Lạc Vào Tình Anh

Chương 14: Bài hát cho đứa trẻ không được ra đời




Hai ngày sau

Tôi gần như điên cuồng trong nỗi lo lắng trước khi có thể rời khỏi cửa hàng và bắt một chiếc taxi đến căn hộ của Nell ở Tribeca. Đã hai ngày rồi tôi không thể liên lạc được với em. Không một cuộc gọi, không một tin nhắn. Đáng lẽ em sẽ phải đến nhà tôi sau giờ học lý thuyết, nhưng em lại không xuất hiện. Điện thoại được nối thẳng tới tổng đài tin nhắn thoại. Tin nhắn không thể gửi được. Chủ một quán bar nhỏ, nơi em làm việc hai tối một tuần, nói rằng em đã không xuất hiện vào ca của mình. Tôi liên lạc với em trên Facebook Messenger, không một hồi âm. Cuối cùng tôi rời khỏi Hectoc để khóa cửa hàng, vì tôi không thể chịu đựng được chuyện này thêm nữa.

Tôi quăng tiền lên ghế taxi và không chờ để lấy số thừa. Tôi phải thở vài hơi thật sâu trước khi đủ bình tĩnh trở lại để mở cửa nhà em bằng chiếc chìa khóa mà em đã đưa cho tôi.

Tuần trước, chúng tôi đã trao đổi chìa khóa nhà cho nhau. Tôi cho rằng điều này thật tuyệt.

Tôi nhảy lên cầu thang ba bậc một bước, suýt va phải một phụ nữ trung niên trên đường chạy lên căn hộ. Có một mẩu giấy gấp đôi được dán lên cửa nhà. Khốn kiếp, không. Không được. Đây là cái gì?

Tôi giật mạnh tờ giấy khỏi cửa. Trong tờ giấy có một túi nhỏ bằng nhựa, bên trong cái túi là một que thử thai đã có kết quả. Ôi khốn kiếp, không.

Ôi không. Sao lại không cơ chứ.

Dấu hiệu tốt.

Nhưng không có Nell. Tôi lục tung căn hộ nhỏ xíu của em hơn một lần, như thể sẽ lôi được em đang trốn sau một cánh cửa tủ nào đó ra ngoài, hoặc thứ gì tương tự như vậy.

Chỉ có kết quả thử thai trong một cái túi ngu ngốc và ba chữ viết nguệch ngoạc: Em xin lỗi.

Chết tiệt, cô bé đó đã bỏ chạy rồi. Tôi giận dữ lẫn hoảng loạn. Tôi không biết tâm trạng mình bây giờ như thế nào nữa, một mớ hỗn độn hình thành trong đầu tôi, trong tim tôi, khiến tôi không thể suy nghĩ thông suốt. Đột nhiên tôi thấy trên một chuyến bay, hoàn toàn không có chút ký ức nào về việc đã đến sân bay như thế nào hoặc mua vé ra sao. Tôi đang trong một tình thế rất xấu, rất xấu.

Những ký ức bỗng nhiên trỗi dậy, những thứ tôi chưa từng kể với ai, chưa bao giờ, thâm chí là với Nell, tôi đã nói với Nell nhiều thứ, rất nhiều chi tiết bẩn thỉu trong cuộc đời khốn nạn của tôi…ngoại trừ điều đó.

Hàng giờ nghiền ngẫm dài dằng dặc sau đó, máy bay hạ cánh và tôi ngồi trong một chiếc ô tô cho thuê… Tôi thậm chí còn không biết đó là loại gì… và chạy như bay về phía bắc với tốc độ 175km/h. Tôi hoàn toàn trống rỗng lúc đó. Không hề suy nghĩ. Những suy nghĩ nguy hiểm. Tôi không linh cảm được bất cứ điều gì. Tất cả những gì tôi có thể làm là hành động, di chuyển, và tồn tại.

Tôi phải tìm thấy em.

Mẹ kiếp, bắt buộc phải tìm thấy.

Hàng dặm trôi qua như vũ bão, những chiếc đèn đỏ bật lên quá sớm khiến tôi bị chậm lại. Tôi thậm chí còn vượt qua vài cái đèn đỏ khác, thu được một đống những lời chửi rủa và những ngón tay thối giơ lên. Rồi tôi cũng đến được nhà bố mẹ em, lúc đó trời đã nhá nhem tối, nhưng tôi biết em không có ở đó, tại sao em có thể ở đó được cơ chứ? Tôi trượt đến một trạm dừng giữa hai nhà. Tôi để cửa xe mở, để mặc máy vẫn nổ. Cơn hoảng loạng vô cớ điều khiển tôi, đến mức không sao ngừng lại được dù tôi không thể hiểu nổi mình đang làm gì. Tôi chỉ có thể để mặc nó dâng lên như thủy triều bên trong mình.

Tôi xông vào cửa trước của nhà Hawthornes, đập cửa một cách thô bạo. Tôi nghe tiếng thủy tinh vỡ và giọng người phụ nữ hét lên.

“Colt! Cái quái gì vậy… Con đang làm gì ở đây thế này?” Rachel Hawthorne dựa người vào bồn rửa bát, tay áp lên lồng ngực trấn tĩnh, vẻ hoang mang và sợ hãi hiện rõ trong mắt bà.

“Cô ấy đâu?”

“Ai cơ? Cái gì… Con đang làm cái gì ở đây?”

