Edit: Bắp Xào Bơ
Ngoại truyện 2: tỉnh mộng 02.
Lý Đại giương mắt nhìn chưa hiểu mô tê gì.
Hắn nhìn Lý Nhị, rất nghiêm túc hỏi: “Em với anh Dương đi công chuyện gì, sao anh không biết.”
Mặt Lý Nhị thoáng chốc đã đỏ như trái ớt.
Cậu hận rèn sắt không thành thép mà lườm Lý Đại một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh không cần biết, anh chỉ cần chịu trách nhiệm đưa Vương Dương về là được rồi.”
Lý Nhị mở cửa, cùng Dương Gia Lập bước xuống xe.
Sau khi đóng cửa xe, Lý Nhị lại từ bên ngoài thò vào cửa sổ xe đang mở toang, mài răng nói: “Anh, đừng chỉ nở cơ nở thịt mà không nở não nữa, anh nên để tâm chút nữa đi.”
Lý Đại đang định đáp trả, thì Lý Nhị đã lôi Dương Gia Lập cuống quýt chạy vào công ty.
Trong xe thoáng chốc chỉ còn lại hai người Lý Đại và Vương Dương.
Lý Đại im lặng ngồi sang ghế lái chính, thắt dây an toàn, nhưng không khởi động xe ngay.
Hắn quay đầu lại, ngượng ngùng kéo khoé miệng cười với Vương Dương đang ngồi im lặng phía sau, nói: “Hai bọn họ, cứ thần thần bí bí, cậu đừng để ý, tôi bây giờ đưa cậu về nhà nhé.”
Vương Dương gật đầu, bình tĩnh đáp: “Vậy phiền anh rồi.”
“Không phiền, không phiền.” Lý Đại đột nhiên cảm thấy cổ họng có hơi khô ráp.
Chiếc xe lại được khởi động, vững vàng chạy lên đường.
Suốt chặng đường, Lý Đại trông có chút lơ là không tập trung, lúc nào cũng không nhịn được mà nhấc mí mắt hướng về gương chiếu hậu trước xe, trộm nhìn xem Vương Dương ở ghế sau đang làm gì, có biểu cảm thế nào.
Hắn muốn tìm một chủ đề nào đó để nói chuyện, nhưng không tài nào mở lời được.
Lý Đại cảm thấy bản thân không được bình thường lắm. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nửa năm đó Vương Dương ở trong viện điều dưỡng, Lý Đại thường giả danh người hâm mộ để viết thư cho cậu. Mỗi lần nhấc bút viết thư là lại sướt mướt như một con sông dài sóng rộng, tất thảy lời bông đùa hay những chủ đề đầu thừa đuôi thẹo cứ thế dâng lên dào dạt như triều xuân mà tuôn ra.
Nhưng bây giờ con người Vương Dương ở trước mắt rồi, hắn lại không thể thốt ra dù chỉ một từ.
Lý Đại vừa lái xe vừa giằng xé tâm can, nhưng Vương Dương thì lại điềm tĩnh hơn hẳn.
Cậu chỉ tựa bên cửa sổ, nhìn cảnh tượng thụt lùi bên ngoài, ánh mắt sâu thẳm giống như đang suy nghĩ gì đó.
Đến khi về đến dưới toà chung cư của Vương Dương, Vương Dương im lặng bước xuống xe, cầm hết cặp và hành lý của mình, nói tiếng cám ơn với Lý Đại rồi quay người định đi.
Suốt dọc đường Lý Đại đã rối như mớ bòng bong, đến lúc nhìn thấy Vương Dương sắp sửa lên lầu, trong lòng chợt phát hoảng.
Hắn nghiến răng, vội đưa lời ra khỏi cửa miệng: “Vương Dương.”
Vương Dương quay đầu lại.
Lý Đại lắp bắp hỏi cậu: “Cậu cái đó, cậu có cần tôi xách lên giúp không? Có chuyển tủ chuyển giường gì không, sức tôi được lắm.”
