Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi

Chương 100: Không nỡ




Diệp Đình hừ một tiếng, quay đầu đi.

Dương Gia Lập cười cười hai tay áp vào má Diệp Đình quay đầu hắn lại, trêu chọc: "Tức giận với một cái cây, được, tôi coi như đã biết tâm lý anh bao nhiêu tuổi rồi, về sau không gọi anh là Diệp cẩu nữa, gọi là Diệp sữa, anh về uống sữa đi thôi"

Diệp Đình cúi đầu cắn nhẹ lên môi Dương Gia Lập: "Anh vừa nhìn thấy cái cây kia liền khó chịu, mắt không thấy tâm không phiền"

Dương Gia Lập lắc lắc đầu, giúp Diệp Đình chỉnh lại cổ áo và cà vạt, cố ý che đi vết răng nho nhỏ mình vừa cắn.

Hai người sóng vai bước vào hội trường của học viện, Dương Gia Lập tuỳ ý tìm một chỗ ngồi ở dưới khán đài, nhìn Diệp Đình đang bước lên sân khấu trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt, hắn ngồi xuống ghế khách mời, chiếc áo sơ mi đen và quần tây được thiết kế tinh tế tôn lên dáng người rắn chắc, Diệp Đình hơi nghiêng về phía sau, hai chân thon dài vắt chéo lên nhau, thật con mẹ nó có khí chất.

Người dẫn chương trình điên cuồng nói một hồi về lý lịch và thành tựu của Diệp Đình, sau đó cùng Diệp Đình một hỏi một đáp.

Diệp Đình nói chuyện vừa trầm thấp vừa từ tính, so với diễn viên lồng tiếng chuyên nghiệp chỉ có hơn không có kém. Tốc độ nói chuyện của hắn đều đều, từng từ từng chữ rõ ràng, cả người toát lên vẻ trầm ổn đáng tin cậy và bình tĩnh, khuôn mặt anh tuấn vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, cái loại khí chất độc nhất vô nhị của giới thượng lưu này làm mê mệt biết bao nhiêu đàn em phía dưới, thật đúng là hai mắt toả sáng, chỉ kém nước ném hoa lên kêu gào.

Dương Gia Lập liếc mắt nhìn hai bạn nữ bên cạnh đang nhìn Diệp Đình chằm chằm không hề chớp mắt, bĩu môi.

Cậu lại quay lên nhìn người đang nói chuyện trên sân khấu, hừ nhẹ: "Giả vờ giả vịt"

Câu này không hiểu sao lại xui xẻo bị hai cô gái ngồi cạnh nghe được.

Hai cô liền lập tức không vui, tức giận quay đầu nói với Dương Gia Lập: "Cậu nói chuyện kiểu gì vậy. Đây là đàn anh siêu cấp ưu tú của chúng ta, cậu ghen ghét đố kị người ta thì có thể hiểu được, nhưng sao cậu còn nói chuyện khó nghe như vậy......Cậu năm mấy?"

Dương Gia Lập dừng một chút: "Cậu cảm thấy tôi giống sinh viên năm mấy?"

Cô gái nhíu mày, thở dài: "Tôi biết mà, sinh viên năm nhất thì nên khiêm tốn một chút, có rất nhiều người giỏi hơn ưu tú hơn cậu, nên tự mình phấn đấu học tập tiến bộ, chứ không phải đi ghen ghét người khác như con gà đen vậy, hiểu không?"

Dương Gia Lập nuốt một ngụm nước bọt, dùng sức gật đầu mạnh vài cái.

Tuy rằng tự nhiên bị hiểu lầm xong lại bị răn dạy một hồi, nhưng được trở thành sinh viên năm nhất, trong lòng Dương Gia Lập đột nhiên cảm thấy rất là thoải mái nha.

Dư quang cậu nhìn thấy hai cô gái còn cầm sổ ký tên trong tay, cười nói: "Như này đi, coi như tôi nhận lỗi với hai người, đợi lát nữa toạ đàm kết thúc, tôi giúp hai người xin chữ ký vị đàn anh ưu tú kia"

Đôi mắt hai cô gái kia lập tức phát sáng: "Có thể sao?"

Dương Gia Lập vỗ vỗ ngực: "Có thể, có thể, tuyệt đối có thể lấy được"

Sau khi toạ đàm kết thúc, Diệp Đình, người phát tán mị lực nguyên một giờ đồng hồ, quả nhiên bị rất nhiều học sinh vây quanh muốn xin chữ ký.

Mặc dù trong lòng hắn đang nóng lòng muốn nhìn thấy Dương Gia Lập, nhưng vẻ mặt lại vẫn rất bình tĩnh, đi từng bước một qua ký tên cho mọi người.

Ký được một nửa, Dương Gia Lập chui ra từ trong đám người, đặt hai cuốn sổ trước mặt Diệp Đình, làm bộ làm tịch đúng lý hợp tình nói: "Đàn anh, ký tên cho em đi"

Diệp Đình kinh ngạc nhìn cậu một cái, trong ánh mắt dâng lên một trận ý cười.

