Lạc Vương Phi

Chương 84: Dung nhan tuyệt sắc




Edit: Vân Anh

Beta: kun’xjh

Mây sớm lơ thơ, sương đêm tan biến, những tia nắng vàng xuyên qua tầng mây rơi xuống mặt đất.

Một nam tử anh tuấn đang nằm trên giường lớn trong nội thất của Lạc Vương phủ. Khuôn mặt yên bình, đôi mắt khép hờ đang say sưa ngủ. Một tia nắng vàng lướt qua khuôn mặt của nam tử, vầng sáng vàng ấm áp trải rộng trên thảm trải sàn dưới giường lớn.

Trong ngực nam tử còn ôm một người, người nọ đang vùi đầu trong vòm ngực tinh tráng mà trắng ngần của nam tử, không nhìn thấy bộ dạng của người ấy. Nhưng dựa vào những sợi tóc đen nhánh xõa hơn nửa giường, người ấy là nữ tử.

Một lát sau, đôi mắt nam tử liên tục nhấp nháy, mí mắt khép hờ từ từ mở ra. Đôi mắt trong veo như suối còn chút sương mù, rồi lại sâu thẳm như đầm ước sâu, liếc mắt nhìn không thấy đáy.

Nhìn trướng mạn và những bài trí đầy quen thuộc trước mặt, nam tử anh tuấn đầu tiên là khó hiểu, nhưng lập tức lại giống như nghĩ tới cái gì, đáy mắt trong veo hiện lên một tia khiếp sợ. Đột nhiên nâng mí mắt lên, xoay người ngồi dậy. Nam tử nhanh chóng đánh giá khắp nơi trong phòng, lại đưa hai tay của mình đến trước mặt, cản thận quan sát. Khi xác nhận mình không có nhìn lầm, khóe miệng của nam tử khẽ cong lên một nụ cười vui sướng, nhưng cũng đầy chua xót: Không ngờ ta lại còn sống……

Thử vận công, khí huyết trong cơ thể thông suốt, nội lực hùng hậu, khi đi qua tâm phế thì dễ chịu không bị ngăn trở. Nội lực đậm hàn khí cản trở trước kia đã biến mất không còn thấy nữa.

Một câu nhân họa đắc phúc thoáng hiện trong đầu Nam Cung Quyết: Tính độc của mị dược và “Vật Tử” đều thuần dương. Tối hôm qua vì để cứu Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết đã dẫn hai loại độc trí mạng độc kia vào người mình. Nam Cung Quyết bị bệnh phổi, tính âm, dương độc cùng âm bệnh giao hòa trong cơ thể Nam Cung Quyết, lấy độc trị độc, hai độc lại có thể tiêu tan.

Thứ tra tấn hắn năm năm nay, thậm chí còn sắp cướp đi tính mạng bệnh hoạn của hắn lại có thể biến mất một cách thần kỳ. Nỗi vui sướng trong lòng hắn lúc này không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.

Nam Cung Quyết có thể thoát khỏi sự tra tấn của bệnh tật, trở thành một người bình thường là ước mơ của hắn. Ngoài sự nổ lực của bản thân ra, hắn còn phải cảm ơn một người….

Ánh mắt đầy thâm tình và vui sướng của Nam Cung Quyết dừng lại trên người nữ tử đang nằm bên cạnh hắn: Mộng Khê thật sự là phúc tinh của ta……

Lạc Mộng Khê là đặc công, sự cảnh giác luôn luôn rất cao. Bất luận nàng ngủ có ngủ say bao nhiêu, thì chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay cũng sẽ làm nàng thức giấc.

Nhưng tối hôm qua nàng trúng mị dược, lần đầu tiên trải qua việc này, thật sự là mệt muốn chết rồi. Cho nên động tác vừa rồi của Nam Cung Quyết tuy mạnh nhưng nàng không hề nhận ra, vẫn cứ nằm ngủ say sưa.

Vì ‘Vật Tử’ trên người Lạc Mộng Khê đã chuyển vào trong cơ thể Nam Cung Quyết, nên nàng cũng giống như Nam Cung Quyết được trở lại làm người bình thường, tự nhiên cũng sẽ khôi phục lại khuôn mặt đẹp như hoa.

Khuôn mặt tuyệt đẹp của Lạc Mộng Khê, khẳng định nàng sẽ là một tuyệt sắc mỹ nhân. Tuy rằng Nam Cung Quyết đã có chuẩn bị, nhưng khi nhìn thấy dung mạo của Lạc Mộng Khê vẫn không tránh khỏi kinh ngạc. Đáy mắt hơi lóe lóe: Đây…… Là dung mạo của Mộng Khê……

Nam Cung Quyết không thể tin được chậm rãi vươn tay ra, khi ngón tay nhẹ nhàng tiếp xúc với gương mặt nhỏ nhắn của Lạc Mộng Khê thì khẽ run lên. Từ ngón tay truyền đến cảm giác trơn mềm như tơ, xúc cảm tinh tế biết bao. Rốt cuộc Nam Cung Quyết cũng tin: Đây đều là thật, không phải hắn đang nằm mơ……

Chậm rãi cúi người xuống, mùi hoa khương dã nhàn nhạt quen thuộc bay vào trong mũi, cho Nam Cung Quyết biết: Đây là Mộng Khê của hắn, không ai có thể giả dạng……

Trong mông lung, Lạc Mộng Khê chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, cả người vô cùng mỏi mệt, không có chút khí lực. Mí mắt nặng đến nỗi không mở ra được.

Khuôn mặt nhỏ nhắn truyền đến cảm giác ngưa ngứa, giống như có người đang khẽ vuốt ve mặt nàng. Hô hấp ấm áp không ngừng phả lên trên cổ khiến Lạc Mộng Khê có chút hờn giận mở hai mắt mỏi mệt ra. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt nàng là dung nhan tuấn mỹ vô trù cùng với ánh mắt đầy thâm tình và kinh ngạc của Nam Cung Quyết.

Lạc Mộng Khê bất đắc dĩ thở dài, đang muốn quở mắng: “Ngươi không thể để ta ngủ thêm một chút sao?”

Trong đầu đột nhiên hiện lên những chuyện đã phát sinh giữa hai người, nơi đáy mắt có chút sương mù của Lạc Mộng Khê bỗng chốc sáng ngời. Trong phút chốc hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa, đột nhiên ngồi bật dậy:

“Nam Cung Quyết, ngươi…… ngươi không sao chứ……” Không phải hắn đã dẫn “Vật Tử” trên người ta rồi sao? Làm sao có thể không xảy ra việc gì?

Nam Cung Quyết không nói gì, chỉ chăm chú nhìn vào đáy mắt đầy khiếp sợ của nàng.

“Nam Cung Quyết, ngươi làm sao vậy? Sao lại không nói gì?” Chẳng lẽ sau khi Nam Cung Quyết dẫn “Vật Tử” không bị độc chết, lại bị độc làm câm.