“Nell… đang… ở … đâu?”, giọng tôi thấp và khô khốc.

Bà nghe thấy sự đe dọa trong lời nói của tôi và vẻ hoảng loạn của tôi, bắt đầu lắc đầu và lùi người lại. “Colt… Bác không biết con đang làm… Con bé đang chạy. Nó ra ngoài đi chạy rồi.”

“Cô ấy thường chạy ở đầu?”, tôi ra lệnh.

“Tại sao con lại muốn biết? Hai đứa…”

“Cô ấy ở đâu, Rachel?” Tôi đứng cạnh bà vài inch, cao chót vót, áp đảo bà một cách rõ rệt. Tôi nên lùi lại, nhưng tôi không thể.

Rachel bắt đầu run rẩy, trắng bệch như một tờ giấy. “Con bé… ở trên đường cũ dẫn xuống thành phố. Về phía bắc. Nó chạy theo hình vòng cung khá rộng, và con bé… con bé sẽ chạy ngang qua ruộng ngô nhà ông Farrell.”

Tôi thoát khỏi cửa và chạy, chạy nước rút, sử dụng hết tốc lực mà mình có thể. Cơn khủng hoảng chòi móng vuốt ra khỏi tôi khiến tôi không thể hiểu nổi nó. Nó kiểm soát tôi, thúc vào tôi. Em đang mang thai và em thà bỏ chạy còn hơn nói với tôi về điều đó nhưng nó vẫn chưa đủ để lý giải cho những thứ phản ứng đã chiếm đoạt đi sự kiềm chế của tôi từ buổi sáng hôm nay. Nó đến từ một thứ sâu bên trong tôi, một tâm lý biết trước rằng có điều gì đó thật kinh khủng đang diễn ra, điều sai lầm khủng khiếp nào đó, tôi phải tìm bằng được cô ấy.

Chân tôi đạp lên bùn đất, bỏ lại hàng dặm phía sau. Trời đã nhá nhem tối. Những ngôi sao bắt đầu lấp lánh trên bầu trời, mặt trăng thấp hơn và tròn vành vạnh. Máu tôi như bị lửa đốt, trái tim tôi nặng ngàn cân và đầu tôi đau nhức, tay nắm chặt thành những nắm đấm.

Tôi đang run rẩy, tôi đã chạy thẳng một mạch ít nhất hai dặm trong khi tôi không thuộc mẫu người có thể làm được điều đó, nhưng tôi không thể dừng lại. Không thể. Không phải là sẽ không…

Chỉ là không thể.

Một dặm nữa trôi qua, tôi biết tốc độ của tôi đã chậm lại, nhưng tôi đang tự thúc mình vì tôi phải tìm ra em. Đất nhà Farrell, một vùng rộng cỏ cao và những cánh đồng bỏ hoang cùng những hàng cây phân chia tài sản cũ. Nếu em trượt ngã ở đám cỏ này, có thể tôi sẽ đi qua em và không bao giờ biết điều đó.

Nhưng em đang ở đó. Lạy Chúa Jesu, cảm ơn Người.

Em chỉ ngồi đó, gập người, gục mặt vào bàn tay. Em đang khóc nức nở. Thậm chí là khi em kể với tôi mọi thứ của mình, đồng ý xóa đi những năm tháng kìm mình trong nỗi đau, em cũng không khóc như thế này. Điều đó… Chúa ơi. Đó là âm thanh kinh khủng nhất mà tôi từng nghe thấy trên cõi đời này.

Tệ hơn cả khi máu ướt đẫm trên người tôi, bắn ra từ cái đầu của gã người Ấn Độ.

Nell đang tổn thương sâu sắc, nhưng tôi không biết tại sao.

Tôi cúi xuống cạnh em, chạm vào vai em. Em thậm chí không có một chút phản ứng, không thèm nhìn tôi. Tôi giơ tay xốc em lên, một thứ gì đó ướt nóng phủ lên cánh tay tôi.

Mặt đất nơi em ngồi ướt đẫm, tối đen trong ánh sáng nhờ nhờ. Một vùng cỏ rộng lớn xung quanh đẫm màu do một thứ chất lỏng màu tối.

Máu.

Chết tiệt.

“Nell? Bé cưng?”

“Đừng gọi em như thế!” Một tiếng hét bất ngờ và quẫn trí vang lên. Em vùng khỏi tay tôi ngã xuống cỏ, bò đi, nặng nề và khó khăn đến mức khiến em gần như nôn ọe. “Nó mất rồi… mất rồi… Nó chết rồi…”

Tôi biết điều gì đã diễn ra, nhưng tôi thậm chí còn không thể nghĩ ra một lời nào để nói.

Tôi xốc em lên một lần nữa, thứ chất lỏng nóng ướt dính lấy em. Em vẫn đang chảy máu. “Nell, em yêu, anh ở đây rồi.”

“Không… Không, anh không hiểu đâu. Anh không… không hiểu nổi đâu. Em mất nó rồi. Đứa trẻ… Em làm mất đứa trẻ rồi.”

“Anh biết, em yêu. Anh biết. Anh tìm thấy em rồi, anh ở đây rồi.” Tôi không thể giữ cho giọng mình khỏi vụn vỡ. Tôi cũng đau khổ hệt như cô ấy, nhưng tôi không thể để nó chiếm lấy mình lúc này.

