xoay người định rời đi, Lý Đại nghiến răng, vứt bỏ liêm sỉ, mặt dày vừa năn nỉ vừa lôi kéo Vương Dương nhét vào trong xe, đưa cậu đi đến một tiệm đồ ngọt không tồi ở gần đó.
Vương Dương thật ra cũng ngại lắm. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cậu không biết tại sao từ sau khi cậu ra khỏi viện điều dưỡng, Lý Đại lại trở nên nhiệt tình với cậu như vậy.
Vừa làm tài xế đưa cậu về nhà, vừa đưa bữa sáng đến cho cậu, vừa túc trực bên ngoài nghĩa trang thật lâu chỉ để chờ cậu ra, mời cậu đi ăn.
Lúc trước Lý Đại lúc nào cũng trưng cái vẻ mặt ghét bỏ cậu, bây giờ thái độ lại quay ngoắt 180 độ, Vương Dương dẫu thế nào cũng thấy không quen.
Cậu nhìn Lý Đại dừng xe ở trước tiệm đồ ngọt thì nhướn mày: “Đến đây làm gì?”
Lý Đại ho khụ một tiếng, đường đường chính chính đáp: “Anh Dương thường nói đó còn gì, tâm trạng không tốt thì ăn đồ ngọt đồ béo, tôi cũng nghĩ vậy đấy. Tuy dầu mỡ bên trong cực kỳ không tốt cho sức khoẻ, dễ dẫn đến các vấn đề như tiểu đường, béo phì, gan nhiễm mỡ, các bệnh tim mạch, vân vân. Nhưng…”
Khóe miệng Vương Dương giật giật, nghĩ bụng “Thế mà anh còn dẫn tôi đến ăn”.
Lý Đại nghiêm mặt: “Nhưng thi thoảng ăn một lần giải toả tâm trạng thì cũng không tồi, đi thôi.”
Lý Đại mở cửa, vội vàng chạy đến bên cửa ghế phó lái mở cửa, đưa tay về phía Vương Dương.
Vương Dương nhìn bàn tay của Lý Đại đưa đến thì sững người một giây, cậu không đón lấy, chỉ vịnh vào cửa xe rồi đi xuống.
Lý Đại ngại ngùng quẹt mũi, tiến vào trong tiệm.
Chờ Vương Dương ngồi vào bàn rồi, Lý Đại đi đến chỗ quầy phục vụ.
Nhân viên phục vụ mỉm cười hỏi hắn muốn gọi gì.
Lý Đại khoanh tay trước ngực, áo khoác không quân màu xanh đậm bó lại trên người có hơi chật, thân hình tam giác ngược tuyệt đẹp cách lớp áo cũng có thể nhìn ra, khắp người đang toả ra mùi nam tính mạnh mẽ.
Trên mặt hắn không cảm xúc, cũng chẳng nói năng gì, chỉ nhíu mày lướt nhìn những món mới mùa này được viết trên bảng đèn led vài lần, cái tưởng như muốn đến để đập tiệm chứ chẳng phải đặt món này của hắn khiến cho nhân viên phục vụ sợ đến mức cười sượng cả mặt.
Một lúc sau, Lý Đại mới chỉ vào một bảng đèn, trầm giọng nói: “Tôi muốn một bánh nướng Công chúa dâu tây ngọt ngào.”
Nhân viên phục vụ cả gan nhìn khuôn mặt đàn ông mạnh mẽ của Lý Đại một cái, nuốt một ngụm nước bọt: “Được ạ.”
“Thêm một phần bánh Rừng đen, hai ly mocha.”
Bánh socola rừng đen và bánh nướng Công chúa dâu tây ngọt ngào
Nhân viên phục vụ vâng dạ, nhập đơn.
Đến khi đưa món lên, Vương Dương nhìn chiếc bánh nướng Công chúa dâu tây ngọt ngào bông mềm màu hồng, trông có vẻ ngọt ngấy người được đẩy đến trước mặt cậu, tay đang cầm cái nĩa sáng bóng nhất thời lúng túng không biết phải làm sao.
Cậu bối rối nhìn Lý Đại: “Cái này anh đặt à?”
Lý Đại ngoảnh mặt đi hướng khác, tai đỏ bừng: “Cái này ngọt nhất.”
Vương Dương gượng cười, nói một tiếng cảm ơn. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lý Đại liếc mắt nhìn thấy Vương Dương đưa một miếng vào trong miệng rồi, mới thấy yên tâm một chút. Uống một ngụm cà phê, hắn nhìn khuôn mặt vẫn gầy hốc hác của Vương Dương, hỏi: “Cậu thật sự không cân nhắc quay lại sao?”