Nam Cung Quyết vươn tay hướng tới bàn trang điểm, chỉ nghe “vèo” một tiếng, đã cầm trong tay chiếc gương đồng được hút từ trên mặt bàn. Nam Cung Quyết đưa gương đồng tới trước mặt Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê nghi hoặc, hơi ghé mắt nhìn vào trong gương đồng. Nhất thời, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lại lóe ra khiếp sợ khó có thể diễn tả: Trong gương đồng là một khuôn mặt rất đẹp. Hơn nữa, đó là vẻ đẹp đến kinh người, siêu phàm thoát tục, tươi mát thanh nhã, đẹp tuyệt thiên tiên, làm người ta không thể tin được.

Cho dù có dùng hết tất cả từ ngữ trên đời cũng không thể hình dung nổi sự xinh đẹp của nàng. Tuy mỹ nhân trên đời có rất nhiều, nhưng nếu mang ra so sánh với nàng thì tất cả liền trở thành bùn đất.

Nét đẹp thế tục sẽ làm nhiều người trầm mê, nhưng mà nét đẹp của nàng lại có thể làm người khác điên cuồng. Đẹp đến thần bí, đến kỳ diệu, mang theo sức chấn động lòng người. Đẹp đến không gì có thể so sánh, không hề có chỗ thiếu hụt, không cách nào có thể hình dung……

Đây…… Chính là dung nhan của ta! Lạc Mộng Khê khó có thể tin, nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, mà nàng ở trong kính cũng đang sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của chính mình:

Không ngờ đây lại là dung mạo của Lạc Mộng Khê khi chưa trúng độc, hai chữ tuyệt sắc cũng không thể hình dung hết. Ngày đó Băng Lam cũng đã dùng rất nhiều từ như thế để hình dung dung mạo của nàng, lúc ấy Lạc Mộng Khê còn cho rằng nàng ta chỉ nói quá. Nay xem ra, nàng chỉ nói thật mà thôi……

“Mộng Khê, không thể ngờ nàng lại đẹp như vậy” Nam Cung Quyết để gương đồng qua một bên, gắt gao ôm lấy, vùi đầu vào hõm cỗ thơm ngát của Lạc Mộng Khê. Ngửi thật sâu hương thơm chỉ thuộc về riêng nàng, khiến Nam Cung Quyết hơi thất thường.

Cảm giác da thịt lành lạnh tiếp xúc với thân thể ấm áp, làm Lạc Mộng Khê hoàn hồn trong phút chốc. Cúi đầu nhìn xuống, nhìn thấy chăn gấm đã rơi xuống thắt lưng. Mà bên dưới lớp chăn gấm, nàng và Nam Cung Quyết đều không một mảnh vải. Nhất là nàng, trên da thịt trắng nõn lại bị che kín bởi nhiều vết đỏ, loáng thoáng, lẫn với mấy chỗ đã chuyển màu xanh, cùng với mấy vết cắn nhạt……

“Đó là dấu hôn!”Thấy Lạc Mộng Khê nhìn vào những vết đỏ bằng ánh mắt nghi hoặc, Nam Cung Quyết “có lòng tốt” giải thích. Trong đáy mắt thâm thúy lóe lên một tia ý cười trêu tức:

Mộng Khê thật đúng là thuần khiết, ngay cả dấu hôn cũng chưa từng thấy qua. Chỉ có điều, đây cũng càng minh chứng, Mộng Khê là của hắn, chỉ là của riêng hắn!

Trước đây, vào những lúc hắn khó kìm lòng, chỉ tạo trên người Lạc Mộng Khê những dấu hôn rất mờ, không lâu sau sẽ biến mất. Nhưng vào lúc này, nếu không có bôi thuốc thì có ba ngày ba đêm cũng không biến mất……

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Mộng Khê đỏ lên: “Ta biết” Đưa tay kéo chăn gấm dưới thắt lưng lên, che lại thân thể trần trụi của mình.

Kiếp trước, tuy Lạc Mộng Khê và Âu Thần không có phát sinh quan hệ. Nhưng nàng là đặc công, trong khi chấp hành nhiệm vụ, cũng từng giết qua vài tên háo sắc. Tuy đã sắp chết đến nơi, nhưng bọn chúng vẫn còn đang đùa giỡn với nữ nhân. Cho nên Lạc Mộng Khê cũng từng thấy qua vết này từ trên người của những nữ nhân đó……

Tuy rằng Lạc Mộng Khê mang tư tưởng thoáng của thế kỉ hai mươi mốt mà lớn lên, nhưng mà việc cùng với một nam tử ôm nhau thân mật trong tình trạng không một mảnh vải che thân, thì đây thật đúng là lần đầu tiên của nàng. Đương nhiên sẽ hơi mất tự nhiên. Lạc Mộng Khê muốn nhích ra khỏi cơ thể Nam Cung Quyết, nhưng bất đắc dĩ khí lực của hắn lại lớn hơn nàng. Hơn nữa, toàn thân nàng không còn sức lực, căn bản không thể giãy khỏi sự kìm chặt của hắn, rơi vào đường cùng, Lạc Mộng Khê đành nghĩ ra một lý do: “Ta muốn tắm rửa……”

Nam Cung Quyết mỉm cười, cúi đầu thổi hơi bên tai Lạc Mộng Khê: “Bây giờ hẵng còn sớm, chúng ta cứ nằm thêm một lát. Lúc dậy đi tắm cũng không muộn……”

Lạc Mộng Khê mở miệng, đang muốn nói thêm cái gì đó. Thì bất thình lình, Nam Cung Quyết đã ôm nàng ngã trên giường, hôn nhẹ lên long mày của Lạc Mộng Khê. Bàn tay thon dài, trắng nõn đang không ngừng tự do châm lửa trên da thịt tinh tế bóng loáng như tơ lụa của nàng….

Nam Cung Quyết xoay người áp Lạc Mộng Khê ở dưới thân, nhẹ nhàng hôn lên từng tấc da thịt nàng. Thân thể cường tráng kề sát lên da thịt tuyết trắng của Lạc Mộng Khê, thật xứng, thật hài hòa, không có một khe hở.

Loại cảm giác xa lạ giống như đêm qua lại dấy lên trong cơ thể, khiến Lạc Mộng Khê dâng lên cảm giác sợ hãi không biết từ đâu. Không ngừng nghiêng đầu lảng tránh khỏi những nụ hôn kia: “Nam Cung Quyết, toàn thân ta đau nhức, rất khó chịu…… ta muốn tắm rửa……”

Nam Cung Quyết đột nhiên dừng động tác tay, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng đỏ của Lạc Mộng Khê, nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ còn đau không?”

Nam Cung Quyết không có nhiều hiểu biết về nữ tử, những cũng biết lần đầu tiên của nữ tử sẽ rất đau. Tối hôm qua, vào lúc hắn kết hợp với Lạc Mộng Khê, cũng cảm giác được Lạc Mộng Khê khó chịu. Vốn tưởng rằng sẽ chỉ đau một lát, những không nghĩ tới mọi chuyện cũng không phải đơn giản như hắn nghĩ.

Lạc Mộng Khê gật gật đầu: “Ta muốn tắm rửa” Nước ấm có thể giảm bớt đau đớn.