Vương Dương mỉm cười, tháo khăn nhung trắng trên cổ xuống cầm trong tay, nói: “Không làm phiền anh nữa, tôi tự sắp xếp cũng được.”
Lý Đại thất vọng “ờ” một tiếng, được một lúc lại hỏi: “Vậy lúc nào cậu trở lại.”
Vương Dương nhướng mày: “Trở lại.”
Mặt Lý Đại chợt đỏ bừng, lóng ngóng tay chân vội giải thích: “Ý của tôi là về nhóm, về trong nhóm. Cậu vào lại đi, sau này tôi sẽ không chèn ép cậu, cũng sẽ không ức hiếp cậu nữa, chúng ta có thể cùng luyện tập, cùng nhau…”
Vương Dương cúi đầu nhìn mũi chân của mình, lúc sau chỉ cười nhẹ, nói: “Thôi bỏ đi.”
Những gì Lý Đại sắp sửa thốt lên đều nghẹn cứng lại, giống như là không ngờ đến Vương Dương sẽ cho hắn câu trả lời này.
Vương Dương nói: “Anh Thành Vinh, phiền anh chuyển lời đến anh Dương rằng tôi tạm thời sẽ không gây thêm phiền phức cho mọi người nữa, cũng không có dự định tham gia vào nhóm lại, tôi muốn đi làm việc khác trước, ổn định cuộc sống rồi tính sau. Cảm ơn ý tốt của mọi người.”
Lý Đại đứng hình.
Đến lúc hắn phản ứng lại ngẩng đầu lên nhìn thì Vương Dương đã đi lên lầu rồi.
Lý Đại náng lại một lúc lâu rồi mới bịn rịn thu hồi ánh mắt về.
Hắn ngồi trong xe, nghĩ đi nghĩ lại lời của Vương Dương. Đưa mắt nhìn cơ thịt săn chắc của mình, rồi lại nghĩ đến khoảng thời gian ở riêng dài như thế kia mà hắn lại chẳng thể nói với Vương Dương được mấy câu, trong lòng chợt thấy bực dọc. Hắn giơ tay đánh lên đầu mình vài cái, tự chửi mình: “Vô dụng, vô dụng!”
Vương Dương lên lầu, cầm chìa khoá mở cửa căn hộ ra.
Trong căn hộ tĩnh mịch đến mức ớn lạnh.
Vương Dương bước vào lối vào, thay giày, thuận tay bật đèn lên, nhìn lướt qua căn phòng.
Không hề bừa bãi như trong tưởng tượng, tất cả đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, sàn nhà cũng sạch sẽ bóng loáng, như thể có người đã dọn dẹp trước vậy.
Vương Vương chớp chớp mắt, đặt đồ đạc xuống, cầm điện thoại ra nhắn câu cảm ơn với Dương Gia Lập.
Dương Gia Lập rất nhanh đã trả lời cậu bằng một nhãn dán con cừu đang tung tăng nhảy nhót.
Vương Dương đặt điện thoại xuống, nhìn quanh một vòng rồi nhấc người đi đến nhà bếp, mở tủ lạnh ra, quả nhiên đều là nguyên liệu tươi mới.
Khoé môi Vương Dương nở một nụ cười nhè nhẹ, rồi bắc nồi bật bếp, làm cho bản thân một bát cơm chiên.
Lúc cậu cho cơm vào dĩa bưng đến bàn chuẩn bị ăn, điện thoại trong túi lại vang lên lần nữa.
Vương Dương móc điện thoại ra, ấn nút kết nối, rồi đặt bên tai nhẹ nhàng hỏi: “Xin chào, ai vậy?”
Một giọng nam mang giọng địa phương ở đầu kia điện thoại vang lên: “Là ngài Vương Dương phải không?”
Vương Dương gật đầu: “Là tôi, anh là?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Giọng nam đó liền bật cười, tiếng cười nghe có vẻ vừa mộc mạc vừa cởi mở: “Tôi là Du Bân, Tùng Hạc Mộ Viên ấy.”
Vương Dương như nhớ ra gì đó, ngay lập tức liền buông đũa xuống, bật cười nói: “Là anh à.”