Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi

Chương 177




Lý Đại quay về chỗ ghi hình, tâm trạng có chút lơ đễnh.

Lý Nhị ngồi một bên gọi hắn mấy lần, nhưng Lý Đại vẫn không đáp lại.

Hết cách, cậu đành cầm lấy chai rỗng ném vào người Lý Đại, vậy mới gọi được hồn của hắn về.

Lý Đại bị ngắt mạch suy nghĩ, có chút khó chịu, hỏi: “Em làm gì vậy.”

Lý Nhị nhún vai, nhướng mày đáp: “Anh đang nghĩ gì đấy, nghĩ đến mất hồn thế kia.”

Lý Đại nhăn mặt: “Không nghĩ gì hết.”

Nói xong, lại quay đầu đi chỗ khác.

Lý Nhị nhăn mày, quan sát bộ dạng đầy ưu tư của Lý Đại, con ngươi đảo một vòng, nhìn về phương hướng nào đó rồi giả vờ kêu lên: “Ấy, Vương Dương, sao cậu lại ra đây rồi….”

Lý Đại nghe vậy thì cả người giật phắt, nhanh chóng quay đầu lại tức giận nói: “Ai bảo cậu ra đây!”

Vừa dứt lời, hắn nheo mắt lại nhìn, phía sau vắng vẻ, cũng không hề có bóng dáng của Vương Dương.

Lý Đại tức giận, trừng mắt nhìn Lý Nhị đang cười hi hi.

Lý Nhị xòe hai tay, vẻ mặt vô tội, có hơi thần thần bí bí nói: “Còn bảo anh có nghĩ gì đâu, quá tệ cho một lời nói dối.”

Lý Đại ngượng chín mặt, thẹn quá hóa giận: “Em ngứa đòn rồi chứ gì.”

Lý Nhị rụt đầu lại, trong mắt không chút sợ sệt, ngược lại còn nháy mắt nói: “Anh, thì ra anh đang nghĩ đến Vương Dương. Anh không phải ghét cậu ta nhất sao, giờ nhớ cậu ta làm gì?” 

Lý Đại gân cổ lên chối bai bải: “Ai nói anh đang nhớ cậu ta, bệnh à.”

Lý Nhị “ỏ” một tiếng vô cùng khinh thường

Đạo diễn ở đằng xa đang cầm loa lại bắt đầu cất tiếng hét, vài chiếc máy quay đã lắp sẵn trên ray trượt cũng đang gào thét khởi công.

Lý Đại thở ra một hơi, vừa bước chân muốn đi qua đó, thì ầm ầm hai tiếng, mặt đất dưới chân đột nhiên rung chuyển!

Cả ngọn núi trong chớp mắt dường như đều run rẩy lắc lư. 

Lý Đại ban đầu vẫn chưa nhận ra chuyện gì, đến khi đá núi phía đối diện lăn xuống, đường núi nứt ra, nghe thấy tiếng rít ở đằng xa và không biết ai đó đột nhiên xé họng hét lên vì sợ hãi. Động đất rồi, Lý Đại bấy giờ mới sực tỉnh, mặt hắn vì hoảng sợ bởi mọi thứ đến quá nhanh và đột ngột mà loáng đã trắng bệch.   

Lý Nhị bị rơi từ trên ghế xuống, đầu gối đập lên nền đất mấy lần.

Cậu nuốt đau đớn hét lên một tiếng, ngẩng đầu lên nước mắt đã dàn dụa, đang nhấc mí mắt lên toan gọi anh trai thì thấy Lý Đại trợn tròn mắt, quay mũi chân, co cẳng chạy điên cuồng về nơi tá túc của họ.  

Lý Nhị vội gọi: “Anh, anh chờ đã…”

Lý Đại không nán lại dù chỉ một khắc, bóng người chẳng mấy chốc đã biến mất vào trong bóng tối.

Lý Nhị sợ đến mức nhũn cả chân, trong lúc thân núi lắc lư cậu ta vừa lăn vừa bò di chuyển đến nơi trống trải, cậu run rẩy gọi Dương Gia Lập cũng đang vội vàng nằm rạp xuống ở phía trước: “Anh Dương, Lý Đại chạy về rồi!”     

Âm thanh nóng vội của Dương Gia Lập vang lên: “Động đất rồi! Tên ngốc đó chạy về làm cái gì!”