“Không sao, chỉ một lần đó thôi, về sau sẽ không còn đau nữa” Nam Cung Quyết hôn như chuồn chuồn lướt nước lên môi Lạc Mộng Khê, đưa tay ôm Lạc Mộng Khê vào trong ngực định đi tới sau bình phong. Lạc Mộng Khê đột nhiên cả kinh, nắm chặt chăn, gấp giọng giải thích: “Nam Cung Quyết, tự ta tắm cũng được, không phải người có rất nhiều chuyện phải làm sao? Mau đi xử lý công việc đi”

Trước tối hôm qua, Lạc Mộng Khê chưa bao giờ thấy qua nam tử trần truồng, cũng không để cho nam tử nhìn thấy thân thể của mình. Cho dù là tối hôm qua, nàng bị mị dược và “Vật Tử” luân phiên phát tác trong cơ thể, hết sức khó chịu. Cho nên làm gì còn có thời gian rảnh rỗi để nhìn cơ thể Nam Cung Quyết.

Hiện tại, nếu muốn nàng đối mặt với một nam tử đang khỏa thân, thì nàng thấy không quen. “Mộng Khê, chúng ta đã là phu thê đúng với danh nghĩa rồi, nàng còn ngượng ngùng cái gì?” Nam Cung Quyết hôn nhẹ lên vành tai khéo léo của Lạc Mộng Khê: “Huống chi, tối hôm qua, mỗi một tấc trên da thịt nàng, bổn vương đều đã xem qua, sờ qua……”

Đáng ghét, Nam Cung Quyết lại có thể nói như vậy…… Quá tự nhiên, lại không chút kiêng dè. Chỉ có điều, cẩn thận ngẫm lại thấy hắn nói cũng đúng, giữa vợ chồng cũng không có gì phải kiêng dè. “Bớt nói nhảm đi, tắm!” Lạc Mộng Khê buông lỏng tay thả chăn ra, để Nam Cung Quyết tùy ý ôm nàng đi đến phía sau bình phong. Nàng chỉ lo hờn dỗi nên vẫn chưa nhìn thấy ánh mắt lóng lánh, trêu tức của Nam Cung Quyết.

Sau bình phong, hơi nước mịt mù, lượn lờ bốc lên. Lạc Mộng Khê ngồi trong thùng tắm, khép hờ hai mắt, tùy ý để nước ấm vây quanh nàng, làm cơn đau nhức trên người cũng giảm đi không ít. Thân thể cũng thoải mái hơn rất nhiều.

“Mộng Khê, đỡ hơn không?” Cùng với giọng nói thân thiết vang lên, thì mùi hương đàn hương nhàn nhạt đã quanh quẩn chóp mũi nàng. Chỉ trong nháy mắt Lạc Mộng Khê đã bị ôm vào trong lồng ngực tinh tế, da thịt bóng loáng cũng dán lên thân hình cường kiện.

“Tốt hơn nhiều!” Nhưng mà, vẫn hơi mệt. Lạc Mộng Khê mở mắt, không tiếng động thở dài: Sao Nam Cung Quyết lại thích ôm nàng như vậy chứ. Hơn nữa, còn là lúc nàng chưa mặc quần áo…… Nhìn bộ dạng uể oải, hữu khí vô lực của Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết nhẹ nhàng hôn lên đôi môi thơm của nàng: “Mộng Khê, nàng cứ ngâm tiếp đi, như vậy cơ thể sẽ càng thoải mái hơn. Bổn vương đi xử lý vài chuyện trước, lát nữa sẽ trở về với nàng.”

Thấy Lạc Mộng Khê gật đầu, Nam Cung Quyết không hề e dè liền đứng lên trước mặt nàng. Không một mảnh vải cứ tự nhiên đi tới cạnh thùng tắm. Sau khi cầm lấy khăn lau khô những bọt ngước trên người, thay một bộ quần áo sạch sẽ, liền bước nhanh ra khỏi phòng ngủ.

Lạc Mộng Khê ngồi trong thùng tắm, hai mắt khép hờ, suy nghĩ bay xa: Nam Cung Quyết hút “Vật Tử” trên người ta nhưng không chết, chắc “Vật Tử” tương khắc với bệnh của hắn, hai độc tự tiêu trừ lẫn nhau……

Đây chính là “số mệnh” giống như người ta thường nói sao. Tối hôm qua, vì Nam Cung Quyết muốn giải độc cho nàng đã quyết tâm chịu chết, nhưng lại không nghĩ rằng nhân họa đắc phúc. Sau khi hắn giúp ta, không chỉ không chết, mà Hoa Đào lao đã tra tấn hắn mấy năm nay cũng không cần chữa mà khỏi…

Nhìn những dấu hôn trên da thịt, trong ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê dâng lên nồng đậm bất đắc dĩ: Không ngờ nàng lại kết hợp với Nam Cung Quyết,trở thành phu thê thật sự trong tình huống như vậy……

Sau khi Nam Cung Quyết rời đi không lâu, Lạc Mộng Khê cũng ra khỏi thùng tắm, lau khô bọt nước trên người, thay một bộ quần áo sạch sẽ. Nàng ngồi trước gương trang điểm. Trong gương, nàng mày liễu cong cong, không vẽ mà tự đẹp. Mắt sáng như sao. Nước da tuyết trắng, vô cùng mịn màng. Mũi cao thẳng. Miệng anh đào nhỏ, không thoa son mà đỏ. Những sợi tóc đen nhánh nhẹ nhàng rũ xuống, mềm mại, bóng mượt.

Lạc Mộng Khê xuyên qua dị thế đã được một thời gian, nhưng cho đến nay mới nhìn thấy dung nhan thật sự của mình. Hai kiếp người, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một dung nhan tuyệt sắc như vậy. Dung mạo thật đẹp, rất thần bí, phảng phất như hư ảo. Nếu bị nam tử nhìn thấy, khẳng định sẽ trở nên điên cuồng.

Dấu hôn trên người Lạc Mộng Khê chưa thể biến mất. Nhưng mà, bây giờ đang là mùa thu, nên nàng sẽ mặc quần áo cao cổ để che đi những dấu hôn này. Như vậy người khác cũng không thể nhìn thấy gì.

Thân thể này của Lạc Mộng Khê chỉ mới mười sáu tuổi, mà Nam Cung Quyết cũng chưa đến hai mươi. Nếu ở thời hiện đại, độ tuổi này của bọn họ vẫn còn là trẻ con, đang đến trường. Nhưng ở cổ đại này, lại có thể kết hôn, sinh con.

Băng Lam không ở đây, mà Lạc Mộng Khê cũng không am hiểu về cách vấn tóc đầy phức tạp ở cổ đại, nên chỉ vấn kiểu đơn giản nhất. Trên bàn trang điểm có rất nhiều đồ trang sức, đây đều là Nam Cung Quyết đưa cho nàng. Nhưng mà, không có cái nào xứng với kiểu tóc hôm nay.

Lạc Mộng Khê tìm kiếm một hồi trên trang điểm, thì thấy một cây trâm gài tóc màu tím. Thật ra, cây trâm gài tóc này phải có một đôi, nhưng lại bị nàng làm mất một cây. Đôi trâm gài tóc này vừa khéo rất xứng với kiểu vấn tóc ngày hôm nay. Nhưng giờ lại vì chỉ còn một cây, mà không thể cài…..

