Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi

Chương 186: Ngoại truyện 1: Tỉnh mộng 01




Tỉnh mộng

Ngoại truyện 1: Tỉnh mộng 01

“Thuốc, cầm lấy.”

“Hồ sơ bệnh án, căn cước công dân, đều mang theo, đừng quên.”

“Đến chỗ chủ nhiệm Lưu làm thủ tục, trước khi đi thì để bản photo bệnh án lại là được, đi đi.”

Vương Dương im lặng thu dọn đồ đạc, đeo cặp lên lưng. 

Cậu lễ phép khom người cúi chào, nói một tiếng cám ơn với y tá đang dọn dẹp ga giường rồi rời khỏi phòng bệnh.

Trước khi bước chân bước ra khỏi phòng bệnh, cậu cố ý nhìn lên bức tường.

4 giờ 28 phút, chiều ngày 19 tháng 9.

Kể từ lúc cậu được đưa vào cách ly điều trị tại viện điều dưỡng này cũng đã hơn nửa năm rồi. 

Vương Dương quay đầu nhìn phòng bệnh không mấy rộng rãi này một lần nữa, nhìn bức tường, giường đệm, đồ trang trí thân thuộc, lúc lâu sau, không biết nghĩ đến cái gì lại cúi đầu cười hai tiếng, rồi thu ánh mắt về, chậm rãi rời đi.

Cậu đi xuống tầng dưới tìm chủ nhiệm Lưu ở văn phòng quản lý.

Chủ nhiệm Lưu đóng hai dấu đỏ lên giấy xuất viện của cậu, cười híp mắt nói: “Đợi hơn nửa năm, cậu Vương cuối cùng cũng khỏi hoàn toàn rồi, sau này phải sống tốt, có khó khăn khó chịu thì vẫn có thể lại… bậy bậy bậy, xem tôi nói cái gì này, phải hy vọng cậu không quay lại mới đúng chứ.”  

Vương Dương khẽ cười, ký tên vào sổ ghi chép của chủ nhiệm Lưu, nói: “Cháu thu xếp ổn thoả rồi lại đến thăm bác. Nửa năm nay, cảm ơn bác đã chăm sóc.”   

Chủ nhiệm Lưu xua tay: “Chuyện nhỏ ấy mà.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ông cất sổ ghi chép về lại trong hộc bàn, khi mắt thấy Vương Dương sắp rời khỏi văn phòng quản lý, ông đột nhiên lại cất tiếng gọi cậu lại, có chút do dự, ấp úng nói: “Trước khi đi, cậu đến thăm Vương Tầm đi, đứa trẻ đó không nỡ xa cậu.”

Vương Dương sững người một lúc rồi mới gật đầu.

Cậu ra khỏi văn phòng quản lý, rẽ qua vài ngã rẽ, thuần thục đi đến một phòng điều dưỡng. 

Đẩy cửa ra, bên trong phòng sáng sủa, đón nắng rất tốt, chỉ có điều hơi đơn sơ chật hẹp, đồ bày trí cũng cũ kỹ. Trên chiếc giường đơn nhỏ có một cậu bé đang ngồi ngây ngốc, trên đầu tóc ngắn lưa thưa trông không mấy ưa nhìn, miệng đang há ra, nơi khóe miệng vài giọt nước dãi trong suốt vẫn đang nhỏ xuống.    

Là một đứa trẻ mắc hội chứng down. 

Vương Dương tay chân nhẹ nhàng bước vào phòng, gọi một tiếng: “Vương Tầm.”

Vương Tầm nghe thấy giọng nói quen thuộc, trong đôi mắt khờ khạo thoáng chốc lóe lên chút ánh sáng, cậu nhóc quay đầu lại, nhìn thấy Vương Dương đang đứng trước cửa, cậu đột nhiên vỗ tay cười phá lên giống như thú con ngờ nghệch.  

Vương Dương nhìn dáng vẻ này, trong lòng lặng lẽ xót xa.

Cậu bước đến trước mặt Vương Tầm, rút khăn giấy bên cạnh sang lau sạch nước dãi bên khoé miệng Vương Tầm, ôn tồn nói vài câu. 

Vương Tầm ban đầu vẫn rất vui vẻ, lúc Vương Dương giúp cậu lau khoé miệng cậu cũng ngoan ngoãn không quậy. Nhưng dường như khi hiểu ra lời của Vương Dương, lại nhìn thấy Vương Dương đeo cặp lên, dáng vẻ sắp phải rời đi, Vương Tầm đột nhiên nhảy xuống giường, với bàn tay nhỏ nhắn bấu chặt lấy góc áo của Vương Dương, mắt đỏ hoen, nức nở cất tiếng “A a”.    