Dù sao em cũng đã nghe thấy những gì tôi nói. Cuối cùng dường như em đã nhận thức được đó là tôi. Em khuỵu xuống trong vòng tay tôi, ngẩng đầu lên nhìn tôi. Khuôn mặt em đỏ quạch những vết máu lẫn mồ hôi, tóc bết lại dính lên trán. “Colton? Ôi chúa ơi… Em không nghĩ là anh lại đi tìm em.”

Cơn giận bộc phát khỏi tôi. “Cái quái gì đây, Nell? Tại sao em lại bỏ chạy? Anh yêu em. Em nghĩ rằng anh sẽ không… sẽ không… Chết tiệt thật… Em nghĩ rằng anh đã nói cái gì cơ chứ?”

Em đè lên vai tôi bằng cánh tay yếu ớt. “Đó là những gì anh đã nói. Một đứa con là điều cuối cùng anh muốn. Và đó là những gì em đang có. Một đứa con. Một đứa trẻ chết tiệt.”

“Không, Nell. Không. Đó không phải những gì anh đã nói. Anh nói có thai là điều cuối cùng chúng ta cần. Anh không nói một đứa nhóc là điều cuối cùng anh muốn. Và mặc kệ chuyện đó thì, việc bỏ chạy khỏi anh… thật quá sai trái. Em là của anh. Đứa bé sẽ… sẽ… lẽ ra sẽ là của chúng ta. Anh lẽ ra sẽ chăm sóc cho em. Anh luôn luôn muốn chăm sóc cho em.” Tôi đang òa khóc. Giống hệt như một đứa con gái. Tôi chỉ khóc mà không thèm để ý đến điều gì khác trong khi bế Nell qua cánh đồng, vấp phải những rễ cây, những nhánh chòi ra, những gò đất mấp mô. “Anh ở đây rồi… Anh ở đây, Nell.”

Em vẫn im lặng. Chỉ nhìn tôi, mắt khép hờ yếu ớt. Mơ màng. Những vết máu ướt lấp lánh dưới ánh trăng. Rỏ lên tôi. “Em xin lỗi. Em xin lỗi. Chỉ là em đã quá sợ hãi. Em rất sợ, Colt.”

Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời em gọi tôi là Colt. “Anh biết, Nell cưng. Anh tìm được em rồi. Em sẽ ổn thôi.”

“Không… Không. Nó không ổn chút nào. Em mất đứa bé rồi. Colton.” Giọng em thút thít, vỡ vụn.

“Anh biết…” Đứa bé cũng là con của tôi. “Anh biết.”

“Em đã không muốn có con. Em đã không muốn trở thành mẹ. Em còn quá trẻ. Còn quá sớm. Em đã cầu xin rằng mình sẽ không có em bé bằng tất cả mọi cách. Nhưng… Nhưng em đã không cố ý làm điều này. Em đã không muốn điều này… Em xin lỗi… Không phải là theo cách như thế này.” Em gần như lí nhí, lan man.

Em mất rất nhiều máu. Người tôi dính đầy thứ chất lỏng đó từ ngực trở xuống. Cánh tay tôi run rẩy, chân tôi nhũn như thạch. Tôi đã chạy rất xa, rất nhanh, tôi phải vận toàn bộ ý chí quyết tâm để có thể tiếp tục bế em quay trở lại. Tôi gần như nửa đi nửa chạy với em trên tay, vấp váp trong bóng tối.

Sau đó, ánh sáng màu vàng phía sân sau nhà Hawthorne thấp thoáng xuất hiện, tôi dùng bàn tay đẫm máu của mình mò mẫm ở chỗ cửa trượt. Rachel Hawthorne điên cuồng lao ra, cầu nguyện Chúa trời, yêu cầu được biết chuyện gì đã xảy ra. Jim Hawthorne đang nói chuyện điện thoại.

“Colt, chuyện gì đã xảy ra?”, giọng Rachel như vọng lại từ rất xa.

Tôi sẽ không buông em ra, không thể. Em đã bất tỉnh. Nhưng vẫn còn chảy máu trên tay tôi.

Một bàn tay lắc mạnh vai tôi, mang tôi trở lại thực tại. “Colt, chuyện gì đã xảy ra? Tại sao con bé lại chảy máu như thế này?”. Đó là Jim, đầy khắc nghiệt, giận dữ và uy quyền.

“Em ấy… sẩy thai…”, đó là tất cả những gì tôi có thể nói được với họ.

“Sẩy… Con bé có thai ư? Với cậu sao?” Giờ thì ông ấy bắt đầu nổi giận lôi đình.

“Tôi đã không… không biết. Cô ấy đã không nói cho tôi biết. Cô ấy đã bỏ chạy. Đã về đây…” Tôi cúi xuống nhìn khuôn mặt đáng yêu của em. “Anh xin em, Nell. Tỉnh dậy đi. Tỉnh dậy đi.”

Em không mở mắt. Đầu em ngoẹo về một bên, tay em rơi thõng xuống. Nhưng em vẫn còn thở… thoi thóp.