Hắn bình tĩnh quay người lại, cầm bút lên ký tên vào trong hai cuốn sổ.

Dương Gia Lập cười hắc hắc, vừa định lùi lại thì phát hiện Diệp Đình đã lặng lẽ nắm lấy cổ tay cậu.

Cậu cảm giác được ngón tay Diệp Đình lén lút chạm vào quyển sổ, giữa sự nhốn nháo ồn ào của tất cả học sinh ở đây, cực kỳ chậm rãi và lặng lẽ vẽ một hình trái tim nhỏ vào trong lòng bàn tay cậu.

Dương Gia Lập rụt tay về, trả lại sổ cho hai cô gái kia, mặt đỏ lên, lí nhí nói: "Mặt dày"

Diệp Đình đứng giữa một đám người, khuôn mặt anh tuấn nghiêm túc bất tri bất giác nở nụ cười khẽ.

Lúc đi ra khỏi hội trường, Diệp Đình thấy Dương Gia Lập đang đứng cạnh cửa xe.

Dương Gia Lập tươi cười, ánh mắt như đang phát sáng.

Cậu làm bộ làm tịch khom người chào Diệp Đình, ra vẻ trịnh trọng: "Đàn anh diễn thuyết vất vả rồi, mời đàn anh lên xe"

Khoé miệng Diệp Đình khẽ nhếch lên, nghiêm túc ngồi vào ghế sau.

Dương Gia Lập đang muốn đóng cửa xe, đột nhiên một cánh tay từ ghế sau vươn ra, rất chuẩn xác mà nắm lấy eo cậu, mạnh mẽ kéo cậu vào trong xe rồi rầm một tiếng đóng cửa.

Trong không gian chật chội ở ghế sau, Diệp Đình đè Dương Gia Lập lại, ánh mắt nóng bỏng sâu kín nhìn chằm chằm cậu: "Lại ngứa da rồi đúng không?"

Dương Gia Lập liều mạng nhịn cười, bàn tay chống trước ngực Diệp Đình, nghịch ngợm trêu chọc: "Đàn anh, như này không tốt lắm đâu, hình tượng của anh anh minh thần võ như vậy, bị đám đàn em nhìn thấy thì sao giờ?"

"Anh thấy cực kỳ tốt", Diệp Đình nghiến răng nghiến lợi, "Đàn anh bây giờ không muốn nghĩ tới chuyện gì khác, đàn anh bây giờ chỉ muốn hôn người nào đó tới khóc"

Dương Gia Lập đang định mở miệng, lại bị Diệp Đình dùng sức ngăn chặn môi.

____________________________

Sau khi kết thúc hành trình buổi sáng, Dương Gia Lập ăn cơm trưa cùng Diệp Đình ở nhà ăn quen thuộc.

Buổi chiều, hai người đi dạo xung quanh khuôn viên trường.

Diệp Đình không biết lấy từ chỗ nào ra một chiếc xe đạp bọc da sơn đen, khung bánh xe bên trong được sơn màu trắng, nhìn qua khá giống chiếc năm đó bọn họ từng đi.

Diệp Đình mặc tây trang đi giày da, để Dương Gia Lập ngồi ghế sau, ôm eo hắn giống như hồi trước, đạp xe leng keng leng keng trên đường, lảo đảo đạp qua hết khuôn viên trường.

Hôm nay trời thật đẹp, ánh mặt trời ôn nhu xuyên qua các dãy phòng học và cành cây, từng cột nắng ấm áp chiếu lên trên con đường trường. Trong không khí, ánh sáng như những chiếc vảy vàng lấp lánh lấp lánh rơi xuống sân trường. Cây anh đào đã từng khô héo năm đó bây giờ lại ra um tùm nào là hoa nào là lá, thỉnh thoảng những ngọn gió ấm thổi qua dường như biến bầu trời thành một chiếc quạt khổng lồ đang e ấp xấu hổ.

Từng tốp học sinh chậm rì rì đi trên con đường về ký túc xá hay về phòng học, cô bán bánh rán vẫn canh giữ ở ven đường, mọi thứ thật giống năm đó.

Thật là một buổi chiều êm dịu.

Diệp Đình một câu cũng chưa nói, chỉ đạp xe như vậy, chở bảo bối của hắn, vòng quanh trường học.

Trở lại điểm xuất phát, Diệp Đình dừng xe, hơi quay đầu: "Bé con?"

Dương Gia Lập ngồi yên không phát ra tiếng động, ôm eo Diệp Đình, ngủ mất rồi.

Diệp Đình bất đắc dĩ cười lắc đầu, ôm ngang người vào trong xe.

Đặt Dương Gia Lập nằm ngang trên ghế sau, Diệp Đình nhìn khuôn mặt ngủ đến là yên bình của cậu, ngực mềm nhũn, lặng lẽ cúi đầu, hôn nhẹ lên má cậu hai ba cái, nhỏ giọng nói bên tai Dương Gia Lập: "Bé con, anh càng ngày càng không nỡ thả em đi rồi, làm sao bây giờ"