Lạc Mộng Khê than nhẹ một tiếng, đang muốn để cây trâm gài tóc màu tím lại chỗ cũ. Thì bất thình lình một đoạn tay áo màu trắng lướt qua trong gương đồng, bàn tay thon dài cầm cây trâm trên tay Lạc Mộng Khê, sau đó nhẹ nhàng cài lên giúp nàng. Cái chính là, không phải chỉ có một cây, mà là một đôi……

“Cây trâm gài tóc này sao lại ở trong tay ngươi?” Nhìn thấy cây trâm có màu tím trong suốt, Lạc Mộng Khê cảm thấy kinh ngạc.

Sau khi Nam Cung Quyết tự mình cài tóc cho Lạc Mộng Khê, liền nhẹ nhàng ôm nàng vào long. Chiếc cằm cương nghị không chút khách khí kề lên một bên vai Lạc Mộng Khê. Ánh mắt thâm thúy như ngọc ẩn hiện ý cười hạnh phúc: “Ngày đó nàng đến Hồng Xuân Lâu, đã để lai cây trâm gài tóc này ở trên giường bổn vương……”

Đó là chuyện xảy ra khi bọn họ chỉ mới quen biết không lâu, ngay lúc đó Nam Cung Quyết nhặt được trâm gài tóc của nàng, nhưng lại không có vứt đi. Chẳng lẽ khi đó Nam Cung Quyết đã nảy sinh tình cảm với nàng……

Trong đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê hiện lên ý cười trêu tức, ghé mắt nhìn về phía Nam Cung Quyết: “Nam Cung Quyết, ngươi bắt đầu thích ta từ khi nào?”

“Không biết!” Nam Cung Quyết trả lời rành mạch, không chút do dự, trực tiếp đưa ra đáp án: “Trong thời gian chúng ta tiếp xúc với nhau, trong bất tri bất giác nàng đã đi vào lòng bổn vương……”

Đối với đáp án này, Lạc Mộng Khê không quá vừa lòng. Nói thật, một chút vừa lòng cũng không có. Không phải nàng nhất định muốn biết Nam Cung Quyết thích nàng lúc nào, mà là, nàng muốn mượn chuyện này để làm khó Nam Cung Quyết một chút: “Nam Cung Quyết, vậy ngươi……”

“Trước đừng nói nhiều như vậy, Mộng Khê, bổn vương mang nàng đến một nơi!” Không đợi Lạc Mộng Khê hỏi là nơi nào, Nam Cung Quyết đã kéo bàn tay nhỏ bé của Lạc Mộng Khê bước nhanh ra ngoài. Hai người đi ra khỏi phòng, đi đến hậu viện, không trực tiếp đi qua cửa, mà là vận khinh công bay ra khỏi Lạc vương phủ, rồi tiếp tục phóng về một hướng: “Nam Cung Quyết, ngươi gấp như vậy là muốn dẫn ta đi đâu?”

Trong mắt Nam Cung Quyết lộ ra sự sủng nịch và thần bí: “Tạm thời giữ bí mật, đợi khi tới đó, tự nhiên nàng sẽ biết” Không lâu sau, hai người đã tới trước một ngọn núi lớn. Nhìn ngọn núi cao ngất trong mây xanh, Lạc Mộng Khê mới nghĩ ra: Mang ta đến ngắm núi……

Giống như biết được suy nghĩ trong lòng Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết mỉm cười. Bàn tay đang nắm lấy tay nhỏ của Lạc Mộng Khê bất tri bất giác siết thật chặt: “Không phải mang nàng đến ngắm núi, mà là ngắm cảnh sắc trong núi. Chúng ta vào thôi”

Dưới núi có một sơn động, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê tay trong tay đi vào. Sơn động rất tối, nhưng mặt đất lại bằng phẳng. Vì võ công của hai người đều rất khá nên nhìn rất rõ những cảnh sắc trong sơn động: Rốt cuộc sơn động này thông đến đâu……

Mặc dù Lạc Mộng Khê nghi hoặc đang trong lòng, nhưng chưa hỏi nhiều. Bàn tay nhỏ bé mềm mại được một bàn tay to lớn ấm áp bao bọc, chóp mũi vẫn quanh quẩn mùi hương đàn hương riêng biệt chỉ có trên người Nam Cung Quyết, làm tinh thần Lạc Mộng Khê rất yên bình, cảm giác hạnh phúc, ngọt ngào cũng đang lên trong lòng.

Ước chừng đi được khoảng năm mươi thước, trước mắt đột nhiên sang chói, ánh nắng tươi sáng, ấm áp chiếu lên người. Làn hương thơm bay vào trong mũi, vui vẻ thoải mái, đủ loại cây xanh, ôm trọn bốn phía. Những tán cây cao lớn mọc khắp nơi, cách đó không xa có một dòng suối nhỏ chậm rãi chảy xuôi. Nước suối trong veo thấy đáy. Bên cạnh dòng suối nhỏ, có rất nhiều hoa khương dã nở rộ, mùi hoa vừa rồi là do chúng tỏa ra. Vô số những con bướm màu sắc sặc sỡ đang múa vờn quanh những đóa hoa……

“Sao nơi này có nhiều hoa khương dã như vậy?” Trong đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê lóe lên sự kinh hỉ cùng nghi hoặc, bước nhanh lên, hái một đóa hoa màu trắng. Làn hương thơm bay vào trong mũi, cho Lạc Mộng Khê biết, tất cả những bông hoa này đều là thật.

“Bây giờ đã là mùa thu, vì sao nơi này lại giống như đang là mùa xuân?” Đối với điểm này, Lạc Mộng Khê cảm thấy rất khó hiểu. Một con bướm xinh đẹp bay đến đậu trên đóa hoa trên tay Lạc Mộng Khê, đứng yên bất động, rồi lại chậm rãi động cánh……

Trong mắt Nam Cung Quyết hoàn toàn đều là ý cười sủng nịch, chậm rãi đi đến: “Nơi này địa thế đặc thù, bất luận bên ngoài thời tiết thay đổi như thế nào thì nó vẫn ấm áp như mùa xuân……”

Nam Cung Quyết vươn cánh tay ôm Lạc Mộng Khê vào trong lòng, ánh mắt nhìn vào đóa hoa khương dã trong tay nàng: “Hoa khương dã thích sinh trưởng ở gần suối, Mộng Khê, tên của nàng cũng đẹp giống như hoa khương dã, đều là thứ mà đời này ta yêu nhất……”

“Nam Cung Quyết, lần đầu tiên ta phát hiện ngươi nói ngọt rất thành thạo.” Mặc dù Lạc Mộng Khê nói như vậy, nhưng trong lòng lại dâng lên chút ngọt ngào, vì muốn che giấu cảm xúc thật sự của mình, Lạc Mộng Khê liền đưa hoa khương dã tới trước mắt: “Những lời này ngươi đã từng nói với bao nhiêu người?”

“Nàng là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng” Nam Cung Quyết không chút tức giận, nghiêng đầu hôn trộm lên đôi môi thơm của Lạc Mộng Khê.

