Edit: Bắp Xào Bơ
Ngoại truyện 3: Tỉnh mộng 03
“Ngài Vương, thủ tục đều đã làm xong rồi.”
Người đàn ông ở đầu kia điện thoại chậm rãi nói.
Vương Dương ngừng đũa, nhìn sắc trời âm u dần buông xuống bên ngoài, nói: “Vâng, tôi biết rồi.”
Người đàn ông kia lại bổ sung một câu: “Tiếp theo ngài chỉ cần thanh toán khoản còn lại, những công việc tiếp theo và việc bày trí, nhân viên công tác bên chúng tôi đều đã sắp xếp xong cả rồi, xin ngài cứ yên tâm.”
Vương Dương “ừm” một tiếng: “Cám ơn, làm phiền rồi.”
Kết thúc cuộc gọi, Vương Dương nhìn cơm chiên nóng hổi vừa chiên xong, tự dưng lại mất hứng ăn. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Miễn cưỡng nuốt vài miếng xong, cậu dùng màng bọc thực phẩm bọc bát cơm chiên lại, đặt vào trong ngăn bảo quản của tủ lạnh. Đung đưa đi loanh quanh trong nhà một lúc, rồi như mới đưa ra quyết định gì đó, bèn ôm một chiếc rương nhỏ từ trong tủ ra.
Vương Dương im lặng nhìn chiếc rương vài giây rồi mới mở ra.
Một vài đồ vật được xếp gọn gàng trong rương: Một vài bộ áo quần, trên cùng là một chiếc áo khoác màu lông lạc đà phảng phất đã phai màu, trông rất cũ kỹ. Bên cạnh đó còn có một chiếc hộp nhỏ, bên trong đựng một chiếc nhẫn vàng và một sợi dây chuyền cực mảnh. Những thứ này tất cả đều là đồ nữ.
Vương Dương lẳng lặng cầm chiếc áo khoác màu lông lạc đà lên.
Ngón tay cậu run run xoa nhẹ lên bộ lông nhung ấm mềm, hốc mắt đã hơi ửng đỏ.
Đây là chiếc áo khoác mà mẹ cậu mặc lâu nhất và thích nhất.
Cậu còn nhớ hồi còn nhỏ xíu, mẹ cậu đã mặc chiếc áo khoác màu lông lạc đà này ấm áp ôm ấp cậu trong lòng, ngồi trên chuyến tàu đi từ huyện Liên Thành, Phúc Kiến đến thành phố này. Lúc đó cậu còn quá nhỏ, vẫn chưa mấy hiểu sự đời, trong lòng chỉ đơn thuần thấy hoảng sợ khi thấy phong cảnh và những con đường hoàn toàn xa lạ đang bay vút về sau suốt chặng đường.
Mẹ cậu dịu dàng vỗ lên lưng cậu, nói: “Dương Dương đừng sợ, mẹ bảo vệ con.”
Có câu nói này của bà, cậu thật sự không còn sợ hãi như thế nữa.
Trời đất bao la, thế giới rộng lớn, tất thảy đều quá đỗi mịt mờ với cậu, nhưng chỉ cần là nơi có mẹ thì đâu đâu cũng là nhà.
Vương Dương đặt chiếc áo khoác xuống, lại lấy ra một đôi bao tay bằng len từ trong góc rương ra.
Đây là đôi bao tay do chính tay mẹ đan cho cậu hồi lớp 8. Cậu học ở trường tiểu học dành cho trẻ em di trú, lúc đó tuyết rơi, trên lớp ai ai cũng có đôi bao tay mới do bố mẹ mua cho, chỉ mỗi mình cậu là không có. Cậu biết mẹ duy trì sinh kế đã vất vả, không có tiền nhàn rỗi gì nên cũng không nói, chỉ là cả ngày vậy cũng không thể tránh khỏi bị suy nhược.
Mẹ cậu sau khi phát hiện ra, thì lén lút nhịn vài bữa cơm, đi đến chợ nông sản mua một vài cuộn len, thức trắng mấy đêm, cuối cùng vào ngày Giáng sinh đó, một đôi găng tay bằng len có đan một chú mèo nhỏ lặng lẽ được đặt bên gối cậu.
Tỉnh dậy nhìn thấy đôi găng tay đó, cậu vui đến mức nhảy cẫng lên.
Cậu hỏi mẹ rằng: “Đây là găng tay ai tặng con vậy?”
Bà lúc đó đang rửa bắp cải, vừa rửa rau vừa dịu dàng cười nói: “Là ông già Nô-en tặng con đó. Con biết ông già Nô-en không? Cái người mà râu trắng, mặc bộ đồ đỏ, còn đội mũ nữa.”
