Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi

Chương 115: Tu La tràng




Dương Gia Lập đột nhiên bị Diệp Đình câu dẫn, có hơi choáng váng.

Cậu nhìn đôi môi hơi mím và ánh mắt trêu đùa của Diệp Đình, mất một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại.

Cậu ngoắc ngón tay về phía Diệp Đình: "Tới đây, cúi xuống"

Mặc dù Diệp Đình không hiểu Dương Gia Lập muốn làm gì, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn nhích lại gần, cúi đầu, ghé vào trước mặt Dương Gia Lập.

Dương Gia Lập hơi nhón chân ôm lấy cổ Diệp Đình, ghé vào bên tai Diệp Đình, khi cậu nói chuyện, đôi môi mở ra và khép lại cào nhẹ vào dây thần kinh bên tai Diệp Đình, hơi nóng khiến Diệp Đình nhịn không được mà hơi rùng mình.

Dương Gia Lập cười khẽ, cố ý hạ giọng: "Em thèm muốn thân thể của anh trước, hay là anh thèm muốn em trước?"

Diệp Đình nheo mắt.

Vừa định mở miệng nói chuyện thì lại cảm giác được đôi môi ấm áp của Dương Gia Lập chạm khẽ vào vành tai mình, thậm chí còn cố ý không nặng không nhẹ cắn một chút.

Hô hấp Diệp Đình thoáng chốc cứng lại, một cơn nóng như thiêu đốt bốc lên.

Dương Gia Lập quay người đóng sầm cửa lại trước khi hắn kịp lấy lại tinh thần.

Dương Gia Lập nhìn cánh cửa đóng chặt cười cười: "Anh vốn dĩ chính là một cục băng không hiểu tình thú, hôm nay lại thật tự mãn, còn dám cùng ba ba so tao"

(tao = dam dang)

Cậu mặc kệ việc Diệp Đình bên ngoài đã rời đi hay chưa, tâm tình vui sướng vào phòng tắm tắm rửa.

Chờ khi cậu thay áo ngủ xong chuẩn bị lên giường nằm, ánh mắt lướt qua tủ đầu giường thấy bức ảnh của cậu và Diệp Đình tràn đầy hơi thở hạnh phúc, bức ảnh chụp sau khi xem buổi biểu diễn.

Dương Gia Lập cầm lấy khung ảnh và nhìn vào khuôn mặt kinh hỉ cười tới híp mắt của mình, lại nhìn tới Diệp Đình đang say đắm hôn sườn mặt cậu.

Ngón tay cậu xoa nhẹ lên tấm ảnh.

Đang nhìn tới xuất thần thì điện thoại bên cạnh rung lên.

Dương Gia Lập lấy điện thoại di động, thấy tin nhắn WeChat từ Diệp Đình.

Dương Gia Lập mỉm cười, rõ ràng đang ngủ trong phòng bên cạnh cách có một bức tường ở giữa lại còn gửi WeChat, ngu ngốc.

Nhưng cậu vẫn không cưỡng lại được sự mong đợi trong lòng, cậu mở hộp thoại của Diệp Đình thấy dòng chữ hắn gửi đến: Rất nhớ em, thật muốn nhanh chóng hoàn thành việc thích ứng, muốn có thể sớm ngủ chung với em.

Bên dưới câu này, Diệp Đình còn gửi kèm một cái sticker, là hình một chú cừu trắng lớn, tung tăng nhảy nhót trên đồng cỏ.

Dương Gia Lập nhìn dòng tin nhắn của Diệp Đình, sau đó nhìn vào bức ảnh trong khung, ánh mắt trở nên ấm áp.

____________________

Sau một đêm ngon giấc, Dương Gia Lập dậy sớm, siêng năng dọn một bàn bữa sáng.

Diệp Đình tắm rửa sạch sẽ xong đi ra khỏi phòng ngủ liền thấy một bàn đồ ăn nóng hổi như vậy, còn đang kinh ngạc thì nhìn thấy bàn tay hơi nhăn lại còn hơi hồng lên do ngâm nước của Dương Gia Lập, hắn đau lòng hỏng rồi.

Dương Gia Lập thực ra cũng không chú ý tới, còn vươn tay đưa đũa cho Diệp Dĩnh: "Em nói sẽ làm việc nhà với nấu ăn thì phải làm được"

Trong lúc ăn sáng, Dương Gia Lập thường xuyên lén liếc nhìn vào Diệp Đình như là có chuyện muốn nói.

