10.
Sau khi Trình Tống rời đi, Hứa Vãn đột nhiên kích động nắm lấy tay tôi.
Giọng của cô ấy rất hớn hở: “Yên Yên, mày nghe hiểu ý của anh ấy không?”
“Hai hôm nữa trả cho anh, chính là, anh ấy còn muốn gặp mày.”
“Anh ấy vẫn còn thích mày.”
Tôi giữ cô ấy lại và cảnh cáo cô ấy không được nói linh tinh.
Hứa Vãn hậm hực, thành thật đứng ngay ngắn, đón lấy túi trong tay tôi:
“Được rồi, tao không nói nữa.”
Cô ấy khoác lấy tay tôi, đi về nhà.
“Nhưng thật sự tao rất tò mò tại sao mày lại chia tay với Trình Tống, trông anh ấy cũng không phải là không thích mày...”
Hứa Vãn nói xong, trong lòng tôi hồi hộp.
Tôi chưa từng nói với người khác nguyên nhân chia tay với Trình Tống, có người hỏi tôi cũng chỉ nói không thích nữa.
Vốn dĩ tôi muốn giấu kín chuyện này dưới tận đáy lòng, nhưng tên Trì Ý xuất hiện, đã đánh thức bí mật phủ bụi rất lâu trong lòng tôi.
11.
Thực ra trước khi chia tay với Trình Tống, tôi đã gặp Trì Ý, cô ta đã đến tìm tôi.
Cô ta miệng nam mô bụng bồ dao găm, mở mồm đã nói trúng tim đen tôi:
“Nghe nói bố mẹ cô ly hôn, mẹ cô còn mắc vấn đề về tâm lý nghiêm trọng.”
Từ lúc tôi nghe những lời của cô ta, cũng biết mục đích của cô ta là gì.
Cô ta đi thẳng vào vấn đề, bày ra tư liệu của tôi và Trình Tống trên bàn trong quán cà phê.
Cô ta trông rất dịu dàng, nhưng đôi mắt cô ta lộ rõ sự khinh miệt và coi thường khi liếc nhìn tôi:
“Nếu hẹn hò với Trình Tống lâu như thế, hẳn cô cũng biết, anh ấy ưu tú thế nào, gia đình hà khắc với anh ấy ra sao, mục đích tôi đến đây hôm nay chắc cô cũng rõ."
Khi cô ta dừng lại, lúc đó tôi vô cùng xấu hổ đến mức ngập ngà ngập ngừng không nói được lời nào.
Từ khi bắt đầu tôi đã biết mình và Trình Tống không có tương lai, gia đình anh ấy, thân phận của anh ấy, tất cả mọi thứ của anh ấy cách xa tôi một trời một vực.
Ngay cả khi chúng tôi gặp nhau, chỉ vì anh ấy giận bố mẹ mà đăng ký vào một trường cấp 3 bình thường và anh ấy gặp tôi.
Trì Ý nói với tôi rất nhiều, tôi có thể nghe thấy sự mỉa mai trong lời nói của cô ta, nhưng không tài nào phản bác lại, bởi vì những gì cô ta nói đều là sự thật.
Tôi rụt rè, hèn nhát, tự ti, nhạy cảm, thậm chí còn mắc bệnh nặng.
Cuối cùng, Trì Ý ném lại một câu: “Anh ấy cần một hậu thuẫn có thể cùng anh ấy chiến đấu, chứ không phải gánh nặng.”
Sau đó cô ta rời đi.
Đêm đó, tôi đã nghĩ về chuyện này rất lâu.
Cuối cùng, tôi đã thỏa hiệp.
“Yên Yên?”
Suy nghĩ của tôi bị cắt đứt, Hứa Vãn khuơ tay trước mặt tôi.
Tôi khôi phục tinh thần, nhìn cô ấy cười:
“Chỉ là không thích nữa thôi, ôi, đừng hỏi nữa, mau về nhà mai còn đi làm.”
12.
Sáng sớm hôm sau, khi tôi đến thang máy, cửa thang máy vừa đóng lại, sau khi tôi ấn nút nhiều lần mà không có kết quả, chuẩn bị chờ chuyến sau, cửa thang máy tự nhiên mở ra.
Các đồng nghiệp đang chờ thang máy đứng phía sau tôi khi nhìn thấy rõ người trong thang máy bèn ồn ào lấy điện thoại nghe, chỉ có tôi và Chu Thời Dã đứng trong thang máy trố mắt nhìn nhau.
Anh ta cười với tôi: “Vào cùng không?”
Tôi muốn từ chối, nhưng anh lặng lẽ bước sang một bên.