Lạc Mộng Khê đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay lập tức, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đã ửng lên một tầng mây đỏ, cầm hoa trong tay phất vào người Nam Cung Quyết: “Nam Cung Quyết, ngươi cũng dám hôn trộm ta……”

“Ha ha ha…… Mộng Khê, là phản ứng của nàng quá chậm……” Nam Cung Quyết cười lớn chạy về phía trước, Lạc Mộng Khê lại đuổi sát theo sau. Trong cảnh sắc ngập trời hoa cỏ, có hai bóng dáng đang đeo đuổi, đùa giỡn với nhau. Tiếng cười vui tươi trong veo vẫn quanh quẩn thật lâu bên trong sơn cốc……

Không biết đã qua bao lâu, hai người chạy đã mệt, liền ngồi trên bãi cỏ bên cạnh dòng suối để nghỉ ngơi. Ánh mặt trời chiếu rọi, Lạc Mộng Khê cảm thấy buồn ngủ, liền dựa đầu mình nằm trên cặp đùi cường kiện của Nam Cung Quyết, khẽ nhắm hai mắt: “Nam Cung Quyết, đây là đâu? Sao trước kia chưa từng nghe ngươi đề cập đến?”

Nam Cung Quyết cúi đầu khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của Lạc Mộng Khê: “Đây là nơi bổn vương trong lúc vô tình đã phát hiện được, vốn định mang nàng đến đây sớm một chút, nhưng lúc ấy bổn vương bệnh nặng, thời gian không còn nhiều, mà còn rất nhiều chuyện cần phải nhanh chóng hoàn thành, nên không có thời gian……”

“Bây giờ ngươi đã rảnh hơn rồi” bệnh Hoa Đào lao đã tiêu trừ, ngươi cũng không còn nỗi lo phiền này nữa, vẫn còn rất nhiều thời gian để làm chuyện mà mình muốn làm.

“Bổn vương đã khỏi hẳn, cơ thể cũng đã khỏe, không cần lo lắng sẽ chết bất cứ lúc nào nữa. Cho nên, cũng sẽ không sốt ruột làm mấy chuyện đáng ghét này” Quan trọng hơn là, chúng ta có thời gian cả đời để gần bên nhau. Ta muốn cẩn thận đền bù cho nàng, thêm vào khoảng thời gian mà trước đây chúng ta đã đánh mất.

Vừa nói đến chuyện Nam Cung Quyết đã khỏi hẳn, Lạc Mộng Khê nhúc nhích để tìm một tư thế thoải mái hơn. Nàng dựa đầu vào lòng Nam Cung Quyết: “Sớm biết ‘Vật Tử’ có thể trị khỏi Hoa Đào lao, thì lúc trước nên để cho Lâm cô nương phối chế phương thuốc cho ngươi uống. Như vậy, ngươi cũng bớt chịu khổ hơn……”

Nam Cung Quyết suy tư một lượt: “Bổn vương chữa khỏi Hoa Đào lao, cũng không hẳn chỉ vì ‘Vật Tử’, mà còn nhờ mị dược của hữu hộ pháp”

“Mộng Khê, khi nàng trúng ‘Vật Tử’, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có rất nhiều vết dữ tợn, vô cùng dọa người. Nhưng mà đêm qua, sau khi nàng trúng mị dược thì những vết dữ tợn trên mặt cũng biến mất không thấy nữa, mà thay vào đó là một gương mặt hết sức bình thường, chỉ là màu sắc không đúng……”

Lúc trước, Nam Cung Quyết vẫn không dám nói lung tung những từ như dữ tợn, xấu xí trước mặt Lạc Mộng Khê, vì không muốn để Lạc Mộng Khê thương tâm.

Nay, Lạc Mộng Khê đã khôi phục lại dung mạo có thể làm cho người khác điên cuồng, hắn tự nhiên cũng không cần bận tâm nữa. Lạc Mộng Khê đột nhiên quay đầu nhìn Nam Cung Quyết, nơi đáy mắt đầy khiếp sợ: “Làm sao ngươi biết khi ta trúng ‘Vật Tử’ trên mặt có những vết dữ tợn đến dọa người?”

Xem ra nhất định Nam Cung Quyết đã sớm thấy qua dung mạo của ta, nhưng mà thấy lúc nào. Sao ta lại không có chút ấn tượng nào nhỉ.

“Chính là lần chúng ta rơi xuống sơn cốc” Nam Cung Quyết đơn giản rõ ràng chặn ngay chỗ hiểm giải thích một chút. Ngay trước khi Lạc Mộng Khê còn chưa kịp phát giận, thì đã nhanh chóng quay đề tài về vấn đề mị dược: “Mị dược của hữu hộ pháp rất đặc biệt, nó có thể tiêu trừ một phần độc tính của ‘Vật Tử’, sau đó lại kết hợp với ‘Vật Tử’ để sinh ra một loại độc tố mới, mà chính loại độc tố mới này đã chữa khỏi Hoa Đào lao của bổn vương……”

“Vậy nếu như lời ngươi nói thì chúng ta còn phải cảm tạ hữu hộ pháp đã hạ mị dược ta” Lạc Mộng Khê lại nằm trong lòng Nam Cung Quyết, thanh âm cũng trở nên lười biếng hẳn.

“Chỉ có thể nói đây là thiên ý” Ánh mắt của Nam Cung Quyết là thâm thúy, sắc bén: “Chỉ sợ hữu hộ pháp cũng không biết, mị dược mà bà ta chế ra lại có công hiệu như thế……”

“Ta đói bụng, có cái gì để ăn không?” Nơi này cảnh sắc tuy đẹp, nhưng lại cách Vương phủ quá xa, mà Lạc Mộng Khê lại không muốn trở về sớm như vậy, nên tính tùy tiện ăn chút quả dại cho đỡ đói.

Nam Cung Quyết ngẩng đầu nhìn lên trời, Quả thực đã đến lúc dung bữa trưa, liền nhẹ nhàng nâng Lạc Mộng Khê dậy: “Chúng ta đi ăn trưa.”

“Nơi này không có nồi, không có đồ ăn, cũng không có nguyên liệu, vậy thì phải làm thế nào?” Nam Cung Quyết kéo Lạc Mộng Khê bước nhanh về phía trước, Lạc Mộng Khê nhìn lại bốn phía toàn là cây cối, hoa cỏ, trong lòng nghi hoặc.

Lơ đãng ngẩng đầu lên, trước mặt lại xuất hiện một căn nhà trúc hai tầng. Nhà trúc đều được xây dựng từ trúc, bề ngoài tinh xảo, mê người, trước ngôi nhà trúc có đặt một bàn đá, cùng với đủ loại kỳ hoa dị thảo….“Đây là….”

“Nơi mà chúng ta sẽ ở trong vài ngày tới” Nam Cung Quyết nhẹ giọng giải thích, trong mắt lóe lên niềm vui sướng cùng hạnh phúc: Vừa rồi khi Lạc Mộng Khê đang tắm rửa thì hắn đã sai người đến đây chuẩn bị mọi thứ……

“Ý của ngươi là trong vài ngày tới chúng ta sẽ ở nơi này, không về Vương phủ? Vì sao lại đột nhiên có ý tưởng này?”

