Lạc Vào Tình Anh

Chương 7: Những vết cắt




Một tuần sau

Ngồi trên chiếc ghế cao trong một quầy bar có cách trang trí kỳ lạ giữa thị trấn, tôi gảy những dây đàn và chơi một bản nhạc nguyên bản. Chẳng ai thèm lắng nghe, nhưng tôi không quan tâm đến điều đó. Đối với tôi, chơi đàn vì tình yêu dành cho âm nhạc và để có cơ hội được cảm nhận những nốt nhạc bay bổng, giải thoát tâm trí và chạm vào trái tim là đủ lắm rồi. Trở lại chủ đề chính, vẫn có một người trong quán lắng nghe: Một người phục vụ - cô gái tôi quen rất lâu trước đó, rồi bất ngờ gặp nhau một vài lần từ mấy tháng trước. Chúng tôi không thực sự hợp nhau lắm vì thế mối quan hệ này trở thành một mối tình bằng hữu kỳ lạ. Cô nàng mời tôi về chơi nhạc cho quầy bar vào các buổi tối thứ Năm, bù lại tôi nhận được hàng trăm đô la cùng với đồ uống miễn phí và một vài lời tán tỉnh vô hại không bao giờ đi xa hơn nữa. Tên cô nàng là Kelly. Một cô gái xinh đẹp và tài giỏi khi ở trên giường, một cô gái hài hước có thể pha rượu Jack vào Coca để biến nó thành một ly cocktail ngon vô đối. Phải nói thêm rằng chúng tôi chưa từng dẫn nhau vào phòng ngủ và cũng chưa bao giờ thực sự định nghĩa về mối quan hệ này, nó có thể nhiều hơn tình bạn… nhưng cũng chưa hẳn là tình yêu. Nhưng chúng tôi thích làm bạn bè, cũng như những giờ phút đầy ắp tiếng cười bên nhau. Vậy nên, lúc này đây, cô ấy là người duy nhất nghe tiếng tôi đàn, và tôi chơi bản nhạc này là dành cho cô ấy. Nói thực lòng thì bản nhạc này chính xác là dành riêng cho Kelly, bài hát nói về người con gái có mái tóc đen dài óng ả cùng cặp mắt màu nâu tươi sáng, làn da màu cà phê cùng nụ cười ngọt ngào, và một thân hình bốc lửa, người chẳng bao giờ có thể trở thành gì khác hơn ngoài một người bạn. Một bài hát kỳ lạ, một loại nhạc thể hiện nỗi cô đơn và buồn bã nhưng lại có tiết tấu vui tươi nhộn nhịp.

Thế rồi người đó bước vào trong quán. Tôi bất thần gảy sai một nốt nhạc. Kelly cau mày nhìn tôi từ trên quầy bar, ánh mắt cô nàng dõi nhìn theo ánh nhìn của tôi, mắt mở to. Cô nàng nhếch mép cười như thể biết tỏng tôi đang nghĩ gì. Nell đang bị một đám người vây kín. Bốn cô gái trông có vẻ như chị em sinh tư hoặc gì đó tương tự thế. Họ sở hữu những mái tóc vàng giống hệt nhau được cột đuôi ngựa, ngực sưng lên một cách ngu ngốc. Họ mặc quần tập yoga và mang theo những chiếc ví xách hiệu Coach. Mỗi cô nàng đều mang theo một anh chàng làm tay vịn, họ cũng gộp lại thành một nhóm giống nhau, những gã thanh niên với hình xăm thổ dân bộ lạc dở hơi trên các múi cơ bắp, những cặp mắt vô hồn và vẻ mặt vênh váo tự mãn. Những gã này đặt tay lên các cô gái của bọn chúng với vẻ sở hữu chắc nịch, và các cô nàng kia xem chừng cũng đang rất hứng thú với việc đó.

Nell cũng có một tay vịn cho riêng em, điều này khiến tôi cảm thấy bực bội. Gã to lớn. Ý tôi là, tôi đã to con rồi mà gã này còn to hơn cả tôi. Mắt hắn cũng không hề vô hồn. Chúng nhanh nhẹn, sắc bén và hút hồn. Gã đã có được cô nàng nóng bỏng nhất đêm nay, hắn biết điều đó và muốn ai đó thử xê dịch vớ vẩn một tý xem, sẽ chết ngay với hắn.

Tay hắn đặt ở phía dưới lưng em, thực ra thì là, trên mông, ôm trọn lấy nó khi dẫn em vào sàn. Tôi thấy ghen tuông, rồi giận dữ. Cái thứ cảm xúc ngu xuẩn.

Điều này thật tệ.

Tôi sẽ kết thúc cuộc đời mình trong tù. Tôi cố dùng âm nhạc để làm lắng dịu cơn giận dữ nhưng hầu như không có tác dụng. Kelly đưa một ly Jameson cho nữ phục vụ gửi đến tôi. Tôi nhấc ly rượu và gật đầu với cô ấy. Kelly đưa tay ra dấu hỏi tôi có ổn không. Tôi có ổn không ư? Tôi gật đầu, nói dối.

Tôi không hề ổn một chút nào. Tôi thực sự, thực sự đang cảm thấy tồi tệ. Tôi sẽ gây lộn trong tối nay. Tôi sẽ bị đau, và Nell sẽ nổi giận, rồi Kelly cũng sẽ nổi giận.

Tôi nên rời khỏi đây. Tôi chẳng nợ Nell bất cứ thứ gì. Tôi cũng chẳng có được em. Tôi chưa từng tuyên bố em là gì của tôi. Chắc chắn rồi, em chưa bao giờ nói đến bất cứ điều gì về một người bạn trai, nhưng mà trên thực tế thì tôi và em không nói chuyện nhiều với nhau, tôi cũng chưa từng hỏi em. Tôi chưa từng nghĩ đến điều này.

Tôi bắt đầu chơi bản “Come On Get Higher” của Matt Nathanson vì tôi có thể chơi bản này mà không cần phải suy nghĩ. Tôi chỉ quan sát em và chờ đợi. Em sẽ nhận ra ai đang hát bất cứ lúc nào, và đó sẽ là khi mọi việc trở nên thú vị.

Gã đó đẩy em một cách thiếu kiên nhẫn về phía quầy khiến em phải gập lưng và xoay người để thoát khỏi sự đụng chạm của hắn. Tôi không thể nhìn thấy môi em để đọc xem em đang nói gì, nhưng tôi có thể tưởng tượng được. Em đang cố bước khỏi hắn, nhưng hắn tiếp tục theo sau và vòng tay ôm lấy vai em, kéo về một bên và cúi xuống thì thầm điều gì đó lên tai em. Hắn đã nói cái quái gì mà khiến em phải cứng người nhưng lại ngầm đồng ý và yên vị bên cạnh hắn. Tôi nhìn lên khuôn mặt em và thấy em không vui, nhưng theo một cách nào đó, lại là sự nhẫn nhịn lâu ngày. Điều này chẳng có gì mới mẻ.

Và nó chỉ khiến cho cơn giận dữ của tôi bùng phát mãnh liệt hơn.

Tôi chấm dứt bản nhạc, quyết định bước lên sân khấu. Tôi hắng giọng vào micro và làm một bài giới thiệu. Thường thì tôi chỉ chơi đàn và hát không cần bất cứ loại nghệ thuật nào khác trên sân khấu, đặc biệt là khi không có ai thực sự chú ý, nhưng lần này là một ngoại lệ.

“Chào các bạn. Tôi hy vọng các bạn sẽ có một buổi tối thật sự tuyệt vời. Đương nhiên là tôi cũng thế. Tôi là Colt. Tôi chuẩn bị chơi một bản nhạc được phối giữa bản cover và bản gốc”. Em xoay người về phía giọng nói của tôi như thể bị kéo bởi một sợi dây vô hình. Mắt em mở to và em đang nín thở. “Nhân tiện, đây là bài hát của Matt Nathanson mà tôi vừa hát xong. Nếu như có ai đó trong số các bạn không biết về âm nhạc của Matt thì nên một lần thử lắng nghe. Ông ấy là một người tuyệt vời. Dù thế thì bản nhạc tôi sắp chơi đây lại là một bản cover khác nữa. Đó là bài ‘I Won’t Give Up’ của Jazon Mraz.”

Bài hát này hơi cao hơn giọng tôi một chút nhưng tôi vẫn hát được. Tôi không dời mắt khỏi em, sau đó, khi tôi đã có được một lý do thực sự để hát thì đám đông bắt đầu tập trung chú ý. Có lẽ điều gì đó trong giọng hát của tôi đã thay đổi, nhưng đám đông bắt đầu ngừng trò chuyện để lắng nghe, những cái đầu quay lại nhìn về phía tôi.