Chờ tới khi Diệp Đình nhận ra ánh mắt của cậu rồi nhướn mày hỏi, Dương Gia Lập mới ho khan một tiếng: "Chúng ta hiện tại có thể bắt đầu lại từ đầu, anh Hải thực ra đã giúp đỡ không ít, nhưng em vẫn chưa có cơ hội cảm ơn anh ấy đàng hoàng. Vậy nên tối nay, em muốn mời anh ấy tới nhà mình ăn tối, anh cảm thấy được không?"

Diệp Đình vừa nghe thấy tên Triệu Hướng Hải đã cau mày.

Nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của Dương Gia Lập, Diệp Đình vẫn không nỡ cự tuyệt cậu, đành gật gật đầu.

Đợi sau khi Diệp Đình rời khỏi nhà đi làm, Dương Gia Lập nhịn không được mà gọi điện cho Triệu Hướng Hải.

Cuộc gọi vừa kết nối, Dương Gia Lập còn chưa kịp mở miệng, Triệu Hướng Hải đã trêu chọc, hừ cười : "Còn nhớ gọi cho anh, mấy ngày nay không có tin tức, nghe nói email gửi cho em em cũng chưa trả lời, anh còn đang nghĩ có phải em bị bắt cóc rồi không"

Dương Gia Lập ngượng ngùng gãi đầu: "... là email tổ chương trình gửi thông báo đăng ký thành công á ạ?"

Triệu Hướng Hải nhàn nhạt ừ một tiếng: "Là chương trình ca nhạc mới lên kế hoạch của năm nay, tạo ra thanh thế không nhỏ chút nào. Ước chừng sau khi phát sóng, sức ảnh hưởng của chương trình này trên mạng sẽ khá lớn đó. Em đã đăng ký rồi thì chuẩn bị cho tốt. Không cần lo lắng tới chuyện công ty bên này, anh sẽ dốc toàn lực hỗ trợ em"

Dương Gia Lập gật đầu: "Anh Hải, đừng lo lắng, bọn em sẽ không làm Vinh Hải mất mặt"

Lúc này Triệu Hướng Hải mới cười cười, nhấp một ngụm cà phê, hỏi: "Sáng sớm đã gọi điện cho anh, lại ầm ĩ chuyện gì rồi?"

Dương Gia Lập hắc hắc cười rồi kể cho Triệu Hướng Hải chuyện xảy ra trong mấy ngày qua.

Triệu Hướng Hải nghe vậy liền vui vẻ, nói thẳng: "Từ khi em bắt đầu 30 ngày giao ước ở bên cậu ta, anh đã biết hai người phỏng chừng chia không nổi rồi. Em cái đứa nhỏ ngốc nghếch này, sớm muộn gì cũng sẽ bị cậu ta bắt trở về"

Dương Gia Lập hơi ngượng ngùng, nhưng phải thừa nhận rằng, Triệu Hướng Hải nói thật sự chuẩn.

Chờ Triệu Hướng Hải nói xong, Dương Gia Lập quay lại vấn đề chính, hỏi anh đêm nay có rảnh không, muốn mời anh tới nhà ăn tối.

Dương Gia Lập hẹn anh tới ăn tối, lại còn là tiệc tại nhà, Triệu Hướng Hải không có gì không được, liền vui vẻ đồng ý.

_______________________

Tối hôm đó, Triệu Hướng Hải vội chạy tới ngay sau khi tan làm.

Khi anh bước vào, Diệp Đình đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, bình tĩnh nhìn vào bản báo cáo tài chính trên tay. Nhìn Dương Gia Lập thân mật kéo Triệu Hướng Hải vào, tuy trong lòng không thoải mái nhưng cũng không nói gì.

Dương Gia Lập mời Triệu Hướng Hải ngồi ở phòng khách trước sau đó lại bước vào bếp.

Cậu đang bày rau xào ra đĩa thì đột nhiên chuông cửa lại vang lên.

Dương Gia Lập cau mày, vừa bước tới mở cửa vừa lầm bầm không biết là ai.

Ngoài cửa, Tiêu Dã mang theo khí lạnh bên ngoài, sắc mặt lạnh lùng, mặt không chút biểu cảm đang đứng.

Dương Gia lập giật mình khi nhìn thấy y, sau đó quay đầu nhìn Diệp Đình đang ngồi trên ghế sô pha.

Diệp Đình bình tĩnh không chút dấu vết quay đầu đi, tránh ánh mắt của Dương Gia Lập.

Tiêu Dã cũng không để ý tới biểu cảm của Dương Gia Lập mà đi thẳng vào phòng, đứng ở thềm cửa, hai con mắt quét qua phòng khách, ghim thẳng về phía Triệu Hướng Hải đang ngồi uống trà.

Dương Gia Lập nhìn y, sau đó lại nhìn Triệu Hướng Hải, trong đầu chỉ hiện lên ba chữ.

Tu La tràng