Nam Cung Quyết xoay người nhìn Lạc Mộng Khê, giọng điệu trầm trọng: “Tối hôm qua khi nàng trúng mị dược, đã có rất nhiều hắc y nhân đến đuổi giết. Những người đó có võ công cao cường, không phải hạng người bình thường. Cho nên bổn vương nghĩ ra kế sách. Nếu nàng và ta cùng mất tích, bọn chúng sẽ có phản ứng gì……”

“Chắc chắn kinh thành sẽ đại loạn” Lạc Mộng Khê không chút suy nghĩ liền nói ra kết quả: “Nam Cung Phong chắc chắn sẽ nhân cơ hội để gièm pha, làm ô uế danh dự của ngươi……”

Nam Cung Quyết cười: “Nếu là trước đây, bổn vương thật sự bị nhiễm bệnh nặng, thì sẽ rất chột dạ đối với những lời gièm pha của Nam Cung Phong. Nhưng là nay, bổn vương đã khôi phục như bình thường, tại sao còn phải sợ hắn gièm pha.”

Hiện tại Nam Cung Phong càng cố gắng làm ô uế danh dự của bổn vương thì đợi đến ngày trăm y hội chẩn, hắn sẽ thua càng thảm. Bởi vì Nam Cung Quyết ta đã hoàn toàn bình phục…. Vì xác nhận mình có phải đã hoàn toàn khỏi hẳn hay không, nên hắn còn cố ý để lão giả của Dược Vương cốc xem mạch, thấy ánh mắt khiếp sợ cùng với cái miệng há hốc cả nửa ngày cũng không khép lại được của lão giả, đến bây giờ hãy còn là những ký ức mới mẻ đối với hắn……

“Mộng Khê, không phải nàng đói bụng sao? Chúng ta đi nấu cơm thôi.” Nam Cung Quyết khẽ nắm bàn tay nhỏ bé của Lạc Mộng Khê, chậm rãi đi vào phòng trúc. Trong lòng dâng lên niềm hạnh phúc và vui sướng: Không ngờ ta còn có thể khôi phục lại như bình thường, được hưởng thụ những hạnh phúc thường ngày của mình. Mộng Khê là người mà cả đời này ta vẫn luôn không muốn từ bỏ nhất, vốn cứ tưởng rằng thân thể bị tàn phá này sẽ không thể ở bên cạnh nàng đến đầu bạc răng long. Đây cũng là nỗi tiếc nuối lớn nhất của kiếp này, nhưng thật không ngờ ông trời lại cúi đầu, cơ duyên xảo hợp mà trị khỏi bênh cho ta.

Cuộc đời này, chỉ cần có Mộng Khê ở bên cạnh, ta thật sự sẽ không còn gì tiếc nuối ……

Trong ngôi nhà trúc phân cách rất rõ ràng giữa các phòng khách, phòng ngủ, phòng bếp. Những đồ vật như giường nằm, trướng mạn, bàn ghế… cái gì cần có cũng đều có, bên trong bố trí cũng không kém gì so với ở Lạc vương phủ……

“Thuần Dương cầm, ngươi cũng mang đến” Nhìn Thuần Dương cầm đang nằm trên bàn, Lạc Mộng Khê kinh hô ra tiếng: Chẳng qua chỉ ở đây vài ngày mà thôi, Nam Cung Quyết lại bố trí nơi này thành một phòng ngủ thứ hai giống như trong Lạc vương phủ…..

“Mộng Khê, nếm thử đi” Một miếng điểm tâm còn đang tỏa nhiệt khí được đưa tới trước mặt Lạc Mộng Khê, thật giống như là vừa mới làm xong vậy. Mùi thơm tỏa ra bốn phía, làm cho người ta thèm nhỏ dãi tới tận ba thước……

“Điểm tâm này……” Là vừa mới làm xong sao? Nhưng trong phòng này lại không có bếp làm điểm tâm?

“Là bổn vương dùng nội lực chưng chín” Nam Cung Quyết trực tiếp đút điểm tâm vào khuôn miệng đang há hốc vì kinh ngạc của Lạc Mộng Khê:

“Lúc trước cơ thể của bổn vương hư nhược, không thể sử dụng loại nôi lực cao thâm như thế này. Bây giờ thì không sao…..”

“Trong sơn cốc này có rất nhiều đồ ăn, chúng ta đơn giản ăn một ít trước vậy. Lát nữa chúng ta sẽ làm vài món dân dã, để làm đồ ăn cho buổi tối…..” Trong vài ngày tiếp, tuyệt đối sẽ giống như thần tiên phóng khoáng vô lo vô nghĩ……

Mọi việc quả nhiên không nằm ngoài dự tính của Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê. Sau khi hai người mất tích, toàn bộ kinh thành liền rối ren. Nam Cung Phong không ngừng tuyên bố khắp nơi rằng: Nam Cung Quyết bệnh nặng sắp chết, không dám để trăm y chẩn bệnh, cho nên đã rời khỏi kinh thành……

Bởi vì Nam Cung Quyết vẫn chưa trực tiếp thừa nhận là hắn bị bệnh trước mặt Thanh Hoàng, nếu bị trăm y điều tra ra, hắn sẽ phạm vào tội khi quân, chỉ còn duy nhất một con đường chết. Nếu bây giờ trốn đi, thì còn có thể kéo dài được vài ngày hơi tàn…… Nhưng có một số ít đại thần cảm thấy Nam Cung Quyết không giống kiểu người sợ chết, chuyện hắn mất tích chỉ sợ là có nguyên nhân khác……

Ngay từ đầu Lạc vương phủ cũng có đáp trả những lời đồn ở bên ngoài, nhưng có quá nhiều người hỏi nên bọn họ cũng xử lý không nổi, đành phải đóng cửa chẳng thèm quan tâm, nhắm mắt làm ngơ. Còn Lãnh Tuyệt Tình, Lăng Khinh Trần thì đã phái rất nhiều người đi tìm kiếm Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê, nhưng không hề có chút tin tức gì, hai người giống như bốc hơi, bặt vô âm tín.

Ban ngày, Lãnh Tuyệt Tình im lặng chờ đợi tin tức của hai người, vào ban đêm yên tĩnh thì một mình ngồi uống rượu trong đêm đen. Trong đáy mắt vẫn đọng lại ưu thương bị tích tụ trong vài ngày qua: Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, các ngươi đang ở đâu….. Trước khi hai người biến mất một ngày, Nam Cung Quyết thì bệnh nặng chưa khỏi, còn Lạc Mộng Khê lại thần trí không rõ, nhưng đã có rất nhiều hắc y nhân đuổi sát theo sau, hai người bọn họ có thể hay không……

Trong khi kinh thành đang hỗn loạn, thì trong sơn cốc, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê lại đang trải qua những ngày tháng như thần tiên. Hai người cùng nhau bắt cá, khi Nam Cung Quyết vừa mới bắt được, lại bị Lạc Mộng Khê phá đám làm cho con cá lại trượt về dòng nước. Hai người cùng nhau nướng, ngươi rắc chút muối, ta bôi miếng mỡ. Nếu ta rắc muối, ngươi lại bôi mỡ. Rốt cuộc, món ăn dân dã cũng đã nướng xong, nhưng mùi lại rất nặng. Hai người cố gắng đút món dân dã vào miệng đối phương: Vất vả lắm mới làm được một món, không thể lãng phí. Nhưng hai người đều không thích loại đồ ăn có vị nặng như vậy, đến cuối cùng, ai cũng không ăn, khắp mặt đất đều là……