Tôi không chắc em có còn thở hay không. Em vẫn bị giữ chặt dựa lưng lên chiếc áo sơ mi sờn gạch của gã, và ngày càng trở nên thiếu kiên nhẫn. Em vặn người để có thể thoát khỏi hắn nhưng hắn kìm lại. Cuối cùng em phải thúc cùi chỏ thật mạnh về đằng sau, lên người hắn, hắn mới để cho em rời đi với một cái cau mày. Tôi thấy em biến mất vào phòng tắm. Khi em quay lại, em lau miệng bằng mu bàn tay, tôi biết chính xác em đã làm gì ở trong đó. Mắt tôi không dời khỏi em dù tôi đã hát thêm vài bài hát nữa. Cuối cùng thì tôi cũng phải nghỉ giải lao, vì thế tôi nói lời cảm ơn với đám đông và bước khỏi sân khấu. Em đang cố lờ tôi đi, nốc từng cốc Jack rồi lại từng cốc Rolling Rock một. Rõ ràng là em dùng chứng minh thử giả, hoặc là em già hơn tôi từng nghĩ. Tôi nghe tiếng đám con gái và những gã thanh niên tụ tập quanh Nell và hát vang “Chúc mừng sinh nhật Nell” một cách phô trương thái quá. Gã bạn trai ông kẹ của em kéo em lại phía hắn để hôn, nụ hôn mà em phản ứng lại một cách yếu ớt với hai tay buông thõng hai bên và không hề đáp trả. Chỉ một lúc em đẩy gã ra rồi quay người lại quầy bar. Tôi đứng đối diện với em và chứng kiến cảnh em chùi tay lên miệng như thể ghê tởm nụ hôn đó, và như để ngăn lại một cái rùng mình. Ông kẹ không thấy điều đó, vì gã đang quá bận rộn với việc liếc mắt đưa tình với cô hầu bàn. Cô nàng đáp trả bằng cách cúi ngang qua người gã để gã có thể nhìn xuống qua lớp áo sơ mi của cô nàng khi cô nàng tán tỉnh lại gã.

Tôi bối rối trước kiểu trao đổi này, đặc biệt là khi gã trượt tay - bàn tay gã từng đặt lên hông Nell, xuống bên dưới và công khai mò mẫm sờ nắn mông cô nàng. Thậm chí tôi còn bối rối hơn nữa khi Nell quay người lại chỗ cũ và chứng kiến toàn bộ sự việc, sự giải trí và mỉa mai vui đùa trên đôi môi và đôi mắt em.

Nell quay người đi và lắc đầu, nhưng vẫn để tay hắn đặt lên người em. Em bắt gặp ánh mắt của tôi. Tôi nhướng mày. Mắt em ánh lên biểu hiện hầu như là tội lỗi nhưng chỉ trong một tích tắc, rồi biến mất. Tôi vẫy Kelly, yêu cầu hai ly Jameson lớn, một cho tôi và một cho em.

Khi Nell đã cầm ly Jameson trong tay, tôi nâng ly của tôi lên miệng rồi hạ xuống. Nell cũng làm tương tự. Ông kẹ chứng kiến cảnh này, mặt hắn tối sầm lại. Hắn cúi xuống thì thầm vào tai Nell. Em nhún vai. Hắn nắm lấy bắp tay của em, siết chặt. Tôi thấy em nhăn mặt lại.

Khốn kiếp.

Tôi bỏ kính xuống và tách đám đông ra đi về phía họ. Nell dõi theo tôi, lắc đầu về hướng tôi. Tôi mặc kệ sự cảnh báo của em. Ông kẹ đứng thẳng người dậy khi nhìn thấy tôi đang đến gần, miệng hắn mở ra như chực chờ một nụ cười bất cứ lúc nào. Hắn thả nắm tay ra khỏi Nell và bước qua em.

“COLT!”, giọng Kelly cay nghiệt vang đến từ phía bên trái, sau quầy bar. “Tôi không chết tiệt nghĩ như thế đâu. Không phải là trong quán của tôi.”

Tôi quay sang nhìn Kelly, người đang chĩa ánh mắt như dao găm về phía mình. Kelly biết một chút về tôi, cô nàng biết một vài người tôi đã từng chơi cùng. Cô nàng biết tôi có thể làm những điều gì và Kelly không muốn bất cứ một phần nào của những chuyện đó diễn ra ở đây. Tôi không trách cô vì điều đó.

Cô nàng thò tay xuống dưới bàn pha rượu và lôi ra một chiếc dùi cui cảnh sát, lắc cổ tay để mở hết chiều dài của chiếc dùi cui ra. Cô nàng dùng nó chỉ vào ông kẹ và đám bạn bè của gã.

“Ra khỏi đây ngay. Tất cả chúng mày. Ngay bây giờ.” Đồng thời cô nàng nhấc chiếc điện thoại từ túi xách ra và quay số, giơ màn hình về phía họ. “Tao sẽ đá đít chúng mày, rồi gọi cảnh sát đến và chúng mày sẽ bị bắt hết, vì tao hiểu cảnh sát muốn gì. Vì thế hãy cút mông khỏi quán của tao ngay lập tức.”

Đừng có chơi bẩn với Kelly. Cô nàng biết những người tôi từng chơi cùng, vì cô nàng cũng từng chơi với họ. Những gì cô nàng không nói ra là chiếc khăn bandana màu đỏ được cột trên mái tóc màu đen của cô nàng không phải chỉ để trông cho thời trang. Nó là những màu sắc. Những loại màu sắc nói lên rằng cô nàng có thể gọi một cuộc điện thoại và ông kẹ cùng đám bạn của hắn sẽ biến mất. Đẫm máu.

Nell liếc tôi một cái lần cuối cùng, rồi dẫn đường bước ra, ném lại tờ hóa đơn thanh toán trên bàn. Đám bạn nhạt nhẽo cùng gã bạn trai vớ vẩn của em bước theo sau, nhưng ông kẹ dừng lại ở cửa, nhìn xoáy vào tôi kiểu bất cần. Tôi chằm chằm nhìn lại hắn cho đến khi hắn bỏ đi.

Trở lại sân khấu, tôi nhấc đàn và điều chỉnh âm lượng của từng dây.

Kelly xuất hiện từ phía sau quầy bar, rồi đứng đối diện với tôi. “Cái quái gì đấy hả Colt?”

Tôi nhún vai trả lời, “Một người quen”.

“Anh thích chết hả?”

“Gã làm cô ấy đau.”

“Cô ta cho phép hắn.”

“Không đúng.” Tôi nhấc chiếc capo khỏi hộp đựng đàn và lắp nó khớp với những chiếc dây.

Kelly nhìn tôi đầy thận trọng, “Không đúng. Nhưng nếu cô ta để hắn làm thế, thì đó là chuyện của cô nàng. Tôi không thích có rắc rối nào xảy ra trong quán của tôi. Anh cũng không cần những rắc rối đâu.” Bàn tay Kelly chạm vào cánh tay tôi, một khoảnh khắc va chạm hiếm hoi giữa chúng tôi. Một phần của hợp đồng tình bạn sau khi ngủ với nhau là không đụng chạm. “Colt… anh đang làm mọi chuyện rất tốt. Đừng có đang yên đang lành cắm mảnh sành vào đít như thế. Được chứ?”

“Tôi phải làm sao đây?”

Kelly tặng tôi một câu “Anh là cái gì hả, đồ ngốc?”. Rồi cô nàng chống tay lên hông. “Em chưa từng thấy anh giận dữ đến thế đâu Colt. Anh chưa bao giờ giận dữ. Điều này nghĩa là cô ấy có ý nghĩa gì đó với anh.”

“Phức tạp lắm.” Tôi gảy một chuỗi dây tạo thành một dải âm và không nhìn vào Kelly.

“Chuyện lúc nào cũng phức tạp. Theo em thì… anh vẫn còn những điều tốt đẹp để tiếp tục. Anh đã chẳng để quá khứ lùi vào dĩ vãng rồi đấy thôi”. Cô nàng vẫy tay về phía quầy bar, và về phía con đường trước mặt, ngụ ý tới quá khứ đầy bạo lực mà chúng tôi đã cùng chia sẻ, “Và giờ anh không cần phải đẩy mình vào rắc rối chỉ vì một cô gái nữa”.

“Cô ấy không phải chỉ là một cô gái.” Ôi, mẹ kiếp, tôi không định nói thế.

Kelly nheo mắt nhìn tôi. “Em không nói thế.” Chất giọng đường phố của cô nàng bắt đầu trở lại, thứ mà tôi biết là cô nàng đã phải tập luyện vất vả ra sao để ngụy trang. “Em chỉ đang nói… Em chỉ đang nói là, đừng khiến mọi thứ rối tung lên. Hãy làm những gì anh định làm, nhưng… anh biết là cái gì rồi đấy, bất cứ điều gì. Làm bất cứ điều gì anh muốn.”

Tôi thở dài, rốt cuộc cũng phải ngước lên nhìn cô nàng. “Anh tiếp thu toàn bộ những gì em đang nói, Special K ạ”. Tôi khúc khích cười với biệt danh cũ của cô nàng.

Kelly xoay xoay cổ kêu rắc rắc rồi nói, “Anh không cần phải gọi tên em như thế”.

“Cần chứ, chị hai.” Tôi nở điệu cười sát gái với cô nàng, nó luôn có tác dụng.

