Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi

Chương 154




Dương Gia Lập ở trong căn biệt thự mới của Diệp Đình.

Đồ đạc trong biệt thự có đủ cả, quan trọng hơn là không có mẹ Diệp Đình làm mấy chuyện kỳ quái nên ở rất thoải mái.

Lúc Diệp Đình trở lại đây, Dương Gia Lập tình cờ cũng đang ở nhà.

Dương Gia Lập ngồi trên chiếc ghế mây gần cửa sổ sát đất, nắng chiều mềm mại ấm áp chiếu trên mặt đất tạo thành khối vuông vàng nhạt, Dương Gia Lập ngồi ở bên trong khối vuông đó, mái tóc ngắn màu đen và những sợi lông mi cong dài như đang tỏa ra ánh sáng màu vàng. Nằm ở bên cạnh chiếc ghế mây là con husky, nằm ở trên đùi Dương Gia Lập còn chú mèo nhỏ đang ngủ say, Dương Gia Lập chơi đùa cuộn len sợi trong tay, vẻ mặt an tĩnh chờ hắn về nhà.

Diệp Đình đẩy cửa ra thấy một cảnh này, trái tim bỗng nhiên như bị cái gì đánh một chút,

Hắn nhớ mang máng, đại học năm bốn, sau khi Dương Gia Lập chia tay với hắn, trước khi hắn sang Mỹ, hắn từng đến cửa đông trường đại học, ngồi dưới tán cây Thạch Nam mà hắn và Dương Gia Lập từng chia tay cả một buổi chiều.

Khi đó hắn nghĩ, tương lai hắn sẽ có rất nhiều rất nhiều thứ, tiền tài, địa vị, quyền thế.

Tuy rằng không có Dương Gia Lập, nhưng trên đời này làm gì có ai không thể xa ai được đâu, có thứ gì thật sự có thể nhớ mong cả đời, trở thành chấp niệm cả đời được đâu.

Chỉ là một Dương Gia Lập thôi mà.

Nhưng cho đến hiện tại, khi nhìn thấy cảnh này, Diệp Đình mới giật mình.

Nhiều năm như vậy, điều hắn muốn, điều hắn muốn nhìn thấy chỉ đơn giản là cảnh tượng trước mắt này mà thôi.

Dương Gia Lập ở trong căn nhà nhỏ của bọn họ, ngồi dưới ánh trời chiều ấm áp, vuốt ve chú mèo đang ngủ say, im lặng chờ hắn trở về, dưới cái chuyển mùa xuân hạ thu đông, cuộc sống gia đình gà bay chó sủa của hắn chầm chậm trôi qua.

Diệp Đình nhìn đến mê mẩn, hắn nín thở, hơn nửa ngày cũng không nói tiếng nào.

Chờ đến khi hắn hoàn hồn lại, hắn lấy điện thoại ra, nhịn không được mở camera chụp lại một tấm.

Dương Gia Lập nghe thấy tiếng mở cửa nên nghiêng đầu qua nhìn.

Thấy Diệp Đình giơ camera chụp hình mình, Dương Gia Lập cũng không hỏi tại sao, cậu thoải mái cười tươi, lộ ra hàm răng trắng sáng, ngón tay tạo thành hình chữ V, nhìn trông hơi quê quê.

Diệp Đình đặt điện thoại xuống, lén lưu ảnh chụp lại rồi mới vào nhà.

Hắn đi đến bên cạnh ghế dựa Dương Gia Lập ngồi, cúi đầu hôn lên mặt cậu một cái.

Dương Gia Lập giống như chú mèo buồn ngủ, giọng nói có chút lười biếng, hỏi: “Sao hôm nay về sớm vậy.”

Diệp Đình nói: “Công việc xong sớm nên về nhà.”

Dương Gia Lập làm càn lấy tay vuốt ve đỉnh đầu của Diệp Đình, động tác không khác gì lúc sờ đầu con Husky, không lớn không nhỏ nói: “…..Ừm, Tiểu Đình Đình nhà em càng ngày càng ngoan.”

Diệp Đình cong môi cười, im lặng đi vào phòng ngủ thay quần áo.

Thay quần áo xong, Diệp Đình và Dương Gia Lập đơn giản ăn một bữa cơm tối.

Ăn cơm xong, Dương Gia Lập hỏi Diệp Đình buổi tối có chuyện gì cần làm không, Diệp Đình đứng lên lấy áo khoác ngoài treo trên giá áo bên cạnh, vẻ mặt hiện chút có lỗi nói: “Bé cưng, bây giờ anh phải tham gia một buổi tiệc xã giao, em ở nhà trước đi, tối nay anh về.”

Dương Gia Lập muốn mở miệng, cuối cùng chỉ gật đầu.

Diệp Đình  rời khỏi căn biệt thự nhỏ, lái xe một vòng rồi trở lại căn biệt thự lớn lúc trước.

Hắn vừa mới xuống xe đi vào biệt thự, mẹ hắn liền liên tục mỉm cười: “Về rồi sao. Con nhắn tin nói hôm nay muốn về nhà ăn cơm, mẹ dặn dì nấu mấy món con thích, từ sớm đã làm xong rồi.”

Diệp Đình thản nhiên gật đầu.

Khi hắn theo Bành Lệnh Nghi đi từ phòng khách đến phòng ăn, không ngoài dự kiến liền nhìn thấy TIểu Hạ ngồi bên cạnh bàn ăn.

Tiểu Hạ nhún vai với Diệp Đình, ý cười không rõ.