Hai người cùng nhau nấu cơm, Nam Cung Quyết nhặt rau, Lạc Mộng Khê rửa rau. Nam Cung Quyết gọi tên Lạc Mộng Khê, nhưng khi nàng ngẩng đầu lên thì lại ngắt lấy mấy nhánh rau ném tới chỗ Lạc Mộng Khê. Hãy nhìn xem tuyệt kỹ phi tiêu của bổn vương như thế nào…… Lạc Mộng Khê tránh khỏi phi tiêu đồ ăn của Nam Cung Quyết, thở phì phì hất nước trong lu về hướng Nam Cung Quyết, thử xem thiên nữ tát nước của bổn cô nương như thế nào……

Hai người cùng nhau nấu cơm, khi Nam Cung Quyết ở Thiếu Lâm tự, ngoại việc tu dưỡng, thì lúc nhàm chán cũng đã từng đến phòng bếp ở Thiếu Lâm tự để giúp việc, nên trù nghệ coi như cũng rất tốt. Đồ ăn trong chảo được hắn hất lên giữa không trung rồi lại rơi xuống lòng chảo, không hề rơi ra ngoài……

Nhưng trong lần thứ hai hắn hất đồ ăn lên giữa không trung thì Lạc Mộng Khê: “Không nghĩ qua là…” Rồi đụng vào người Nam Cung Quyết đẩy hắn văng ra xa một thước, làm đồ ăn đang ở giữa không trung đều rơi xuống…… Cầm kỹ của Nam Cung Quyết thật kinh người, xem ra không chỉ cao hơn hai bậc so với Hạ Hầu Yên Nhiên kia mà thôi.

Khi Nam Cung Quyết đánh đàn thì rất tao nhã, thâm trầm. Ánh mắt thâm thúy phối hợp với tiếng đàn của hắn làm cho người ta nghe như say như mê. Cho nên, Lạc Mộng Khê cũng không quấy rối nữa, mà chỉ dựa vào người Nam Cung Quyết, lẳng lặng lắng nghe. Khi đánh tới lúc cao trào, Lạc Mộng Khê liền đi tới giữa bụi hoa, nương theo tiếng đàn mà nhảy múa. Kỹ thuật nhảy tuyệt đẹp, nhẹ nhàng, hơn nữa lại là những vũ đạo mà hắn chưa bao giờ thấy qua. Nam Cung Quyết vừa đàn Thuần Dương cầm, vừa đưa mắt nhìn về phía Lạc Mộng Khê. Trong ánh mắt lộ ra nồng đậm tán thưởng:

Không nói đến dung mạo thiên hạ vô song của Mộng Khê, chỉ cần nói đến kỹ thuật nhảy của nàng thôi thì trong thiên hạ này cũng không ai có thể so sánh……

Nếu Nam Cung Phong mà nhìn thấy Mộng Khê lúc này, thì sẽ có phản ứng gì? Sẽ hối hận vì những gì mình đã đối với nàng lúc trước, sau đó lại ra sức để tìm cách vãn hồi hay sao?

Chỉ sợ là đã quá muộn rồi, lấy tính tình của Mộng Khê thì nhất định sẽ không quay về với ngươi. Huống chi, Mộng Khê chỉ có thể là của ta……

Lúc trước khi Nam Cung Quyết cưới Lạc Mộng Khê, cũng không biết là nàng có dung mạo tuyệt sắc như thế, cũng càng không nghĩ tới mình có thể trị khỏi bệnh để cùng nàng đi suốt cuộc đời. Đi đến bước ngày hôm nay cũng là do ý trời, mà cũng là do bọn họ cố gắng tranh thủ ……

Mộng Khê, kiếp này nàng chỉ có thể là của một mình ta……

Lạc Mộng Khê nhẹ nhàng nhảy múa phối hợp rất ăn ý cùng với tiếng đàn duyên dáng của Nam Cung Quyết, đã cuốn hút rất nhiều con bướm tung bay xung quanh hai người, thật lâu cũng không bay đi….

Sau khi nghe nói Lạc Mộng Khê biết đánh cờ tướng, Nam Cung Quyết liền thấy tò mò. Vẫn luôn muốn thỉnh giáo Lạc Mộng Khê một chút về cách đánh cờ tương, nhưng chưa có thời gian. Bây giờ, hai người đang rảnh rỗi, tất nhiên là phải dính lấy nhau cùng nghiên cứu cách đách cờ tướng.

Không thể không nói, tên Nam Cung Quyết này được sinh ra để đả kích người khác, Lạc Mộng Khê chỉ giảng giải sơ cho hắn một chút thì hắn đã lĩnh hội hết những chỗ mấu chốt trong đó rồi.

Cùng đánh cờ với Lạc Mộng Khê để luyện tập thực chiến, lúc vừa mới bắt đầu thì người thua luôn là Nam Cung Quyết. Nhưng dần dần, thời gian Nam Cung Quyết có thể chống đỡ bàn cờ cũng tăng lên. Về sau lại có thể đánh ngang tay với Lạc Mộng Khê, đến cuối cùng, lại đánh thắng cả Lạc Mộng Khê……

Làm Lạc Mộng Khê tức đến nỗi mỗi khi rửa rau liền lấy nước tạt hắn……

Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết đều thích uống trà, vào lúc hoàng hôn sau buổi chiều, tiếng đàn duyên dáng từ trong phòng trúc vang lên, hương trà nhan nhạt xuyên qua cửa sổ tản ra ngoài.

Gió nhẹ nhàng thổi qua đưa hương trà thổi qua hoa cỏ, cây cối, bay thẳng vào trong những nơi sâu thẩm trong núi rừng. Những nơi hương trà đi qua làm trăm chim đang đậu thành đàn tranh nhau đua ngửi……

Sau ngôi nhà trúc là rừng trúc, ở sâu trong rừng trúc có một hồ suối nước nóng, ồ ồ tản nhiệt khí ra khắp chung quanh, làm cho bốn phía giống như là tiên cảnh nhân gian.

Ôn tuyền có thể làm cường thân kiện thể, cho nên mỗi ngày trước khi mặt trời sắp xuống núi, Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết đều tới đây để ngâm nước nóng. Chỉ có điều, gần đây thế cục kinh thành rối ren, nên sau khi trời tối, Nam Cung Quyết sẽ lặng lẽ trở về Lạc vương phủ, nghe ngóng hướng đi của các đội nhân mã khắp nơi trong kinh thành.

Ngày trăm y hội chẩn gần trong gang tấc, thế cục trong kinh thành càng ngày càng loạn. Mặt ngoài nhìn như rất bình lặng, nhưng thực ra là đang sóng ngầm mãnh liệt.

Sau khi trời tối, Nam Cung Quyết vẫn giống như ngày thường, dùng qua bữa tối liền trở về Lạc vương phủ. Lạc Mộng Khê dọn dẹp bát đũa xong liền đi ngâm suối nước nóng, rồi mặc tẩm y ngồi trên ghế đọc những quyển sách nói về các quốc gia, mà ngày hôm qua sau khi Nam Cung Quyết trở về phủ đã mang đến cho nàng. Lạc Mộng Khê nhất thời đọc thành mê, ngay cả khi Nam Cung Quyết trở về cũng không chú ý tới.