Kelly làm một động tác giả vờ ngất, rồi ôm chặt lấy cánh tay tôi. Ghì lên nó mạnh đến đau nhói. “Thôi khua môi và hát đi, đồ khốn.” Cô nàng vênh mặt lên bỏ đi, tôi chẳng buồn dõi theo làm gì. Chúng tôi có thể không ngủ với nhau nữa, nhưng điều đó không có nghĩa rằng tôi không được quyền đánh giá cao cảnh tượng đó.

Ngay sau suy nghĩ đó, trong tôi chợt dấy lên một cảm giác day dứt tội lỗi đến lạ kỳ. Tôi thấy khuôn mặt Nell hiện ra trong tâm trí, như thể tôi nợ em sự chung thủy của mình. Thứ mà tôi không hề nợ. Nhưng tôi không thể xua tan ý nghĩ đó. Vì thế tôi lại chơi nhạc, cố quên Nell và gã ông kẹ của em cùng Kelly với những rắc rối và những ký ức về những trận chiến trước kia.

***

Tôi đi bộ qua nhiều con phố. Tôi luôn làm như thế. Khi còn là một thằng nhóc mười bảy tuổi đầu, vô gia cư và đang trong cơn giận dữ trên đường phố của khu Harlem, đó là tất cả những gì tôi buộc phải làm. Tôi chả biết cái mẹ gì trong việc sống trên đường phố, vì thế tôi phải tản bộ. Để tránh những rắc rối, để có thể tỉnh táo, để có thể giữ ấm cho bản thân. Sau đó tôi đã gặp T-Shawn và Split, cùng vài thằng khác, những góc phố trở thành kế sinh nhai, thành cuộc sống, thành bãi cỏ của chúng tôi. Và rồi tôi đi dọc những đường phố để hành nghề kiếm sống. Giờ đây, tôi lại đi trên những con đường vì nó thật quen thuộc, thật thoải mái. Khi phải nghĩ cho thông những chuyện chết tiệt, tôi đều đi bộ. Tôi trượt cây đàn vào chiếc bao mềm và buộc nó vào chung chiếc Timberlands, sau đó đi tiếp. Có thể tôi đã đi từ nhà lên cửa hàng ở đại lộ Queens, sau đó dừng lại ở Harlem hoặc Astoria hay Mahattan gì đó. Tôi đi hàng giờ, không dùng iPod, không điểm đến, chỉ biết rằng mình đã đi qua những con đường dài và đông đúc, qua những con đường nứt vỡ, qua những tòa nhà cao ngút trời che khuất cả mây, qua những căn hẻm nhỏ hẹp, nơi những người bạn cũ vẫn tụ tập hút thuốc và đánh nhau. Bạn cũ hay là kẻ thù cũ, những người đó giờ đây đã không còn liên hệ gì với tôi nữa. Họ để kệ tôi, dù là bạn hay là thù, và họ để cho tôi rời đi.

2 giờ sáng, tôi gần như vẫn tỉnh như sáo, chẳng có nơi nào cho tôi có thể trú ngụ nên tôi vẫn tiếp tục bước đi. Tôi chưa sẵn sàng quay trở về căn hộ yên ắng và lạnh lẽo, chưa sẵn sàng để kết thúc khối công việc khổng lồ của mình. Tôi đang cố tự thuyết phục bản thân rằng tôi nên quên Nell đi. Đó là những gì tôi đã và đang làm trong suốt hai năm qua. Chẳng qua ở thời điểm hiện tại, việc đó đã trở nên khó hơn nhiều vì hình ảnh của em trong tôi giờ đây mới mẻ biết bao, mùi hương trên tóc em vẫn còn vương trên mũi, ký ức mịn màng về chiếc áo ngực bằng lụa ép lên áo sơ mi. Ý thức sống động về sự xinh đẹp đầy quyến rũ của em, về nỗi đau khắc nghiệt sâu thẳm trong trái tim em.

Thế nên tôi chẳng lấy làm ngạc nhiên khi 3 giờ sáng, tôi thấy mình mò đến căn hộ của em ở Tribeca. Cánh cửa trong tòa nhà không bị khóa một cách lạ lùng. Nhưng vì vài lý do, tôi đã không quan tâm để kiểm tra đến điều đó, tôi đẩy nó ra và bước lên cầu thang thì nghe giọng em nói.

“Dan, em vào trong đây. Một mình. Em mệt rồi.”

Giọng gã thấp, nhưng vẫn có thể nghe được, “Thôi nào bé cưng. Xem một bộ phim với anh đi”.

Tiếng em thở dài đầy bực tức, “Anh biết là em đâu có ngu. Em biết anh muốn cái gì. Và câu trả lời là không. Nó sẽ không thay đổi đâu”.

“Nhưng anh vẫn cứ hy vọng thế đấy”, giọng hắn đầy trào phúng và có phần giận dữ. “Thế tại sao mình thậm chí còn đang hẹn hò cơ đấy?”

“Anh nói điều đó nhé. Em chưa từng khuyến khích anh. Em chưa bao giờ nói là mình đang hẹn hò. Không có chuyện đó. Tại anh không chịu buông ra đấy thôi. Em sẽ không lên giường với anh đâu, Dan. Không phải tối nay mà cũng chẳng phải tối mai đâu.”

“Anh phải làm sao mới thuyết phục nổi em hả?”

“Trở thành một ai đó khác chăng?”, giọng em sắc sảo và rít chặt.

Tôi lúc này vẫn đứng bậc thang đầu tiên, vịn tay lên lan can, tôi ngẩng đầu lên như thể tôi nhìn thấy họ xuyên qua những tầng lầu.

Tiếng khịt mũi của gã vang lên khả ố trong khi bật cười. “Cô đúng là loại đàn bà lăng loàn chết tiệt, Nell.” Giọng trào phúng của hắn biến mất.

“Tôi không phải loại đàn bà như thế.”

“Cô chính là loại ấy đấy. Cô hôn tôi, để tôi sờ soạng, cô đi chơi cùng tôi và làm tất cả những thứ chết tiệt khác, nhưng khi tôi với cô về đến đây thì cô đóng sầm cửa lại.” Giọng hắn cao dần, trở lên giận dữ, “Tôi đã chịu đựng cái thứ khốn khiếp này ba tháng nay rồi. Tôi quá mệt mỏi với nó rồi đấy”.

“Vậy thì ngừng lại đi, Dan. Để tôi yên. Tôi chưa từng hứa hẹn điều gì với anh cả. Anh là người đàn ông tốt. Lúc không phải là một tên khốn thì anh có thể trở nên hài hước và vui vẻ. Nhưng chuyện này cũng sẽ chẳng đi đến đâu đâu, và cũng chẳng bao giờ đi đến đâu đâu.” Sự im lặng bao trùm lấy họ. Gã nổi giận, thậm chí ngay cả tôi cũng cảm thấy điều đó dù đang đứng tít dưới lầu. Tôi nghe tiếng chìa khóa tra vào ổ, tay đấm cửa được vặn.

“Tạm biệt Dan.”

Sau đó là một tiếng rít lên phát ra từ em, mang trong đó nỗi đau đớn.

“Tôi không nghĩ thế đâu bé cưng ạ. Tôi đã tiêu tốn ba tháng trời vào cô em, mua đồ uống rồi bữa trưa và cà phê cung phụng cho cô chỉ để đổi lấy cái này, đổi lấy một sự vô nghĩa thôi á.”

“Xin lỗi Dan. Tôi chưa từng đòi anh phải làm những điều đó. Mà thật ra tôi đã nói với anh là đừng làm như thế, nhưng anh cứ khăng khăng đòi cho bằng được.”

“Nó được gọi là ga lăng đấy.”

“Không, nó được gọi là mong chờ tôi cởi quần áo để trao đổi những đồ uống miễn phí. Giờ thì về đi, Dan.”

Tôi nghe tiếng bước chân nghiến lên gỗ, tiếng bản lề cửa nhà cót két mở, tiếng xáo trộn, tiếng bước chân ngập ngừng. “Tôi đã nói rồi, Nell. Tôi không nghĩ thế đâu. Tôi thích xem một bộ phim. Và tôi thậm chí đã để cho em chọn.”

“Nói vào chủ đề đi, Dan”, giọng em cứng cỏi nhưng tôi nghe trong đó có nỗi sợ hãi.

“Đây có phải là cái cách cô em muốn không? Tốt thôi, vậy thì, bé cưng. Chúng ta sẽ vào trong và vui vẻ với nhau. Cô em sẽ cho anh thấy thân hình của cô em ngọt ngào đến thế nào, và trông có thể ngon lành ra sao.”

“Biến đi.”

Một tiếng xô xát. Một tiếng tát vang lên.

Tiếng cười của Dan vang lên đầy chế nhạo và độc ác. “Tát tao không giúp ích được gì cho mày đâu, đồ lẳng lơ.”