Những bàn tay đeo găng màu xanh da trời mang em ra khỏi tôi, nhẹ nhàng nhưng cương quyết. Tôi cố gắng chống lại họ, nhưng những bàn tay khác đã lôi tôi ra. Những bàn tay mạnh hơn, thô bạo hơn, quá nhiều những bàn tay đang giữ tôi tránh xa khỏi em. Tôi quay lại. Bố tôi, Jim, mẹ tôi, Rachel. Tất cả đều đang kéo tôi tránh xa ra ngoài. Họ đang quát vào mặt tôi, nhưng không có âm thanh nào cả. Chỉ là những tiếng gầm lên trong tai tôi. Một thân hình mặc đồng phục bước vào tầm nhìn, một người đàn ông trẻ đến từ EMS. Mắt anh ta mà nâu sẫm nhưng nhân từ. Âm thanh quay trở lại với tôi. “… Sẽ ổn thôi, Colton. Cô ấy đã nất quá nhiều máu, nhưng cậu đã kịp thời cứu cô ấy. Tôi cần cậu bình tĩnh lại hoặc tôi sẽ phải yêu cầu giam cậu lại để cậu không thể làm bất cứ điều gì tốt đẹp như thế này với Nell nữa.”

Tôi thở hổn hển. Tôi nhìn vào mắt ông ta. Hy vọng như sống dậy trong tôi. “Cô ấy không chết chứ? Cô ấy ổn rồi chứ?”

“Cô ấy vẫn sống. Đúng vậy. Vẫn bất tỉnh nhưng còn sống.”

“Quá nhiều máu…” Tôi ngã phịch xuống phía sau, mông rơi xuống chiếc ghế, đập vào thành ghế và lăn xuống sàn như một gã say.

“Cô ấy đang xuất huyết rất nhiều, nhưng các bác sĩ sẽ ngăn nó lại, tôi đảm bảo với anh.”

Tôi không nghe thấy bất cứ điều gì. Tâm trí tôi chìm vào quá khứ, quay trở lại bệnh viện ở Harlem, nơi bác sỹ đang giải thích điều gì đó với tôi, nhưng tôi cũng không nghe được những gì ông ấy nói từ lúc hiểu được toàn bộ những lời giải thích về việc đứa bé đã mất. Tôi quay trở lại với ký ức trên sàn gạch lạnh băng trong phòng chờ bệnh viện, khóc nức nở. India… cô ấy đã chết. Cô ấy chưa bao giờ nói cho tôi biết. Hoặc cũng có thể chính cô ấy cũng không biết điều đó. Dù là trường hợp nào đi chăng nữa thì cô ấy cũng đã chết, và cả đứa bé tôi chưa từng biết về sự tồn tại của nó trên cõi đời này.

Những bàn tay dịch chuyển tôi đi, kéo tôi, đẩy tôi. Lột chiếc áo ướt của tôi ra, lau người cho tôi bằng một chiếc khăn ấm và nóng. Tôi rơi vào tâm trạng rối bời. Đau đớn, vụn vỡ, tổn thương, tim như bị xé nát. Một đứa con khác mà tôi không bao giờ có cơ hội được biết, được ôm trong tay, nó đã chết. Lẽ ra tôi sẽ được làm điều đó, nhưng tôi không bao giờ có cơ hội. Không một ai hỏi tôi muốn gì. Họ cứ mặc định rằng, vì tôi là một gã côn đồ không có khả năng đọc nên tôi sẽ không bao giờ muốn có một đứa con.

Nhưng thật không công bằng. India cũng đã chẳng có cơ hội giống tôi. Có thể cô ấy sẽ cho tôi biết điều đó. Để tôi trở thành một người cha. Chúng tôi đã nói với nhau về những đứa con, India và tôi. Cô ấy muốn chúng.

Tôi im lặng và để cô ấy nói, tôi đã không cho cô ấy biết những gì mà mình nghĩ. Tôi đã không nói với cô ấy rằng mình sẽ yêu những đứa trẻ và để cho chúng trở thành bất cứ thứ gì chúng muốn, theo cách của chúng, thậm chí là ngay cả khi nó không thể đọc. Đó là tất cả những gì tôi muốn trong cả cuộc đời nhưng chưa từng một lần có được.

Giờ nó lại bị mang đi khỏi tôi một lần nữa.

Cơn giận dữ đột ngột bùng lên trong tôi, nóng rực, nổ tung phát tiết ra ngoài.

Mẹ kiếp, thật bất công.

Đột nhiên tôi không còn là chính mình nữa. Tôi chỉ là người đứng ngoài cuộc, quan sát một gã nào đó trông giống tôi đang đứng bật dậy, chộp lấy thứ nào đó gần hắn nhất - một cái tay ghế bằng da thuộc dày và nặng, đập điên cuồng vào cánh cửa kéo ngang. Tiếng thủy tinh vỡ vụn, văng ra khắp nơi, khung cửa vỡ nát.

Những bàn tay quen thuộc nhưng cũng xa lạ, chạm lên vai tôi. “Sẽ ổn thôi, Colton.” Tiếng bố tôi vang lên, thì thầm thật thấp vào tai tôi. “Bình tĩnh lại nào.”

Nhưng ông không biết. Ông không biết tôi. Ông không biết bất cứ thứ quái gì về cuộc sống khốn nạn của tôi hay bất cứ điều nào khác mà tôi đã trải qua. Tôi xô ông và chạy ra cửa trước. Chiếc xe tôi thuê đã chuyển bánh, tôi trèo lên phía sau tay lái. Jim Hawthorne trườn vào ngồi cạnh tôi.

“Có chắc là cậu có thể lái được chứ, con trai?”, giọng ông trung lập đầy thận trọng.