Ánh mắt Bành Lệnh Nghi chuyển qua chuyển lại trên người Diệp Đình và Tiểu Hạ, dịu dàng cười nói: “Bữa tiệc của ông nội lần trước không tiếp đãi chu toàn. Mẹ thấy hôm nay vừa đúng lúc nên mời Tiểu Hạ tới đây luôn, xem như là bù đắp chuyện lần trước, Diệp Đình, ngồi đi con.”

Diệp Đình thâm sâu nhìn Bành Lệnh Nghi một cái rồi ngồi xuống bên cạnh Tiểu Hạ.

Dì giúp việc bưng những món ăn nóng hổi bày ra đầy bàn.

Lúc ăn cơm, quả nhiên Bành Lệnh Nghi như cố ý vô tình nhắc tới chuyện Dương Gia Lập và Diệp Đình chia tay.

Diệp Đình ngẩng đầu nhìn bà, không khẳng định cũng không phủ nhận.

Dì giúp việc bưng một dĩa chân gầm hầm coca ra, Bành Lênh Nghi nói: “Dì nhớ Tiểu Hạ đặc biệt thích ăn món này có đúng không.”

Tiểu Hạ gật đầu: “Trí nhớ của dì thật tốt.”

Bành Lệnh Nghi mỉm cười, trừng mắt với Diệp Đình, nói: “Diệp Đình, con đừng có tự ăn như vậy, Tiểu Hạ nhỏ tuổi hơn con, hôm nay người ta lấy thân phận là khách tới đây, con nên chăm sóc cậu ấy nhiều một chút.”

Bàn tay cầm đũa của Diệp Đình khựng lại một chút.

Bành Lệnh Nghi khẽ hít thở.

Trong lúc bàn tay bà đang ra mồ hôi, thắc mắc không biết Diệp Đình sẽ làm ra phản ứng gì thì đột nhiên Diệp Đình mỉm cười, gắp một cái chân gà hầm coca trong dĩa ra đặt vào bát của Tiểu Hạ.

Bành Lệnh Nghi bừa thấy hành động này của hắn, nụ cười nháy mắt nở rộ.

Thẳng đến khi bữa tối kết thúc, Bành Lệnh Nghi mỉm cười ha ha vô cùng vui vẻ.

Sau khi ăn cơm xong, Tiểu Hạ chào tạm biệt trở về nhà, Bành Lệnh Nghi còn chưa kịp nói, Diệp Đình đã chủ động mở miệng nói muốn lấy xe đưa cậu ta về.

Đôi mắt Bành Lệnh Nghi cong thành hình lưỡi liềm, vui mừng nhìn Diệp Đình dẫn Tiểu Hạ rời khỏi biệt thự.

Dì giúp việc đang thu dọn bàn ăn, ánh mắt thoáng nhìn qua bóng dáng ở cùng một chỗ của Diệp Đình và Tiểu Hạ, cười nói: “Cậu Diệp và cậu Hạ này thật ra nhìn cũng xứng đôi lắm. Cậu Hạ này, tôi thấy cũng không tệ, trông nho nhã lịch sự lắm.”

Bành Lệnh Nghi cười nhạt: “Đó là đương nhiên. Tiểu Hạ xuất thân tốt, năng lực cũng có, tính cách cũng rất khiến người ta yêu thích. Cậu ấy lớn lên trong hoàn cảnh sống tốt, lại nhận được nền giáo dục phát triển, cho dù là học thức hay nội hàm đều có trình độ, vừa mắt hơn mấy tên ca sĩ hạng ba kia không biết bao nhiêu lần.”

Dì giúp việc kia chỗ hiểu chỗ không mà gật đầu, lại thắc mắc: “Nhưng mà lúc trước không phải cậu Diệp với cậu Dương kia là…..”

Bành Lệnh Nghi cong môi: “Tình yêu của mấy người trẻ tuổi luôn chưa đủ trưởng thành. Đôi khi sẽ vì một thứ giống như đồ chơi mà nhất thời bị mê hoặc tâm trí. Nhưng mà có ai sẽ ở cùng một một thứ đồ chơi vô dụng cả đời đâu. Dương Gia Lập vốn không đủ tư cách để ở đây, cậu ta đi rồi, cũng coi như cậu ta tự biết thân biết phận, đối với cậu ta và đối với Diệp Đình đều là chuyện tốt.”

Dì giúp việc thì thào: “Thật ra tôi thấy tính cách của cậu Dương cũng không tệ, cậu ấy…..”

Còn chưa nói xong, Bành Lệnh Nghi đã lạnh lẽo liếc bà một cái.

Lời đến miệng nhưng dì giúp việc không dám nói nữa.

Bành Lệnh Nghi thấy Diệp Đình chở Tiểu Hạ, đèn xe đi khuất xa dần, nháy mắt tâm tình rất tốt.

Bà đứng dậy đi đến phòng khách, nhìn đến sô pha rồi chỉ tay vào mấy chiếc gối ôm hình cừu, nói: “Mấy thứ này tại sao còn đặt ở đây?”

Dì giúp việc vỗ trán: “Tôi quên mất, tôi dọn ngay đây.”

Bành Lệnh Nghi ừ một tiếng: “Đều dọn sạch hết đi, mấy thứ này, còn có mấy con cừu bông dưới đất nữa, đem tất cả bỏ vào trong kho hết đi,” Bành Lệnh Nghi không biết nhớ tới cái gì, tươi cười nói: “….Sau này cũng không cần lấy ra nữa.”

Tác giả có chuyện muốn nói: 

Tôi đến rồi!!!!

Ha ha ha ha Diệp Cẩu sao có thể phản bội Dương Dương được chứ, Diệp Đình tự mình chịu thiệt chứ không nỡ để Dương Dương chịu thiệt, nhất định sẽ đòi lại được.

Mọi người có đoán được lần này Diệp Cẩu muốn làm gì không?