Tiếng rên đau đớn và sợ hãi vang lên, tôi thấy mình đang nổi giận và chạy như bay lên cầu thang. Những thói quen cũ chết cứng; Tôi đeo chiếc găng tay sắt lên tay - thứ mà tôi chưa bao giờ thực sự cần đến, nhưng chúng gọn nhẹ nên tôi luôn mang theo vì ai mà biết được điều gì sẽ xảy ra với bạn trên đường phố New York cơ chứ, thậm chí cả tôi còn chẳng biết nữa.

Tôi đứng trước cửa nhà em, giờ thì nó đã đóng. Tôi nghe tiếng vật lộn, tiếng em bị bóp nghẹt.

“Đừng chống cự anh nữa em yêu, rồi anh sẽ nhẹ nhàng.”

Tên khốn đó sẽ chết.

Núm cửa phòng mở ra lặng lẽ trong tay tôi, và chiếc bản lề bắt đầu xoay để mở, nhưng âm thanh nhỏ bé đó biến mất trong tiếng thút thít của Nell và tiếng cười của Dan khi hắn đè lên em, lóng ngóng một cách thô bạo với váy và quần lót của em.

Rồi em nhìn thấy tôi, mắt em mở to. Dan trông thấy phản ứng của em liền quay lại và ngồi thẳng dậy đúng lúc để lĩnh trọn một nắm đấm. Hắn là một tên chó đẻ vô lại, tôi sẽ cho hắn biết điều đó. Hiếm có gã nào có thể đứng dậy nổi khi bị tôi dạy cho một bài học, đặc biệt là khi tôi buộc phải dùng thêm chiếc găng tay bọc sắt này. Mặt hắn đầy máu, mảng xương trắng hiện ra trên trán. Miệng hắn mở rộng há ra thể hiện niềm vui sướng hoang dã.

“Colton! KHÔNG! Hắn sẽ giết anh mất”, Nell hoảng loạn thét lên.

Hắn lau mặt bằng cánh tay và bước một bước về phía tôi, dấu hiệu của việc sẵn sàng chiến đấu.

“Mày không xem UFC[1] đúng không?”, hắn cười nhạo, và tôi biết rằng mình mới cắn đứt một đoạn kha khá trong việc nhận diện hắn ta. Giờ thì tôi đã nhận ra hắn. Dan Sikorsky, ứng cử viên nặng ký của giải UFC. Một tên khốn tàn bạo. Người ta đồn rằng hắn đã giết một gã trong con hẻm phía sau hội trường của giải đấu Quyền anh.

[1] Viết tắt của “Ultimate Fight Championship” - giải đấu võ thuật lớn nhất thế giới hiện nay, quy tụ rất nhiều cao thủ, thu hút sự quan tâm của hàng triệu người hâm mộ.

Tôi cười đáp trả hắn. Tôi cũng đã từng bị UFC do thám. Nhưng tôi đã từ chối họ. Tôi không còn chiến đấu vì tiền nữa. Chiếc găng tay sắt đã quay trở lại túi áo tôi lâu rồi.

Tôi liếc Nell. “Tôi sẽ ổn thôi. Nhưng em đang làm cái quỷ gì với một gã như này đấy hả?”

Trông em có vẻ bối rối. Như thể em không hoàn toàn tin tưởng vào vẻ lạnh nhạt trong giọng nói của tôi khi đứng đối diện với một tên vô lại như Dan. Tôi nháy mắt với em và cười tự mãn dù tôi không hoàn toàn cảm thấy điều đó.

Hắn nhảy xổ về phía tôi, Nell hét lên. Dù thế thì đó là một cú nhảy xổ chậm chạp và vụng về. Hắn để lộ hướng của cú đấm thông qua ánh mắt và thái độ của hắn. Hắn thường dùng nó đề nghiền nát đối thủ từ cú đánh đầu tiên. Tôi cũng thế, vì thế tôi hiểu cảm giác khi chiêu đó không hiệu quả là như thế nào. Dù sao thì để học được cách vô hiệu hóa chiêu đó thì cái mông của tôi cũng đã bầm dập mất vài lần.

Đồ vịt hơi… Tôi sẽ không chơi đẹp đâu. Đây không phải là UFC. Tôi kẹp đầu gối vào cơ hoành của hắn, giữ đầu hắn trong tay, dập mặt hắn xuống và lên gối. Đẩy hắn bật ngược trở lại. Tôi đá vào háng hắn hai cái thật mạnh. Đánh dập thận hắn bằng hai cú đấm cứng như búa bổ, dùng trán nghiền nát cái mũi gần như đã gẫy của hắn.

Hắn nắm được áo tôi. Giờ thì, đến lượt tôi chịu đau đây. Hắn là một tên cuồng sát. Tôi chặn được vài cú đầu tiên, nhưng sau đó tốc độ những cú đấm quá nhanh, chết tiệt là tên khốn này còn có thể đấm rất mạnh. Nell vẫn la hét. Tôi và cái gã ông kẹ nhãi nhép này người ngợm đều đẫm máu. Nhưng hắn đang đánh tôi bằng sự giận dữ và cơn thịnh nộ của một dã binh, thứ mà sẽ sớm nguội đi. Nhưng tôi lại ngâm trong mình một cơn thịnh nộ ngấm ngầm và lạnh lẽo. Tôi đau, nhưng vẫn có thể tặng hắn những cú đánh tồi tệ và chiến thắng trận này. Điều này nghĩa là, tôi bước đi trên sức mạnh của riêng mình.

Hắn không làm được điều đó.

Cuối cùng tôi cũng gỡ được nắm đấm ra khỏi áo nhờ cởi nó ra.

Tôi liếc mắt qua Nell và ra lệnh cho em. “Nell. Ngậm miệng lại.”

Em lập tức nín thinh, hít một hơi như thể đã nhận ra mình đang ở đâu và chuyện gì đang diễn ra. Em quay người, đào bới trong ngăn kéo ở bếp và lẻn ra phía sau Dan với một con dao khổng lồ trong tay, rồi ép nó vào cổ gã.

“Đủ rồi.” Em không cần phải hét lên. Con dao cũng đã nói đủ to rồi.

Dan vẫn bước đi. “Em không muốn làm điều đó đâu, Nell”, giọng hắn chết chóc.

Váy em bị rách ở phía trước và mở ra, quần lót cũng bị rách một phần. Môi em đang chảy máu, những vết bầm tím xuất hiện trên cánh tay và cổ.

Tôi không muốn em giết hắn. Sẽ có quá nhiều rắc rối mà chẳng ai trong số hai đứa tôi muốn điều đó. “Có chút buồn cười nhưng tôi đồng ý với ông kẹ này, chỗ này”, tôi nói. “Để tôi kết thúc chuyện này.”

Nell cười khúc khích với cái tên mà tôi gọi hắn, “Ông kẹ ư. Thật hợp”. Em bắt gặp ánh mắt tôi, rồi thả lỏng con dao. Đây đúng là một sai lầm. Lưỡi dao lập tức bị gạt ra xa, Dan bẻ khuỵu tay em, xoay người em lại rồi đấm em một cú, khiến em bay ra xa.

“Con khốn”, hắn gầm gừ rồi quay lại phía tôi.

Dĩ nhiên tôi chẳng tốn một khắc nào mà đứng ngẩn ra nữa. Chiếc găng sắt đã quay trở lại trên tay, và tôi sẽ không thể quay trở lại được nữa. Giây phút chứng kiến những vết bầm trên người em, tôi đã chết.

Tôi lại trở lại là một gã du côn trên đường phố, một kẻ thực thi luật lệ của đường phố. Ngoại trừ việc lần này hoàn cảnh hoàn toàn khác, vì hắn đã khiến Nell bị thương.

Hắn ta không có cơ hội để đứng nữa. Chỉ trong một vài khoảnh khắc, người hắn đầy máu me, gẫy vụn như một đống bùi nhùi nằm trên sàn nhà Nell. Tôi khiến cho một vài chiếc xương sườn của hắn mềm đi, đánh gãy xương mũi và xương gò má hắn, khiến cho một vài chiếc răng của hắn văng ra. Máu vương vãi khắp nơi.

Tôi lôi điện thoại ra khỏi túi áo, quay một số, lau sạch mặt bằng khăn giấy. “Split, Colt đây. Tôi gặp chút rắc rối.” Tôi giải thích mọi chuyện và đọc địa chỉ cho hắn. “Phải rồi, ở Tribeca. Ngậm mồm lại thằng khốn. Đến đây và nhận tên chó này đi rồi đảm bảo rằng hắn sẽ không thể làm phiền cô ấy thêm lần nào nữa là được. Cảm ơn.”

Nell đã đứng dậy, lảo đảo chấm nhẹ lên miệng. Tôi lao đến để tóm được khi em lại ngã.

Tôi bế em lên, đặt em lên kệ bếp như một đứa trẻ, bọc vài cục đá vào giấy ăn và chườm lên những chỗ đã bị hắn đánh. Thật may là hắn không ngu đến nỗi dùng toàn bộ lực để đánh em, mà mới chỉ tát nhẹ để khiến em phải im miệng. Em sẽ có một vết bầm tím, nhưng chỉ thế thôi. Em chóng mặt, mắt lờ đờ nhưng lập tức tỉnh táo trở lại.