“Tôi ổn. Và mẹ kiếp, tôi không phải con trai ông.” Tôi không ổn chút nào, nhưng đó không phải là vấn đề.

Tôi ép mình phải lái xe một cách bình thường đến bệnh viện trong nửa đoạn đường đầu tiên. Dù thế, trước khi tôi có thể nhảy ra khỏi xe, Jim vẫn đặt tay lên vai tôi.

“Chờ một chút, Colt.”

Tôi biết câu chuyện tiếp theo là gì. “Không phải lúc đâu, Jim.”

“Chính là lúc này đấy.” Những ngón tay ông ta siết chặt lấy cánh tay tôi, tôi suýt gỡ chúng ra khỏi người, nhưng tôi đã không làm thế. Ông ấy không sợ tôi, nhưng ông ấy nên như thế. “Nó là con gái tôi. Đứa bé duy nhất của tôi.”

Tôi cúi đầu hít thật sâu để dốc toàn bộ sự bình tĩnh khốn khiếp ra khỏi người. “Tôi yêu cô ấy, Jim. Tôi thề bằng cả linh hồn chết tiệt của mình với ông là tôi không biết chuyện đó. Tôi sẽ không bao giờ để cô ấy đi bất cứ nơi nào một mình nếu tôi biết chuyện. Cô ấy… cô ấy đã bỏ chạy. Cô ấy đã sợ hãi.”

“Làm sao cậu có thể đẩy nó vào chuyện này sau những gì mà nó đã trải qua?” Ông ấy cũng đau đớn, sợ hãi và giận dữ như tôi.

Tôi hiểu.

“Chúng tôi đã cùng nhau vượt qua nó. Hai đứa tôi. Tất cả những gì xảy ra giữa chúng tôi, và tôi không có trách nhiệm phải giải thích cái khỉ gì cho ông lúc này hoặc bao giờ hết. Chúng tôi phù hợp và dành cho nhau.” Tôi buộc mình phải nhìn vào ông. Mẹ kiếp, giá như đôi mắt của ông ta không giống đôi mắt em khi đau đớn. “Tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy, bây giờ và cả sau này.”

Ông không trả lời, chỉ ngồi đó và nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt buồn rầu. Tôi thấy hình ảnh của người cha trong ông bên cạnh một doanh nhân khôn ngoan với cái đầu đầy sỏi, ánh mắt dò xét của một người có thể phán xét người khác một cách nhanh chóng và chuẩn xác.

“Con bé có thể trưởng thành, nhưng với tôi nó vẫn là một đứa trẻ. Một cô con gái nhỏ bé.” Giọng ông ta trầm thấp và đầy đe dọa. “Cậu tốt nhất là nên chăm sóc cho con bé. Con bé đã chịu đựng đủ rồi. Giờ thì sao? Khốn kiếp, cậu nên chăm sóc cho nó. Hoặc là, tôi thề trước Chúa, tôi sẽ giết cậu.”

Đó là một lời đe dọa không cần thiết, nhưng tôi hiểu ông ta. Tôi đáp lại ánh mắt của ông ta. Để ông ta nhìn vào một phần nội tâm sâu thẳm của tôi. Một tên du côn sớm học được cách không bao giờ lùi bước, không bao giờ, với bất cứ ai. Ông ta gật đầu sau một khoảng thời gian rất dài. Tôi ra khỏi xe lao vào bệnh viên, hỏi y tá trực ban số phòng của cô ấy.

141 - Phòng cấp cứu khẩn cấp.

Đôi giày cao cổ của rôi rít lên sàn nhà. Mùi khử trùng xộc lên mũi tôi. Một giọng phụ nữ mơ hồ vang lên trên loa thông báo. Một phụ nữ trẻ với mái tóc màu nâu trong trang phục lạ lùng nhún nhẩy đi qua tôi, tay cầm chiếc máy tính bảng.

Sau đó, tôi bắt đầu đếm số phòng, 137, 139…141. Bức màn được vén ra. Màn hình vang lên tiếng bíp đều đặn. Tay tôi vẫn đặt trên bức màn đang vén, dừng lại và run rẩy.

Một phụ nữ cao, gầy và già với màu tóc vàng nhạt được búi gọn gàng xuất hiện bên cạnh tôi. “Cô ấy đang ngủ. Họ đang làm vài xét nghiệm nhưng vẫn chưa xong đâu, vẫn cần thêm vài lần kiểm tra khác nữa.”

“Cô ấy còn chảy máu không?”

“Xuất huyết đã ngừng, nhưng có vẻ như cô ấy vẫn còn chảy máu.” Bà ta nhìn lên tôi, lòng bàn tay đập vào tờ biểu đồ. “Ông là cha cô bé?”

Tôi suýt tắt thở vì câu hỏi này. “Tôi là bạn trai của cô ấy, đúng thế.” Giọng tôi thấp gần như chuyển sang chế độ nói thầm.

Bà ta nhận ra mình đã nói hớ. “Tôi… Tôi xin lỗi. Chắc do tôi nhạy cảm quá.” Bà ta vội vàng thoát khỏi tôi, bỏ lại câu dặn dò, “Cậu có thể vào trong với cô ấy, nhưng hãy để yên cho cô ấy ngủ.”

Chúa ơi, em đang nằm trên giường trắng bệch như tuyết. Trông em quá yếu đuối, giống như thế. Những chiếc ống được cắm vào mũi em, những chiếc kim chằng chịt trên cổ tay em.