“Cậu ta… Vương Dương vẫn còn nằm trong nhà.”

Giọng vừa hạ xuống, cách đó không xa lại có thân núi đổ sụp xuống, Lý Nhị hoảng sợ đến mức phọt rắm đái ra quần, cậu né những tảng đá lăn xuống nhanh như khỉ, lúc ngẩng đầu lên lại thì Dương Gia Lập cũng mất tăm mất dạng đâu mất.

Trận động đất mãnh liệt kéo dài gần nửa phút mới chịu ngưng.

Chờ khi mặt đất dần ngừng rung chuyển, Lý Nhị ngóc đầu lên từ trong khói bụi, ánh mắt đầy sợ hãi.

Nhân viên công tác vẫn chưa thoát khỏi cơn hãi hùng, mặt mũi ai nấy đều phờ phạc, một chữ cũng không thốt ra nổi, khủng hoảng thăm dò khắp tứ phía.  

Lý Nhị nuốt nước miếng một cách lao lực, vừa định nhấc người lên, thì nhìn thấy điện thoại của Dương Gia Lập rơi phía trước cách đó không xa, màn hình điện thoại sáng nhấp nháy lên, có điện thoại đến.

Cậu quỳ gối với người lên trước lấy điện thoại nhìn, là điện thoại của Diệp Đình.

Cậu cuống quýt ấn nhận cuộc gọi, vừa áp điện thoại lên tai đã nghe thấy giọng của Diệp Đình ở đầu bên kia điện thoại gần như phát điên: “Bé cưng, bé cưng em nghe thấy không? Em thế nào rồi, ban nãy có bị thương không? Nhanh nói đi, em nhanh nói đi!”

Lý Nhị nuốt một ngụm nước bọt, giọng run lẩy bẩy đáp: “Diệp tổng…là tôi.”

Bên phía Diệp Đình khựng lại: “Dương Gia Lập đâu? Em ấy đi đâu rồi!”

Lý Nhị đưa mắt nhìn về hướng nhà trọ, hoảng hốt nói: “Anh ấy hình như đi cứu người rồi…”

Diệp Đình ở đầu kia rít lên một tiếng rồi cúp máy cái rụp.

Lý Nhị cất điện thoại đi, lảo đảo bước đến chỗ đám nhân viên công tác, kéo một vài người to khoẻ, không kịp giải thích nhiều liền kéo người chạy về hướng nhà trọ.

Chạy được nửa chặng, Lý Nhị nhìn thấy phía trước có bóng người đang chạy đến.

Lý Đại và Dương Gia Lập vẫn bình an vô sự, chỉ là sắc mặt không dễ nhìn lắm. Tay Lý Đại đang ôm Vương Dương, thân hình gầy yếu của Vương Dương đang cuộn tròn lại, mắt khép hờ, đầu chảy máu, máu nhuốm hơn nửa khuôn mặt, nhỏ giọt tí tách xuống đất.

Lý Nhị giật nảy mình, lật đật đến giúp khiêng Vương Dương đến nơi trống trãi.

Vừa đặt Vương Dương xuống, Dương Gia Lập liền nhấc người dậy đi gọi điện thoại.

Lý Đại ôm Vương Dương vào lòng, dùng giấy lau máu tươi đang chảy ròng ròng trên đầu cậu: “Cậu đừng sợ, không sao rồi, động đất qua rồi, không sao.”

Vương Dương chầm chậm mở mí mắt ra, ánh mắt lại là một khoảng không trống rỗng.

Lý Đại bị ánh mắt này khiến cho lồng ngực đau nhói, hoảng loạn hỏi: “Cậu thấy sao rồi?”

Con ngươi của Vương Dương có vẻ đã cứng đờ, cậu hé miệng.

Lý Đại tiến lại gần mới có miễn cưỡng nghe được, Vương Dương nói bằng âm thanh cực kỳ yếu ớt: “…Đau quá.”

Trong lòng Lý Đại một hồi đau đớn như thể kim châm.

Máu trên đầu Vương Dương thuận theo gò má chảy xuống khoé môi, nhuốm vào răng thành một mảng đỏ tươi dữ tợn. Người cậu ta đang nhìn rõ ràng là Lý Đại, ánh mắt lại lạc hướng, mơ màng không tỉnh táo lắm, một lúc sau, cậu nhỏ giọng nức nở nói: “Diệp Phàm, tôi đau quá.”