Dan rên rỉ phía sau tôi, nhắc nhở em về tình hình lúc này. Em cứng người trong nỗi sợ hãi khi nghe thấy tiếng hắn, nhìn chăm chú qua vai tôi vào cái đống thịt bò đẫm máu mang tên Dan Sikorsky đó.

Em chậm chạp nhìn từ hắn đến tôi rồi hỏi, “Anh đã làm gì hắn thế?”.

Tôi cúi đầu có chút xấu hổ. “Anh hơi mất bình tĩnh.”

“Hắn có chết không?”, Em nói một cách bình tĩnh.

Tôi nhún vai, “Không chết trong phòng khách nhà em đâu”.

Em nheo mắt nhìn tôi. “Anh nói thế nghĩa là sao?” Tiếng gõ cửa lặng lẽ khiến em co người vào tôi. “Ai đó?”

Tôi chỉnh trang lại trang phục tơi tả của em rồi mới trả lời. “Một người bạn. Vào phòng tắm đi, được chứ?”

“Bạn ư?” Em tuột khỏi kệ bếp để ra mở cửa.

Tôi ngăn em lại, “Anh sẽ dọn dẹp cái đống này, đồng ý chứ?”.

Em lại nheo mắt nhìn tôi rồi biến mất trong phòng, đóng cánh cửa lại sau lưng em. Tôi mở cửa cho Split vào. Hắn không phải là một gã khổng lồ nhưng rất đáng sợ. Dù chỉ sở hữu một chiều cao trung bình, người hắn gọn gàng và săn chắc, nước da màu đen như bóng đêm, hàm răng trắng bóng với cặp mắt màu nâu sáng gần giống màu kaki. Đôi mắt bạn không thể nhìn thẳng vào nó quá lâu nếu như bạn không muốn són ra quần. Đôi mắt đó có thể nhìn thấu những bí mật của bạn và đe dọa bạn rằng ác mộng của mày rồi sẽ thành sự thật. Ở hắn toát lên vẻ quyền lực và nguy hiểm. Tôi mừng vì hắn là bạn của tôi, chủ yếu vì tôi đã từng chứng kiến những gì xảy ra với những gã mà hắn cho là kẻ thù: Chúng đều biến mất.

Hắn liếc xuống Dan, hỏi, “Hắn bị cái con mẹ gì thế?”

Nell bước ra ngoài với một chiếc áo phông sạch sẽ và quần tập Yoga. “Colton đã giúp tôi.”

“Cô là ai?”, Split hỏi.

“Nell Hawthorne. Đây là căn hộ của tôi.” Em giơ tay ra để bắt tay Split. Hắn nhìn xuống cánh tay đang giơ ra của em như thể nó là một con côn trùng nào đó, rồi nở nụ cười hiếm hoi khi bắt tay em. “Split.” Hắn nhìn chăm chú khuôn mặt của Nell, nhìn xuống các vết bầm tím, vết ngón tay trên cổ họng. “Nó định hiếp cô hả?” Nell gật đầu.

“Tên hắn là Dan Sikorsky”, tôi nói, đoán ngay rằng Split sẽ tự suy ra mọi chuyện.

Mắt Split hơi giãn ra một chút, điều này cũng tương đương với việc một người bình thường kêu lên thảng thốt khi ngạc nhiên. “Tao đã từng thấy gã đánh Hank Tremaine vài tuần trước ở khu dưới Harlem. Tả tơi. Mày đã gây ra sự vụ này hả?” Hắn quỳ xuống huých lên cổ Dan, kiểm tra thương tích trên người gã bằng con mắt của một chuyên gia. “Đánh kinh đấy, Colt. Gã này cần phải gặp bác sỹ thôi, hoặc gã sẽ chẳng hồi phục nổi đâu.”

“Hắn đã cố hiếp cô ấy, Split. Hắn còn đấm cô ấy nữa”.

“Nói công bằng thì”, Nell xen vào, “Hắn chỉ đấm tôi khi tôi kề dao lên cổ hắn”.

Split cười sằng sặc. “Cô làm cái gì cơ? Cô em, cô điên thật đấy. Đừng có mà kề dao lên cổ một thằng giống như Dan mà không giết hắn. Tự mua dây buộc mình sẽ đem lại rác rưởi thế đấy.”

“Nell đến từ ngoại ô Detroit, Split. Tôi lớn lên ở đó. Cô bé là người tốt.”

Hắn gật đầu, “Hiểu rồi. Nói thế này thôi, trong trường hợp có lần tiếp theo thì đừng đe dọa những gì mà cô không dám làm. Không phải với những thằng khốn như Sikorsky này. Hắn sẽ giết cô em kể cả cô em là một con điếm giàu có da trắng”.

“Gì cơ?”, Nell xù lông lên phản đối.

Split liếc nhìn tôi. Tôi cười lớn. “Ý cậu ta là cô nàng da trắng. Chứ không phải nhà thổ đâu em.”

“Nhà thổ?”, em nói từ đó cứ như thể nó là từ nước ngoài. “Anh có xuất thân từ nhà thổ không hả Colton?”

Split lại cười lớn. “Colton ư?”, hắn nhại lại tên tôi y hệt cách nói của em, nhấn mạnh từng âm tiết một. “Chàng trai, cô nàng này khác biệt thật đấy. Cậu moi đâu ra cô ta vậy?” Hắn nhìn sang Nell và tiếp lời, “Ồ, gã này xuất thân từ nhà thổ đấy. Cậu bé Colt của tôi là một tay AC chính hiệu đấy”.

Nell biểu hiện một vẻ mặt khó hiểu, “AC?”

Split chỉ thổi một tiếng cười lớn thoáng qua, một tiếng cười không thành tiếng. “Cậu cũng là một thứ gì đó khác đấy chàng trai.” Hắn lôi điện thoại ra và gửi tin nhắn, rồi quay lại nhìn Nell. “Hồi người rồi chứ, cô gái da trắng?”

Mặt Nell bình thản, “Tôi ổn”.

Split gật đầu, nhưng tôi có thể đọc được rằng hắn tin cô ấy chẳng hiểu hơn tôi là mấy. Tôi đã tiến lại gần Nell hơn và không bỏ sót sự thật rằng em vẫn căng thẳng, dù người đó là tôi. “Đi tắm đi Nell. Nó sẽ giúp em đỡ hơn đấy.”

“Tôi không cần”, giọng em cứng cỏi và bướng bỉnh.

Tôi cười lớn nhưng không có ý chế nhạo em. “Vậy là em muốn tự mình thỏa thuận với hắn hả?” Tôi ra hiệu chỉ vào người Dan, người đang chết ngộp trong đống máu của hắn. Split đã lật người hắn lại vì thế nước miếng hắn chảy cả ra sàn gỗ cứng.

Nell tái xanh mặt run rẩy. “Đi tắm nghe có vẻ tốt hơn đấy.”

“Đúng rồi. Tất cả những thứ này sẽ biến mất khi em tắm xong.”

Tôi thấy trên mặt em hiện lên vẻ hoảng loạn. “Anh sẽ không đi khỏi đây chứ, đúng không?”

“Em muốn tôi rời đi sao?”. Em lắc đầu, một chuyển động nhỏ và mong manh đủ để khiến con tim tôi chảy máu thêm một chút. “Vậy tôi sẽ ở lại. Chỉ để… đi tắm nước nóng đi.”

Em gật đầu và biến mất vào phòng ngủ. Tôi nghe tiếng vòi hoa sen bật, cố bắt mình không được tưởng tượng cảnh em ở trong đó như thế nào. Đây không phải là thứ mà em cần lúc này.

Split thu chân của Dan lại và bảo tôi, “Nhấc vai hắn cho tôi, Colt”.

Tôi cúi xuống nhấc gã lên, chúng tôi mang hắn xuống cầu thang và đi ra chỗ xe của Split đang chờ. Một đôi yêu nhau đi ngang qua chúng tôi, tặng chúng tôi một cái nhìn kỳ quặc, nhưng đây là New York nên họ sẽ chẳng hé lời nói bất cứ điều gì. Chúng tôi thô bạo quăng hắn lên ghế sau rồi đóng cửa. Split mở cửa ghế lái, trượt vào trong nhưng vẫn để cửa mở.

“Cô nàng không thuộc về thế giới này đâu, Colt.” Hắn chẳng thèm nhìn tôi khi nói.

“Tao biết.”

“Mày biết đếch đâu. Đếch bao giờ biết.”

“Tao cũng biết thế.”

“Tao thích mày đấy, cậu bé da trắng ạ. Đừng có bị kéo trở lại. Mày sẽ kết thúc cuộc chơi bằng cái chết, rồi ai sẽ giúp tao sửa xe khi nó hỏng hả?”. Split khởi động xe, nó rồ lên vài cái và bắt đầu nổ máy.