Tôi ngồi xuống cạnh em. Chỉ ngồi. Và ngồi. Tôi không nói chuyện với em vì không biết nên nói gì.

Họ đến và đẩy chiếc giường của em đi trong khi em vẫn đang ngủ. Hôn mê, chứ không phải là ngủ. Chẳng cần phải nói vòng vo làm gì. Em sẽ tỉnh dậy chứ? Họ sẽ không nói điều đó, cho tôi biết rằng em có thể không bao giờ tỉnh dậy nữa.

Tôi kết thúc trong nhà nguyện, không phải để cầu nguyện, mà là để cảm nhận sự yên tĩnh, để được tránh xa cái mùi của bệnh viện, mùi hôi thối của bệnh tật và cái chết, những âm thanh của một đôi giày thể thao vang lên trên gạch, những giọng nói vang vọng, những tiếng bíp chết tiệt của màn hình. Tránh xa khỏi những khuôn mặt trông giống tôi, nghiêm trọng, buồn rầu, quan tâm và lo sợ.

Lớp kính màu tím, đỏ, xanh và vàng, mô tả một thứ gì đó mà tôi không buồn quan tâm xem nó là gì. Cây thánh giá khổng lồ trống rỗng làm từ gỗ mùn nâu và được cắt bằng máy.

Bố tìm thấy tôi trong nhà nguyện, ông cầm cây đàn guitar đầu tiên của tôi trong tay. Một cây đàn với vỏ hộp đã vỡ, xước, không có tên tuổi, làm từ gỗ tan và dây thép, bị bỏ lại phía sau cùng với tất cả những thứ khốn nạn trong cuộc đời tôi. Tôi không biết tại sao ông lại mang cây đàn đó đến, nhưng tôi biết ơn ông vì điều đó.

Chỉ có duy nhất hai chúng tôi trong nhà nguyện. Ông không nhìn tôi khi ông cất lời, “Ta nợ con những lời xin lỗi dài bằng cả cuộc đời, Colt. Con là một người đàn ông tốt.”

“Bố không biết con như thế nào đâu. Bố không bao giờ biết. Bố không biết những thứ khốn nạn mà con đã làm.”

“Ta biết. Nhưng con đang ở đây, và con yêu con bé sâu sắc. Con đã làm được mọi thứ bằng chính sức của mình mà không yêu cầu hay cần bất cứ sự giúp đỡ nào từ chúng ta. Chúng ta lẽ ra nên ở bên cạnh con, nhưng chúng ta đã không làm điều đó. Vì thế…ta xin lỗi.”

Tôi biết để làm điều này với bố là quá nhiều, nhưng nó cũng không bao giờ là đủ. Dù thế, đây cũng là một sự khởi đầu. “Cảm ơn bố. Con ước rằng bố đã nói với con điều này từ rất lâu về trước, nhưng dù sao cũng cảm ơn bố.”

“Ta biết nó không bào chữa cho những gì chúng ta đã đối xử với con khi trưởng thành, để cho con tự đi trên con đường của mình theo cách mà chúng ta đã làm. Con còn quá trẻ, nhưng ta chỉ… ta đã…”

“Tập trung toàn bộ vào sự nghiệp của bố, và đứa con vàng ngọc của bố.” Tôi đưa tay lên vò tóc. “Con hiểu điều đó. Con không muốn nói cái thứ khốn kiếp đó nữa. Nó đã qua rồi, đã xong rồi và nó chỉ là những thứ cũ kỹ đối với con. Con ở đây là vì Nell, không phải là để hàn gắn cái hàng rào đã vỡ từ hàng thập kỷ qua.”

Tôi ấn nút mở hộp đàn, nhấc cây đàn ra. Những chiếc núm điều chỉnh lại nó và lôi ra một gói dây đàn. Tôi bận bịu với việc nối lại đám dây và điều chỉnh âm thanh cho cây đàn. Bố chỉ quan sát tôi, trầm ngâm trong suy tư, trong những hồi ức, hoặc những tiếc nuối.

Thú thực là tôi chẳng bận tâm xem ông đang suy tư cái quái gì.

Cuối cùng, ông rời đi, không nói một lời.

Tôi bắt đầu gảy đàn. Âm nhạc tuôn ra một cách tự nhiên không gò bó, như một dòng sông. Tôi gập người trên cây đàn, ngồi trên một chiếc ghế cứng giữa nhà thờ, nhìn chằm chằm xuống mũi giày Timbarland vương đầy dầu mỡ của mình. Tôi thì thầm tiếng hát, chìm trong ca khúc mà mình đang nghĩ ra, nơi âm nhạc đang tuôn trào, chiếm lấy tôi, trở thành cơn lũ cuốn trôi và thiêu đốt tôi bằng các ca từ lẫn giai điệu.

“Ngài Calloway?”, một giọng nữ rụt rè đến từ cửa nhà thờ. Tôi hơi ngoảnh đầu lại để thông báo về sự nhận biết của mình với cô ta. “Cô Hawthorne đã tỉnh lại. Cô ấy muốn được gặp ngài.”

Tôi gật đầu, cất đàn và mang theo nó khi đi theo y tá quay trở lại phòng em.

Em đang cắn môi khi tôi đi vào, gãi ngón trỏ lên vết sẹo để lại từ việc cắt lên người của mình. Tôi kéo chiếc ghế thăm bệnh nhân bằng nhựa cứng đến cạnh giường và nắm lấy những ngón tay của em trong tay mình. Hôn vào lòng bàn tay em, lên mỗi đốt ngón tay của em. Cố giữ cho mình không bật khóc như một đứa con gái khốn kiếp nữa.