Vương Dương ngồi xuống, xoa đầu Vương Tầm, nói: “Anh chỉ là được ra ngoài trước, không có bảo là sẽ không dẫn em theo.”

“Em ngoan ngoãn ở lại đây, chờ khi anh ổn định ở ngoài kia rồi, anh sẽ đến đón em đi.” 

“Em nghe lời, nào, thả tay ra nào.”

Vương Tầm nhìn ánh mắt chắc chắn của Vương Dương thật lâu, sau cùng cũng chịu ngoan ngoãn buông tay. 

Vương Dương bế cậu về lại giường, giúp cậu nhét chăn ngay ngắn, rồi bước ra khỏi cửa trước ánh mắt dõi theo của Vương Tầm.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Vương Tầm mang theo thanh âm run rẩy xen lẫn chút nghẹn ngào chật vật cất thành tiếng: “Phải đến!” 

Bàn tay đóng cửa của Vương Dương khựng lại, bình tĩnh “ừm” một tiếng: “Anh sẽ đến.”

Vương Dương đóng cửa lại, trầm lặng bước ra khỏi viện điều dưỡng.

Cậu ngẩng đầu nhìn bên ngoài viện điều dưỡng, hồng hạc bay về nam,  sắc vàng len lỏi nhuốm màu hết các ngõ ngách của tầng cây rẻ quạt, trên mặt đất được phủ lên lớp lá khô, nom lại là tiết vào thu của một năm rồi.   

Cậu hít một hơi thật sâu, đặt bước chân xuống thềm, di chuyển thân hình vẫn gầy yếu như xưa ra khỏi cổng. 

Ở bãi đất trống bên ngoài cổng có chiếc xe ô tô đang đậu. Dương Gia Lập và Lý Nhị ngồi trong xe hạ cửa sổ xuống ngoái ra ngoài nhìn. Thân hình cao lớn của Lý Đại đứng ở ngoài xe, mắt không ngừng hướng nhìn về phía viện điều dưỡng, trông có hơi gấp gáp.

Vừa nhìn thấy Vương Dương, ánh mắt Lý Đại liền sáng lên, hắn vẫy tay: “Vương Dương, ở đây!”

Vương Dương ngớ người ra vài giây, rồi nhanh chân chạy đến.

Cậu đã ở trong viện điều dưỡng hơn nửa năm, bây giờ lại được nhìn thấy Dương Gia Lập, Lý Đại Lý Nhị đứng đầy đủ trước mặt cậu, Vương Dương thoáng chỉ cảm thấy giống như một giấc mơ không chân thực. 

Dương Gia Lập vỗ lên cổ áo của Vương Dương, nhìn ánh mắt điềm tĩnh Vương Dương thì vui mừng nói: “Tốt hơn nhiều rồi.” 

Vương Dương mỉm cười: “Dù sao cũng phải tốt lên thôi. Bác sĩ nói, sau này uống thuốc kiểm soát, khám định kỳ thì sẽ không có trở ngại gì lớn.”

Dương Gia Lập liền nói một chữ “Được”, rồi vội vàng bảo Vương Dương vào trong xe.

Lý Đại tích cực chủ động giành lấy cặp của Vương Dương xách lên vai mình. 

Sau khi xe lên đường, Dương Gia Lập liên miên bất tận kể cho Vương Dương nghe những chuyện đã xảy ra nửa năm nay.

Vương Dương yên lặng lắng nghe, đôi lúc sẽ đáp lại một câu, trạng thái tinh thần xem ra đã không khác gì với người bình thường nữa.

Lý Đại ngồi ở ghế phó lái, cứ chốc chốc lại liếc nhìn đằng sau. 

Chờ lúc đến công ty, Lý Nhị chợt dừng xe lại, xoay người nháy mắt ra hiệu với Dương Gia Lập đang ngồi ở ghế sau: “Anh Dương, chẳng phải anh nói đến công ty xử lý công chuyện sao, em đi với anh vậy. Anh, vậy phiền anh một mình đưa Vương Dương về nhà nhé.” 

Dương Gia Lập nhìn Lý Đại và Vương Dương, ngay tức khắc liền hiểu ra. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cậu giũ áo quần, cười nói: “Được, Lý Nhị, đưa chìa khoá xe cho anh cậu, chúng ta đi trước.”