Ô tô của Split là một chiếc Bonneville 1973 màu vàng chanh với máy móc còn zin, được phục hồi bằng những linh kiện chính hãng. Nó là một chiếc xe xinh đẹp đến mức tôi đã luôn luôn có một chút ghen tỵ. Hắn mua nó từ một người phụ nữ hơi luống tuổi một chút ở Rochester chỉ với vài ngàn đô la, và tôi với hắn đã dành cả mùa hè để phục hồi nguyên trạng cho nó. Không tốn quá nhiều, vì bà già đó hiếm khi lái chiếc xe này kể từ khi chồng bà ta qua đời.

Hắn mang nó đến chỗ tôi khi cần nâng bánh lên một chút hoặc vài thứ khác, nhưng thực ra thì đây cũng là cái cách hắn muốn giữ liên lạc với tôi.

“Tao sẽ không kết thúc cuộc đời mình như thế đâu, anh bạn ạ.”

“Mày muốn tao làm gì với thằng đầu heo này?”

“Tao chẳng biết, tao cũng chẳng muốn biết. Hắn đáng bị nghẹt thở cho đến khi cái chết luồn vào kẽ răng thối tha của hắn, nhưng lương tâm tao lại không muốn điều đó.”

“Không cái khỉ gió. Mày đã tốn đủ máu cho con khốn đấy rồi.”

Tôi cười lớn. “Cảm ơn đã nhắc nhở tao.”

“Chỉ cần nhớ lấy điều đó.” Hắn đóng cửa và hạ cửa kính xe, “Tao sẽ dừng trước cửa hàng mà cho mày biết nếu hắn chết”.

“Đừng. Tao chỉ cần chắc chắn là hắn sẽ không quay lại đây nữa thôi.”

Split cười với tôi, hàm răng trắng ánh lên, nổi bật trên nền da đen. “Tao không cho rằng đấy là vấn đề đâu.” Hắn gạt cần số xuống nấc “D”, nhưng vẫn dừng lại. “Vấn đề là, hắn sẽ có một trận với Alvarez tuần tới, và tao thì đã cược cả nghìn cho Alvarez.”

Tôi cười lớn. “Alvarez không có cơ hội thắng hắn đâu. Vì thế tao đã giúp mày tiết kiệm được một ngàn đồng đấy. Thằng này không những tinh ranh mà còn là một thằng khốn khỏe như trâu cơ.”

“Mày bỏ lỡ cơ hội rồi Colt. Đáng lẽ mày nên dọn sạch UFC mới đúng.”

Tôi lắc đầu, “Tao rũ sạch những thứ thối tha khỏi người rồi”.

“Tao biết, tao biết chứ. Tao chỉ nói vậy thôi.” Hắn giơ nắm đấm ra và đấm vào nắm đấm của tôi. “Gọi tao, thằng chó. Mình kiếm cái gì đó nhậu.”

“Chắc chắn rồi. Thứ Năm chắc được đấy.”

“Thứ Năm ok. Vậy tao phải giải quyết nốt đống lộn xộn chết tiệt này sớm hơn. Nhưng đằng nào chả thế.”

Tôi gật đầu khi hắn lái xe rời đi. Tôi mở cửa nhà Nell rồi bước vào, hát một bài để em biết đó là tôi. Tiếng vòi hoa sen vẫn chảy, cho tôi biết em vẫn đang chà sạch những vết nhơ trên người. Em vẫn cố để nước gột rửa sạch mọi cảm giác. Em sẽ ở trong đó cho đến khi nước chảy thật lạnh. Tôi đã từng chứng kiến quá nhiều bạn bè của mình trải qua việc này, những người bạn tôi không thể có mặt ở đó để cứu họ.

Tôi nhặt một cuộn khăn giấy dưới bồn rửa và chai nước rửa kính của em. Thật may là em dùng sàn gỗ. Việc lau dọn vết máu trên sàn gỗ dễ hơn nhiều so với việc tẩy sạch nó khỏi một tấm thảm. Tôi thấm hết máu, phun và chà lên sàn. Tôi tìm được một chai Pledge cũ em dùng để lau mặt bàn, phun nó lên sàn và tiếp tục chà nhiều hơn nữa. Rồi tôi lau những bức tường và khắp nơi những chỗ có máu vương lên.

Cuối cùng tiếng nước cũng tắt, vết tích của vụ lộn xộn cũng không còn. Nell bước ra ngoài với mái tóc ẩm ướt và xơ xác, chỉ trùm lên người duy nhất chiếc áo phông Disney với độ dài khó mà đến giữa đùi cho được. Tôi nghiến răng nghĩ đến những con chó con và những bà xơ đã chết, lúc đó tôi đã đi bộ đến nhà bà trong cơn mưa khi còn là một đứa trẻ. Nó chỉ giúp ích cho tôi một chút chẳng đáng kể. Em trông đáng thương hơn bao giờ hết, vì thế tôi đã bước lại phía em, dang vòng tay ôm em vào lòng trước khi tôi biết mình đang làm gì.

Lần này em đã thôi căng thẳng. Em thở sâu, hít những hơi thở dài và ổn định.

“Khóc đi, không sao đâu”, tôi nói.

Em lắc đầu, “Không, chẳng được đâu”.

“Em đã bị tấn công. Em được quyền khóc.”

“Em biết. Nhưng em sẽ không khóc. Em không thể khóc được.” Em đẩy tôi ra và đi vào bếp.

Tôi nhấc chai Jack khỏi tay em trước khi em có thể uống. “Em không chắc đây là cách hay đâu.” Em giật lại và nâng nó lên, nhưng tôi nắm lại nó. “Nó sẽ không biến mất mãi mãi. Nó sẽ quay lại.”

“Em biết.” Em vươn tay đòi lại chai rượu, tất nhiên là tôi không để cho em chạm vào nó, lấy hai ly nước trái cây từ trong tủ và rót đầy rượu vào đó. “Em cần nhiều hơn thế này.”

“Không đâu cô bé.”

Em chuyển sự chú ý về tôi, mắt em giờ đây có màu xám, giống như những đám mây trước bão, nổi giận. “Đừng có dạy em rằng em cần cái gì! Anh không hiểu em.”

“Nhưng tôi biết sự đau đớn khi say xỉn vì whiskey là thế nào. Nó có thể ngừng sau một chốc một lát nhưng rồi sau đó thì em sẽ thấy bao nhiêu rượu cũng không đủ.”

“Anh không bị hiếp làm sao anh biết được.”

“Suýt bị hiếp thôi. Anh đã ngăn hắn lại. Anh xin lỗi vì anh đã không làm điều đó sớm hơn, nhưng giữa việc bị hiếp và suýt bị hiếp có một sự khác nhau lớn đấy.” Mắt em long sòng sọc khiến tôi phải đưa tay lên. “Anh không nói là chuyện đó tốt. Nó chẳng tốt tý nào. Em được quyền cảm thấy những gì em đang cảm thấy. Anh chỉ nói là, nốc whiskey sẽ không xóa được những chuyện đã xảy ra.”

“Anh thì biết cái mẹ gì chứ.” Em nốc cạn ly rượu, áp thành ly lên trán rồi giơ nó ra để xin thêm rượu.

Đó là lúc tôi nhìn thấy những vệt sẹo. Những vệt dài màu trắng mịn trên cổ tay và cánh tay em tạo thành một mẩu chằng chéo. Không che đậy, không giấu giếm. Một số đã lâu rồi và một số dường như không quá lâu. Một số vết rạch vẫn còn mới.

Thấy ánh nhìn của tôi, em ngẩng cao đầu và thách thức tôi đặt câu hỏi. Nhưng tôi không hỏi. Tôi vẫn cởi trần, vì thế tôi chỉ vào ngực mình, vào phổi, xương ức và bụng, chỉ vào những khu vực có những vết sẹo tương tự giống như một thân cây bị gió cắt chằng chịt. Tôi đã xăm lên vài chỗ, giấu đi một số vết sẹo trong hình xăm, và bỏ lại những vết sẹo trần trụi khác có thể thấy được. Em vươn tay ra, dùng ngón trỏ chạm lên những vết thương, từ vết sẹo này đến vết sẹo khác. Một số cái ngắn, ví dụ như những vết rạch ngắn dùng để đếm. Một vài trong số chúng là những biểu trưng cho những ngày tôi sống sót trong cái hầm đó hay những chiến thắng mà tôi đạt được. Em đuổi theo những vết sẹo, một vết dài được tạo ra để cầu xin nỗi đau, để tự giải thoát.

À thì. Tôi biết tại sao em lại tự cắt thân thể mình. Tôi chỉ không biết lý do thực sự của nó. Nó là thứ ở tận sau trong tâm hồn em, và sẽ mất thời gian cùng với sự kiên nhẫn để có thể khiến em lôi nó ra ngoài được. Tôi có thể cũng sẽ phải kết thúc bằng việc kể cho em những lý do của chính mình nữa.

Đó là thứ tôi chẳng bao giờ thích làm.

Em nhìn lên tôi, mắt em dịu dàng, đầy thấu hiểu. “Anh tự rạch?”

“Đã từng.”

“Tại sao?”