Em nhìn tôi, đôi mắt màu xanh xám của em đỏ quạch, quá đẹp và quá đau thương. “Colt… Colton. Em…”

Tôi chạm lên môi em. “Suỵt. Anh yêu em. Luôn luôn là như thế.”

Em vẫn nhìn xuyên qua tôi. “Anh cũng không ổn chút nào, đúng không?”

Tôi lắc đầu. “Không. Không hoàn toàn.” Tôi nhìn thấy câu hỏi trong mắt em, vì thế tôi thở dài và kể cho em câu chuyện của mình. “Anh đã kể cho em về India, về lý do cô ấy chết đúng không?”

“Vâng”. Em do dự, như thể em đã đoán được câu chuyện đi về đâu.

“Anh đã ở bệnh viện hôm ấy, vài người bạn của anh bị thương trong cuộc hỗn loạn đó nên anh phải đến xem họ thế nào. Để đảm bảo rằng mọi người đều ổn. Bằng cách nào đó một trong các y tá biết anh, biết cả anh lẫn India. Anh nghĩ cô ấy sống cùng tòa nhà với India hoặc cái gì đó tương tự. Tôi phải thở thật sâu để giữ cho giọng mình được bình tĩnh, thậm chí là sau từng đấy năm đã trôi qua. “Cô ta nói với anh… Chúa ơi, mẹ kiếp. Cô ấy đã nói với anh rằng India đã có em bé trong bụng khi qua đời. Anh thậm chí đã không biết điều đó. Anh không biết liệu India có biết điều đó không. Đứa bé chưa được bao lâu, giống như, mới chỉ có sáu hay bảy tuần gì đó. Nhưng… đúng thế. Có thai. Anh thậm chí chưa từng được… Cô ấy không bao giờ có cơ hội được nói với anh điều đó.”

“Ôi Chúa ơi, Colton. Em xin lỗi. Em… Chúa ơi, Colton.”

“Đúng thế.” Tôi không thể nhìn vào mắt em, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào những móng tay mỡ màng của mình. “Anh hiểu tại sao em lại bỏ chạy, Nell. Anh hiểu. Chỉ cần… Chỉ cần hứa với anh rằng em sẽ không bỏ chạy khỏi anh như thế này thêm một lần nào nữa. Em sẽ phải hứa với anh điều chết tiệt đó. Đặc biệt là trong chuyện này. Anh biết anh… Anh biết anh chỉ là một con khỉ mua vui mù chữ, nhưng anh có thể chăm sóc cho em. Anh có thể yêu em và nếu em… nếu chúng ta… nếu… Anh sẽ chăm sóc cho em dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.”

Em nức nở, “Chúa ơi, Colton. Đó không phải là lý do tại sao em lại bỏ chạy. Anh giỏi hơn nhiều một con khỉ mù chữ, Colton. Anh không phải là một tên côn đồ. Anh không phải bất cứ thứ gì mà anh luôn nghĩ. Anh tốt hơn rất nhiều. Em đã sợ. Em đã hoảng lọan”. Em cố tìm kiếm từng hơi thở trong nước mắt, “Lẽ ra em không nên làm điều đó. Em xin lỗi. Là lỗi của em, Colton. Em không nên rời đi, không nên bỏ chạy thế này, em không nên…”.

Tôi siết chặt tay em. “Không, Nell. Chết tiệt em dám làm thế này sao. Đó không phải lỗi của em.”

Một bác sĩ bước vào trong khoảnh khắc đó. “Tôi không thể tránh được việc nghe lỏm”, ông ta nói. Một vị bác sĩ ở tuổi trung niên, người Ấn Độ, toát lên vẻ nhân hậu, kinh nghiệm và làm việc hiệu quả. “Trong bất cứ trường hợp nào thì đó cũng không phải lỗi của cháu, Nell. Những thứ như thế này đôi khi diễn ra và chúng ta không có cách nào biết được tại sao nó lại như thế, không có cách nào biết được tại sao nó lại như thế, không có cách nào biết được tại sao nó lại như thế, không có cách nào để ngăn chặn được nó.” Ánh mắt và giọng nói của ông ta thật mạnh mẽ. “Cháu không nên tự trở thành nạn nhân của việc đổ lỗi cho chính mình. Sự thật là cháu đã bỏ chạy trong khoảng thời gian đó không phải là nguyên nhân gây ra việc sẩy thai. Chẳng có điều gì cháu đã làm hoặc đã không làm đã gây ra điều đó. Nó đơn giản chỉ là đã xảy ra và đó không phải lỗi của bất cứ ai cả.”

Em gật đầu với bác sĩ, nhưng tôi có thể đọc được rằng em vẫn đang tự kết tội chính mình. Vị bác sĩ khuyên em nghỉ ngơi và họ sẽ giữ em hết đêm nay để theo dõi và kiểm tra. Khi ông ta rời đi, tôi đứng dậy, cúi xuống và hôn em một cách dịu dàng nhất có thể.

“Làm ơn đừng tiếp tục đổ lỗi cho việc này cho mình nữa, Nell bé cưng. Em đã nghe bác sĩ nói rồi chứ. Chỉ là nó đã xảy ra thôi.”