Vương Dương nhẹ nhàng cẩn thận sờ lên găng tay, lo lắng đáp: “Nhưng nhiều đứa trẻ như vậy, ông ấy tại sao lại tặng quà cho con chứ! Ông ấy không quen biết con, nhà chúng ta lại nhỏ như vầy, ông ấy chui vào được sao?”
Bà lau chùi bàn tay bị ngâm nước lạnh đến đỏ ửng, vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu: “Bất luận là nhà lớn hay nhỏ, nghèo hay giàu, chỉ cần con là đứa trẻ ngoan thì con có thể nhận được quà.”
Đôi mắt của Vương Dương thoáng chốc liền sáng lên, cậu nói: “Con là đứa trẻ ngoan.”
Mẹ cậu gật đầu cười: “Con là đứa trẻ ngoan.”
Sau đó Vương Dương đeo đôi găng tay đó nghịch tuyết, cậu chỉ thấy đất trời có lạnh lẽo nhường nào đi chăng nữa, đôi tay cậu cũng không hề thấy lạnh nữa,
Vương Dương sờ lên đôi găng tay đó, đoạn muốn đeo lên tay lần nữa, nhưng đã không thể đeo vào được nữa, quá nhỏ.
Cậu cúi đầu cười khan.
Cậu trưởng thành rồi.
Mẹ của cậu đi rồi, ông già Nô-en của cậu cũng đi rồi.
Từ nay, sẽ không còn ai vì cậu vẫn là đứa trẻ ngoan mà lén lút đặt quà bên gối cậu nữa. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Vương Dương sụt sịt cánh mũi, đặt găng tay sang một bên, rồi lại thu dọn hết những thứ trong rương, sau khi đặt ngay ngắn vào trong góc, Vương Dương ngẩng đầu lên nhìn, đã là lúc sáng sớm rồi.
Cậu nhấc người dậy đi đánh răng rửa mặt, im lặng nằm lên giường, trong một mảnh tối đen nhắm mắt lại.
Cậu đã nằm mơ.
Trong giấc mơ, mẹ cậu vẫn là dáng vẻ năm đó, bà đang mặc chiếc áo khoác màu lông lạc đà, khóe mắt tuy đã hằn nhiều nếp nhăn, nhưng ánh mắt vẫn sáng trong vô cùng, mắt đầy hứng khởi và dịu dàng, đứng ở phía xa đưa tay ra, nói: “Dương Dương đừng sợ, mẹ sẽ luôn bảo vệ con.”
Vương Dương đã bao năm không được nhìn thấy bà, bây giờ bỗng được gặp lại trong giấc mơ, mắt cậu liền đỏ rực giống như đứa trẻ thơ.
Cậu lao người chạy đến phía bà như phát điên.
Đáng tiếc màn sương bao quanh quá lớn, làm nhòe mờ đi tầm mắt, cậu chạy thật lâu nhưng vẫn chỉ có thể nhìn mẹ cậu đi xa dần.
Sau khi tỉnh lại từ giấc mơ, Vương Dương ngồi trên giường một lúc lâu, sau cùng mới lau đi khóe mắt thấm ướt, bước xuống giường.
Vệ sinh cá nhân xong, cậu gọi điện cho Du Bân bên nghĩa trang Tùng Hạc.
Du Bân hỏi cậu: “Anh muốn qua đây bây giờ sao, vậy bên tôi chuẩn bị nhé?”
Vương Dương gật đầu: “Vậy phiền mọi người vậy.”
Du Bân sảng khoái đáp lại “không có gì”, rồi cúp điện thoại.
Vương Dương thay một bộ đồ khác, chọn một chiếc áo khoác màu đen từ trong tủ khoác lên người, rồi ôm những di vật của mẹ cậu bước ra khỏi cửa.
Vừa bước xuống lầu, cậu nhìn thấy chiếc Mercedes của Lý Đại đang đỗ ở bên dưới.
Lý Đại tựa người vào bên xe. Hắn đang mặc một chiếc áo khoác phao màu đen, kết hợp cùng một chiếc quần bò màu đen, chân mang một đôi giày bóng rổ mẫu mới màu đen trắng. Dẫu vậy vẫn không thể che lấp đi bờ vai rộng chân dài, vóc dáng đẹp trải qua quá trình dài ngâm mình khổ luyện ra. Gương mặt góc cạnh đầy nam tính của hắn bị gió lạnh quét đến hơi ửng đỏ, khoé môi xước ít da.
Nghe thấy tiếng động, Lý Đại liền ngẩng đầu lên, ban nãy còn thong thả ung dung, vừa liếc nhìn thấy Vương Dương xuống lầu, tâm trạng liền trở nên hồi hộp như thể học sinh cuối cấp nhập mã số để tra điểm thi đại học.
Hắn vẫy tay với Vương Dương một cách cứng ngắc, nói: “Chào buổi sáng.”