Tôi lắc đầu. “Câu chuyện này nên dành cho một buổi tối khác, và nó có cái giá của nó.”

Em căng thẳng, “Một cái giá ư?”.

“Câu chuyện của em.”

Em thở dài nhẹ nhõm, “Anh biết mà”.

“Không phải tất cả. Không phải nguyên nhân thực sự, cái thứ khốn khiếp ở sâu bên dưới, trong tim em.”

“Không ai biết điều đó đâu”, giọng em nghe gần giống như một tiếng thì thầm, và chết tiệt nếu như nó lại không quyến rũ, gợi cảm và đầy tổn thương trong cùng một lúc.

“À, tốt thôi, cũng chẳng ai biết về chuyện đó cả.”. Tôi dùng ngón cái chỉ vào ngực mình.

“Một cái giá. Một cuộc thương lượng sao.” Em bất động, chỉ cách tôi có một inch ngắn ngủi, mỗi hơi thở khiến ngực em chạm lên ngực tôi, những vết sẹo, những vệt mực.

Tôi gật đầu. “Nhưng không phải lúc này. Giờ thì, chúng ta sẽ cùng uống thêm một ly nữa, rồi em sẽ xem một vài chương trình TV ngu ngốc và vô nghĩa. Sau đó em sẽ chìm vào giấc ngủ và ngày mai em sẽ phải ở nhà.”

“Em không thể. Em có tiết học ngày mai. Em cũng phải đi làm nữa.”

“Gọi điện xin nghỉ đi. Nói rằng em đang ốm.”

“Em…”

Tôi ngắt lời em, “Thôi nào, Nell”.

“Anh không thể ở đây cả đêm với em được.”

“Tại sao lại không?”

Em nhìn chằm chằm vào những ngón chân được đánh bóng bằng màu hồng nhạt. “Chỉ là không thể thôi.”

“Tôi sẽ ngủ trên ghế sô pha. Em sẽ đóng cửa lại và ngủ trong phòng em.”

“Không”, một tiếng thì thầm khác vang lên.

“Tại sao không?”

“Nó… là một phần của giao dịch.”

Một bí mật, ý em là thế. “Vậy tôi sẽ ngủ trên sàn ngoài hành lang. Em sẽ không phải ở một mình đêm nay.”

“Em ổn mà, Colton.”

“Chết tiệt. Em không hề ổn.”

Em nhún vai, “Không hề. Nhưng em ổn”.

Tôi cười lớn vì điều đó. “Nhìn anh này.”

Em lắc đầu nói không, tự cắn môi mình. Tôi muốn cuốn phăng đôi môi đó trong miệng và mút nó cho đến khi những dấu răng mờ đi. Tôi muốn giúp em cắn đôi môi đó. Tôi muốn nếm vị đầu lưỡi của em. Tôi muốn trượt tay dưới chiếc áo Lilo size XL nữ tính, ngớ ngẩn và trẻ con của em, thưởng thức làn da em và những đường cong trên cơ thể cùng với sự mềm mại đến ngọt ngào của em.

Tôi chẳng làm bất cứ điều gì trong số đó. Tôi chỉ nhìn em không rời mắt, rồi dùng ngón trỏ chạm lên cằm em, nâng khuôn mặt em lên để ánh mắt em có thể chạm vào tôi. Em nhắm mắt, tôi có thể cảm thấy hơi ẩm. Em lại thở thật sâu, tôi thấy bàn tay em đang nắm chặt cổ tay còn lại, móng tay cắm ngập sâu lại thịt, trầy xước và căng thẳng. Dùng nỗi đau thể xác thay thế cho nỗi đau. Tôi phải ép buộc em một cách dịu dàng nhất có thể để gỡ những ngón tay ra khỏi da thịt em, xoay chúng lại để chúng nắm chặt lấy cánh tay tôi.

Tôi kéo em về phía mình, những cánh tay bị khóa chặt để xuôi xuống giữa hai người, móng tay em cắm sâu vào cánh tay tôi. Em buông xuôi mình trong một lúc rồi chỉ giữ cánh tay tôi trong tay em.

“Chẳng giống lắm. Làm anh đau chẳng giúp gì cho em cả.” Em thì thầm những từ ngữ lên vai tôi, bên phải, phía vai xăm hình rồng Nhật Bản đang phun lửa lên một chữ Hán.

“Ý anh không phải thế. Anh chỉ muốn giúp em thôi tự làm đau chính mình đi.”

“Nó giúp…”

“Không, nó không. Nó chỉ khiến nỗi đau biến mất tạm thời thôi. Nó cũng chỉ giống rượu.”

“Nhưng em cần…”

“Em cần phải để chính bản thân em cảm nhận nó. Chấp nhận nó, sở hữu nó. Và tiếp tục cuộc sống.”

“Anh nói dễ nghe nhỉ.” Nỗi cay đắng nhỏ giọt trong mỗi âm tiết của em.

“Nó không dễ chút nào. Nó là thứ khó khăn nhất mà một người có thể thực hiện.” Tôi thở một hơi ẩm ướt lên mặt em. “Nó khó bỏ mẹ đi được ấy. Đó là lý do tại sao bọn anh đã uống rượu, nghiện thuốc và đánh nhau. Đó là lý do tại sao anh lại chơi nhạc và chế tạo máy móc.”

Em đẩy người khỏi tôi. “Anh chế tạo máy móc ư?”.

Tôi cười. “Ừ. Âm nhạc là sở thích. Một niềm đam mê. Anh lắp ráp máy móc và khôi phục những chiếc xe cổ điển. Thứ đó là để trả cho những hóa đơn hàng tháng. Đừng hiểu nhầm anh, anh cũng phát cuồng vì những chiếc xe nữa, nhưng tình yêu này khác hơn.”

“Anh có làm việc cho ai không?”

“Không. Anh có một cửa hàng riêng ở phố Queens.”

“Thật á?”, giọng em đầy ngạc nhiên khiến tôi cảm thấy có chút bị xúc phạm, nhưng tôi chẳng nói gì.

“Thật.”

“Em có thể xem cửa hàng của anh không?”, giọng em đầy rạng rỡ và hy vọng.

“Bây giờ sao?”

“Vâng, bây giờ. Em không thể ở đây. Em vẫn sẽ phải gặp Dan. Em vẫn sẽ… sẽ… cảm thấy bàn tay của hắn trên người em, vẫn thấy hắn nằm ở trên sàn ngày chỗ này này, còn chảy máu nữa.” Em chỉ tay đến chỗ gã đã nằm. Em im lặng một lúc lâu, tôi biết điều tiếp theo là gì. “Liệu hắn có… hắn có chết không?”

“Không đâu cưng. Đừng lo lắng về hắn nữa. Hắn sẽ nhận được những điều hắn xứng đáng phải nhận.”

“Anh đã khiến hắn đau lắm đấy.”

“Lẽ ra anh nên giết hắn luôn mới phải. Anh có thể làm như thế lắm. Nếu hắn…”. Tôi lắc đầu, “Chuyện qua rồi. Quên nó đi”.

“Em lẽ ra nên nhìn thấy rằng chuyện đó sẽ đến mới đúng.” Tôi không ngạc nhiên trước những lời này, nhưng nó khiến tôi nổi giận.

Tôi dịch ra và liếc xuống nhìn em. “Chết tiệt em không dám sao, Nell Hawthorne. Em không dám nhận trách nhiệm cho chuyện này sao. Em bắt buộc không bao giờ nên nhìn thấy những thứ khốn khiếp như thế sẽ đến chứ.”

Em quay người lại, cứng đờ và sợ hãi trước cơn giận dữ mà tôi biết là đang tỏa ra từ tôi.

“Colton, em chỉ có ý là hắn đã luôn tỏ ra…”

“Thôi đi. Thôi ngay. Đương nhiên là, em lẽ ra chưa bao giờ nên tự đưa mình dính dáng vào một gã khốn khiếp như thế, nhưng chẳng có gì phải xin lỗi vì những gì hắn đã làm cả.” Tôi kéo em lại phía mình. Em kháng cự. “Em đang sợ anh sao?”, tôi hỏi, đổi chủ đề.

“Một chút. Anh quá… đáng sợ. Anh chỉ là… anh đã đánh hắn. Thậm chí sau khi hắn đánh anh. Em đã từng thấy hắn chiến đấu.”

Tôi nhìn em sửng sốt. “Ý em là trên TV ư?”

Em lắc đầu, “Không, trong những vụ khác. Những vụ ngầm. Những vụ mà bạn anh đã nói tới. Ở Harlem”.

“Em đến những trận đánh đấy sao?” Tôi còn shock hơn. Choáng váng. Kinh hoàng. Đó là những trận chiến lẩn quẩn, tàn bạo và độc ác. Những gã đàn ông giận dữ và vô cảm tàn sát lẫn nhau. Tôi nên biết điều đó.

“Vâng. Em không thích chúng cho lắm.”