Sau lưng tôi bỗng bị đẩy một cái, vọt thẳng vào thang máy.
Khi Chu Thời Dã đưa tay đỡ tôi đứng vững, cửa thang máy đã đóng lại.
Tôi kiên trì giữ khoảng cách với anh ta, khi thang máy lên đến tầng 3, Chu Thời Dã đột nhiên nói, “Chuyện hôm qua đã giải quyết xong, em, em vẫn ổn chứ?”
Tôi gật đầu, tỏ ý mình không sao.
Chu Thời Dã nhướng mày, nghiêng người nhìn tôi.
“Ừm, trưa nay ăn cơm cùng nhau nhé? Tôi mời em.”
Tôi lại lắc đầu, khẽ giơ chiếc túi đựng áo khoác của Trình Tống trong tay.
“Phải trả đồ.”
Vừa dứt lời, “đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, tôi khẽ nói, “Chào giám đốc Chu” rồi chạy mất.
Thấy tôi chạy đi, Chu Thời Dã từ trong thang máy nghiêng nửa người ra, còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nói với bóng lưng tôi:
“Làm việc chăm chỉ!”
13.
Giờ nghỉ trưa, tôi xách túi quần áo của Trình Tống định đi trả cho anh.
Đến cửa công ty, vốn dĩ tôi muốn để quần áo ở quầy lễ tân, nhưng bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, cả công ty rộng lớn không có người, nhớ hồi trước, buổi trưa Trình Tống thường ở công ty, tôi dứt khoát đi thẳng đến thang máy đến phòng làm việc của Trình Tống trên tầng cao nhất.
Kết quả là cửa thang máy vừa mở ra, tôi đụng phải một cô gái xách túi, ăn mặc sành điệu.
Cô gái kia nhìn thấy tôi, gương mặt vốn đang tươi cười chợt tắt ngúm:
“Cô là ai, có hẹn trước không?”
Cô ta liếc nhìn tôi một cách khinh khỉnh từ trên xuống dưới.
Tôi nhìn thẻ nhân viên trước ngực cô ta, Lý Hạ, là một thư ký.
Tôi ngẩng đầu lên, cười với cô ta.
“Không, tôi tới trả đồ, Trình Tống ở đây không.
Tôi lấy túi đựng quần áo ra lắc lắc, Lý Hạ bỗng bụm miệng cười:
“Em gái à, thủ đoạn như em một ngày chị đây gặp mười người, tôi khuyên cô đừng phí công vô ích nữa, giám đốc Trình của chúng tôi đã có bạn gái, bạn gái anh ấy còn là…”
“Lý Hạ, làm gì thế? Đứng chắn ở cửa thang máy.”
Lý Hạ nói được một nửa, một giọng con gái quen thuộc cắt ngang lời cô.
Lý Hạ nhìn về hướng phát ra giọng nói, lập tức thay đổi sắc mặt, niềm nở bước lên phía trước:
“Giám đốc Trì, em không có, có người không hẹn trước đã đến thẳng đây, nói tới trả đồ, chẳng phải em đang sợ cô ta có ý đồ khác, dù sao trước đây…Đúng không?”
Lý Hạ vừa nói vừa xun xoe bên người Trì Ý đi về phía thang máy, khi bóng dáng Trì Ý xuất hiện trong tầm mắt tôi, tôi theo bản năng muốn chạy trốn.
Trì Ý thấy rõ tôi, gương mặt vốn lạnh lùng trở nên u ám, cô ta bước nhanh đến chỗ tôi:
“Chẳng phải đã bảo cô không được xuất hiện trước mặt Trình Tống nữa sao?”
Thái độ của cô ta rất tệ, tôi luống cuống, lấy quần áo trong túi ra.
“Tôi chỉ đến trả đồ, vốn định để quần áo ở lễ…”
Hai chữ “lễ tân” còn chưa nói hết, Trì Ý đã ngắt lời, cướp lấy áo trong tay tôi.
“Cô còn gặp Trình Tống đúng không? Khương Lạc Yên, tôi vốn tưởng cô ngây thơ, không ngờ tính toán giở trò của cô còn hơn cả người khác.”
Giọng điệu của cô ta giễu cợt, Lý Hạ ngớ người đứng sững sang một bên, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
“Tôi sẽ đưa quần áo cho Trình Tống, còn cô…mau biến đi!”
“Người nên biến đi là cô chứ?”
Cửa phòng làm việc của Trình Tống bị mở ra, anh sải bước nhanh về phía bên này, khi đi qua Trì Ý, anh giật lấy áo khoác trong tay cô ta, đi thẳng đến chỗ tôi và kéo tôi từ trong thang máy ra sau lưng anh.