Mãi đến khi Nam Cung Quyết ôm nàng vào trong ngực, dịu dàng hỏi vài sao nàng còn chưa ngủ thì Lạc Mộng Khê mới lấy lại tinh thần, đưa mắt nhìn ra bên ngoài: Đêm đã khuya rồi……

“Mộng Khê, nàng còn đau không?” Sau khi hai người viên phòng, thì ngoài ngày viên phòng đó ra, những ngày sau đó tuy hai người cùng ở một chỗ, cũng ngủ chung một giường, nhưng chuyện gì cũng không phát sinh. Bởi vì mỗi khi Nam Cung Quyết muốn Lạc Mộng Khê, thì Lạc Mộng Khê đều sẽ lấy lý do là vì thân thể đau nên cự tuyệt hắn. Nam Cung Quyết cũng không hiểu biết nhiều về chuyện nữ tử sẽ đau bao lâu sau lần đầu sinh hoạt vợ chồng, vì thế khi Lạc Mộng Khê nói khó chịu, hắn liền tin. Chỉ là, mỗi đêm đều ôm đại mỹ nhân, nhưng chỉ có thể nhìn, không thể đụng vào, thì đúng là một chuyện đáng buồn bực. Hơn nữa, Nam Cung Quyết còn không biết khi nào thì Lạc Mộng Khê mới có thể khôi phục lại bình thường.

Hôm nay sau khi trở về phủ, trong lúc vô tình Nam Cung Quyết đã nhắc đến một ít chuyện tương tự như vậy ở trước mặt lão y giả, thế nhưng đáp án của lão y giả đã làm cho Nam Cung Quyết tức giận tới tận trời:

Đáng ghét, thì ra Lạc Mộng Khê vẫn luôn lừa bổn vương. Sau khi trở về, tuyệt đối sẽ không tha cho nàng……

“Nam Cung Quyết, ngày kia chính là ngày trăm y hội chẩn, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Đáy mắt Lạc Mộng Khê lóe lóe, nhanh chóng chuyển đề tài, trong lòng âm thầm buồn bực: Sao Nam Cung Quyết lại nhớ tới mà hỏi vấn đề này, chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra cái gì……

“Bệnh của bổn vương khỏi hẳn, có cái gì phải chuẩn bị chứ.” Nam Cung Quyết phản đối, tranh thủ trước khi Lạc Mộng Khê còn chưa kịp nghĩ ra được đối sách mới, thì đã ôm lấy nàng, đi nhanh tới bên giường……

“Nam Cung Quyết, ngươi làm gì?” Lạc Mộng Khê muốn giãy giụa, nhưng lại bị Nam Cung Quyết dễ dàng giam cầm trong ngực, không thể động đậy……

“Đêm đã khuya, đương nhiên là nghỉ ngơi” Nam Cung Quyết thờ ơ trả lời, trong mắt ẩn chứa lửa giận: Lạc Mộng Khê, nàng nên trả giá vì mình đã nói dối……

Lạc Mộng Khê nằm trong lòng Nam Cung Quyết, rõ ràng cảm giác được hắn đang tức giận, đang muốn nghĩ biện pháp thì Nam Cung Quyết đã ôm nàng đi tới trước giường. Sau khi nhẹ nhàng đặt Lạc Mộng Khê lên giường thì thân hình thon dài của Nam Cung Quyết cũng lập tức đè lên.

“Nam Cung Quyết, không phải ngươi nói là nghỉ ngơi sao?” Lạc Mộng Khê cả kinh, vội vàng dùng sức đẩy Nam Cung Quyết. Không phải Lạc Mộng Khê không muốn làm việc vợ chồng với Nam Cung Quyết, mà là do sau khi trải qua đêm đầu đã làm cho nàng sinh ra một loại sợ hãi đối với chuyện này……

Nam Cung Quyết bắt lấy cổ tay Lạc Mộng Khê, dễ dàng đặt lên trên đỉnh đầu. Lửa giận trong mắt càng thêm đậm: “Đêm đã khuya, đương nhiên là muốn nghỉ ngơi. Chẳng qua là, trước khi nghỉ ngơi, chúng ta lại làm thêm chuyện khác……”

“Ta……”

“Thân thể khó chịu” Nam Cung Quyết nói tiếp lời của Lạc Mộng Khê, không thèm nhìn ánh mắt đầy kinh ngạc Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết đắc ý hừ nhẹ một tiếng: “Đáng tiếc, lấy cớ này đối với bổn vương đã hết tác dụng……” Nam Cung Quyết cúi đầu khẽ hôn lên mi mắt Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê gấp giọng thức tỉnh:“Ngày mai là ngày trăm y hội chẩn, chúng ta không thể muộn……”

“Là ngày kia, nàng nhớ nhầm rồi.” Nam Cung Quyết giọng điệu ái muội: “Ngày mai chúng ta có thời gian cả một ngày để nằm trên giường……”

Thấy Lạc Mộng Khê còn đang muốn tìm cớ, Nam Cung Quyết liền vội vàng che miệng nàng lại, hung hăng mút hương vị ngọt ngào từ cánh môi mềm mại của Lạc Mộng Khê. Cái lưỡi linh hoạt không chút khách khí tiến vào trong miệng Lạc Mộng Khê, không ngừng công thành chiếm đất, tham lam hút lấy hương vị trong miệng nàng.

Nụ hôn nóng bỏng triền miên đến nỗi làm cho Lạc Mộng Khê thở không nổi nữa, Nam Cung Quyết hơi mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của Lạc Mộng Khê, cùng với ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đầy kinh ngạc và bất đắc dĩ của nàng, thì sự tức giận nơi đáy mắt của Nam Cung Quyết liền thay bằng ý cười. Sự tức giận mới đây bỗng chốc tan thành mây khói.

Mộng Khê, đừng sợ, ta sẽ cho nàng một đêm thiệt đẹp!

Một tay giữ chặt hai tay Lạc Mộng Khê, tay kia nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người nàng. Những ngón tay thon dài không ngừng tự do châm lửa trên từng tấc da thịt trắng nõn mịn màng……

Da thịt vừa tiếp xúc với không khí lạnh làm thần trí đang sa vào sương mù của Lạc Mộng Khê bỗng chốc trở về, khẽ mở mắt nhìn xuống, đã thấy quần áo của mình bị Nam Cung Quyết cởi ra hơn phân nửa. Khoảng cách đến lúc hai người phát sinh quan hệ đã không còn xa ……

Đáy mắt Lạc Mộng Khê hơi lóe lóe, trúc trắc chậm rãi đáp lại nụ hôn của Nam Cung Quyết. Thân hình Nam Cung Quyết đột nhiên chấn động, trong đôi mắt thâm thúy tràn đầy vui sướng, hôn càng thêm triền miên và xâm nhập, trong lúc bất tri bất giác đã thả lỏng giam cầm đối với Lạc Mộng Khê……

Nhưng hắn lại không biết sự đáp lại của Lạc Mộng Khê là vì muốn để hắn lơi là đề phòng mà cố ý sắp đặt……

_________________