“Anh hy vọng là không. Chúng là quỹ dữ.” Tôi cố giữ giọng trung lập nhưng thất bại. Tôi thấy mặt em hiện lên vẻ thừa hiểu, “Anh đã tham gia vào những trận đó”.

“Đã từng thôi.”

“Tại sao?”, giọng em rất nhỏ.

Tôi lắc đầu, “Đây là một phần của giao dịch, cô bé”.

Em rùng mình. “Đừng gọi em là cô bé”, giọng em yên lặng nhưng căng thẳng.

“Xin lỗi.”

“Được rồi. Đó chỉ là những gì Dan đã…”

“Anh biết. Anh đã nghe hết.” Tôi kéo em trở lại để chúng tôi có thể nhìn vào mắt nhau. “Nhưng mà, trả lời câu hỏi của anh. Em có sợ anh không?”

“Em đã trả lời rồi còn gì. Em nói một chút. Em sợ những gì anh có thể làm. Ý em là, dù thế em vẫn cảm thấy an toàn bên anh. Em biết anh sẽ không bao giờ làm hại em.”

Tôi ôm lấy mặt em trong tay. Nó quá quen thuộc, quá tình cảm, quá sớm. Nhưng tôi không thể chịu đựng được nó. “Ngược lại. Anh sẽ bảo vệ em. Khỏi những người khác và khỏi chính bản thân em. Anh sẽ luôn luôn làm thế.”

“Tại sao?”, giọng em thầm thì gần như hư không.

“Vì anh muốn thế. Vì…” Tôi đấu tranh để tìm những từ ngữ thích hợp. “Vì em xứng đáng với điều đó, và vì em cần nó.”

“Không, em không cần.”

“Có, em cần nó.”

Em lắc đầu, “Không. Em không xứng đáng với điều đó đâu”.

Tôi thở dài, biết rằng mình sẽ không thể chiến thắng trong vụ tranh cãi này. “Im nào, Nell.”

Em cười, tiếng cười khúc khích leng keng vang lên khiến tôi mỉm cười trong mái tóc em. “Vậy. Anh sẽ cho em xem cửa hàng của anh chứ?”

“Giờ mới có 4 giờ sáng. Chúng ta đang ở Tribeca và cửa hàng của anh ở tận Queens. Tít phía đầu thành phố cơ. Thêm vào đó, anh không có ô tô ở đây. Anh đã đi bộ đến đây từ quán bar.”

“Anh đi bộ đến đây á? Anh điên thật! Từ đó đến đây dễ phải hai mươi con phố đấy.”

Tôi nhún vai trả lời, “Anh thích đi bộ”.

“Vậy chúng ta sẽ bắt taxi.”

“Em thật muốn xem cửa hàng của anh đến thế cơ à?”

“Vâng. Với lại em thực sự chẳng muốn ở đây thêm một phút nào.” Em lại rùng mình nhớ lại.

“Vậy thì, ờ, em cần một cái quần đấy”.

Em lại cười khúc khích, tôi quyết định sẽ gọi nụ cười đó là Tinkerbell. “Không. Quần chỉ dành cho những bà thím thôi.” Em dịch người ra và biến mất trong phòng. “Lần này đừng có nhìn trộm đấy, Pervy McGee.”

“Vậy thì đóng cửa phòng lại đi, đồ ngốc.”

Tiếng cửa đóng sầm lại như một câu trả lời, khiến tôi bật cười. Tôi vui vì em đã có thể cười lớn. Nó có nghĩa là em thực sự đang đối mặt với nó. Dù thế, tôi biết em đang giữ trong lòng rất nhiều thứ. Em chỉ đang thể hiện với tôi. Rồi em sẽ lại có những vết sẹo mới trên cổ tay, sớm thôi.

Em bước ra với quần jean và áo sơ mi màu tím cổ chữ V. Tôi phải giữ ánh mắt mình di chuyển liên tục để không nhìn chằm chằm vào em. Em không cần khao khát của tôi, ngay lúc này. Có thể là chẳng bao giờ em cần. Em lấy ví từ trên kệ bếp chỗ tôi đã đặt nó lên sau khi đã dọn dẹp mọi thứ.

Tôi giơ tay cho em, “Đi nào, Tinkerbell”.

Em nắm lấy tay tôi, sau đó khựng lại với tên gọi mới tôi dành cho em. “Tinkerbell?”

“Tiếng cười của em. Tiếng leng keng nhỏ khi em cười. Nó khiến tôi nhớ đến Tinkerbell.” Tôi nhún vai.

Em tình cờ tạo ra tiếng leng keng đó một lần nữa, sau đó đập một bàn tay lên miệng. “Chết tiệt. Giờ thì anh đã khiến em ý thức được điều đó rồi. Nhưng mà dù sao anh cũng có thể gọi em là Tinkerbell.”

“Đừng có sửa. Anh cho là nó rất dễ thương.”

Em nhăn mũi nhìn tôi trong khi khóa cửa lại. “Dễ thương ư? Đó có phải là một điều tốt không đấy?”

Tôi nhướng mày về phía em, “Anh có thể nghĩ tới hàng đống từ khi nhớ đến em. Dễ thương có thể dùng trong lúc này”.

“Ý anh là gì?” Em nắm tay tôi theo một cách thuần khiết, lòng bàn tay trong lòng bàn tay.

Tôi vẫy một chiếc taxi chạy ngang qua với đèn bật sáng. Sau đó chúng tôi trượt vào bên trong. Tôi đưa cho tài xế địa chỉ của mình và nhìn anh ta nhập địa chỉ vào thiết bị định vị. Sau đó chúng tôi bắt đầu di chuyển với những giai điệu âm nhạc từ loại nhạc Ả Rập của tài xế phập phồng quanh chúng tôi, tôi quay sang Nell.

“Em có chắc là em muốn hỏi điều đó không?”

Em nâng cằm lên trả lời. “Có”.

“Em là rất nhiều thứ, Nell Hawthorne. Em phức tạp. Em dễ thương. Em đáng yêu. Em hài hước. Em mạnh mẽ. Em xinh đẹp.” Em dường như đang đấu tranh với những từ ngữ và cảm xúc. Tôi tiếp tục. “Em đang bị tra tấn. Em đang đau. Em thật tuyệt. Em thông minh. Em quyến rũ bỏ xừ.”

“Quyến rũ bỏ xừ ư?” Em nghiêng đầu với nụ cười nhỏ trên môi.

“Ừ.”

“Vậy là quyến rũ nhiều hơn hay ít hơn là quyến rũ khủng khiếp?”

“Nhiều hơn. Nhiều hơn í chứ.”

Em chỉ gật đầu. “Anh rất ngọt ngào. Nhưng chúng ta không được nhìn thấy chung một người khi chúng ta nhìn vào em.”

“Có thể đúng.” Tôi nhìn xuống bàn tay đang nắm lấy nhau của chúng tôi, rồi nhìn em. Tôi dịch chuyển những ngón tay đan vào ngón tay em. “Em nhìn thấy gì khi tự nhìn vào chính mình?”

“Yếu đuối. Sợ hãi. Say xỉn. Giận dữ. Xấu xí. Bỏ chạy.” Em quay khỏi tôi khi nói những điều đó, mắt em nhìn chằm chằm ra cửa sổ. “Em chẳng nhìn thấy gì cả. Chẳng nhìn thấy ai cả.”

Tôi biết giờ chẳng có lời nào có thể thay đổi những gì em đang cảm thấy, vì thế tôi im lặng. Tôi chỉ biết nắm lấy tay em và để sự im lặng bao trùm lấy chúng tôi qua những con phố.

Cuối cùng, em quay lại phía tôi, “Tại sao anh không phản bác lại khi em nói những thứ đó? Tại sao anh không thử thuyết phục em rằng những thứ em tự nói về mình chỉ là những thứ vớ vẩn?”.

“Nó sẽ có tác dụng sao?”, tôi hỏi. Em nheo mắt nhìn tôi, sau đó lắc đầu. Tôi nhún vai, “Tốt. Em hiểu rồi đó. Đó là lý do tại sao. Tôi có thể nói với em những gì tôi thấy về em. Tôi cũng có thể cho em biết những gì tôi biết về em. Tôi có thể nói với em tôi cảm thấy thế nào. Tôi có thể chỉ cho em con người thật của em ra sao. Nhưng tranh cãi với em sẽ không mang lại điều gì cả. Tôi cho rằng hai chúng ta đều đã chia sẻ với những người cố thử hàn gắn vết thương của anh và em. Nhưng họ đều thất bại. Chúng ta chỉ có thể tự chữa lành vết thương của chính mình mà thôi. Hãy để chúng ta cùng làm điều đó.”

“Nhưng em không có bất cứ thứ gì trong những thứ anh vừa nói. Em chỉ là không có. Và em không thể tự hàn gắn em. Em không thể… không thể được chữa lành.”

“Em tự cam kết rằng em sẽ mãi mãi bị tổn thương sao?”

“Chết tiệt thật, Colton. Tại sao anh lại làm thế? Anh không hiểu em.”

“Anh muốn hiểu em.” Đó là câu trả lời cho cả hai tuyên bố của Nell.