“Em biết. Em biết. Em đang cố làm điều đó.” Em nhìn sang cây đàn guitar của tôi. “Chơi đàn cho em nghe đi, làm ơn.”

“Em muốn nghe bài gì? Bài gì vui vui nhé?” Tôi lấy đàn ra và đặt nó lên đùi.

Em lắc đầu. “Không. Chỉ là… một bài nào đó. Bài nào cũng được miễn là bài anh muốn. Chơi một bài nào đó có ý nghĩa với anh đi.”

Tôi bắt đầu với bản “Rocketship” của Guster, vì đó là bài hát luôn khiến tôi nghĩ đến đầu tiên mỗi khi bật ra một giai điệu nào đó. Tôi đã nghe nó không biết bao nhiêu lần, lặp đi lặp lại. Tôi đã đánh bản nhạc này ngày qua ngày, tháng qua tháng, đánh đi đánh lại, nhiều đến mức nó cũng gần như bài hát ru đối với chính bản thân mình. Những ý tưởng trong Rocketship kéo tôi chìm vào trong nó, ràng buộc tôi vào một điều gì đó mới mẻ… Đúng thế. Tôi có thể xác định được.

Tôi nhận thấy những người đứng sau chúng tôi, nhưng tôi không quan tâm đến họ. Cứ để họ lắng nghe đi.

“Chơi bản khác cho em nghe đi”, Nell nói, “Bất cứ bài nào”.

Tôi thở dài. “Anh đã viết một bài mới khi em đang ngủ. Đó là một… lời tạm biệt, anh cho là em sẽ có thể nói điều đó.”

“Chơi cho em nghe đi. Làm ơn.”

“Chúng ta sẽ cùng òa khóc như những đứa con nít mất”, tôi nói.

“Vâng, em biết. Nhưng em vẫn muốn anh chơi nó.”

Tôi gật đầu, gẩy một chuỗi để mở đầu giai điệu. Một bài hát đơn giản, gần giống như một bài hát ru. Tôi thở dài, nhắm mắt và để nó tuôn ra.

“Con chưa từng có một cái tên.

Con chưa có một khuôn mặt.

Chưa từng có cơ hội được thở những hơi thở lẽ ra con phải có.

Vang vọng trong tâm trí ta.

Đứa con của ta, đứa bé của ta, đứa con bé nhỏ.

Những câu hỏi lấp lánh như những vì sao.

Vô vàn trên bầu trời đêm lấp lánh.

Con có mơ thấy gì không?

Con có một tâm hồn không?

Con có thể là một ai được chứ?

Con chưa từng biết đến vòng tay của ta,

Con chưa từng biết đến vòng tay của mẹ con,

Đứa trẻ của ta, con ta, đứa trẻ tội nghiệp.

Ta sẽ mơ về con

Ta sẽ thở cả cho con.

Ta sẽ hỏi Chúa trời thay con.

Ta sẽ nắm chặt bàn tay, hét điên cuồng và khóc cho con.

Bài hát này ta dành tặng cho con.

Đó là tất cả những gì ta có.

Nó không cho con một cái tên.

Nó không cho con một khuôn mặt.

Nhưng nó là tất cả những gì ta có để cho con.

Tất cả tình yêu của ta nằm trong những lời hát,

Trong mỗi nốt nhạc ám ảnh vang lên từ cây đàn này,

Đứa trẻ của ta, con ta, đứa con bé bỏng.

Con chưa bao giờ chết,

Vì con sẽ không bao giờ chết.

Nhưng điều đó không có nghĩa là con ra đi mà không được yêu thương.

Điều đó không có nghĩa là con sẽ bị quên lãng.

Đứa con chưa ra đời của ta, đứa con bé bỏng, đứa con tội nghiệp.

Ta chôn con

Bằng bài hát này.

Ta thương tiếc con.

Bằng bài hát này.”

Những nốt nhạc cuối cùng vang lên trong không gian. Nell ôm mặt thổn thức. Tôi nghe thấy tiếng ho nghẹn ngào từ phía sau, quay lại và thấy một đám đông đứng quanh cửa, những y tá, những bác sĩ, những hộ lý, những bệnh nhân và cả những người đến thăm, tất cả đều bị tác động bởi bài hát. Má tôi ướt đẫm, mắt tôi nhòe đi đau nhói. Chỉ một lần thôi, tôi để nó bộc phát, để chính mình được yếu đuối.

Nell bò ra khỏi giường, dây điện và những chiếc ống rơi theo em, em bò vào lòng tôi. Tôi ôm em trong tay, giữ em thật chặt, chúng tôi khóc. Tôi an ủi em bằng cách duy nhất mà mình biết: Bằng sự im lặng của tôi, bằng cánh tay của tôi, bằng đôi môi tôi trên da thịt em. Tôi không có gì để nói với em, và những gì tôi có, tôi đã cho em, tôi hát.

“Làm sao cậu có thể đẩy nó vào chuyện này sau những gì mà nó đã trải qua?” Ông ấy cũng đau đớn, sợ hãi và giận dữ như tôi.

Tôi hiểu.

“Chúng tôi đã cùng nhau vượt qua nó. Hai đứa tôi. Tất cả những gì xảy ra giữa chúng tôi, và tôi không có trách nhiệm phải giải thích cái khỉ gì cho ông lúc này hoặc bao giờ hết. Chúng tôi phù hợp và dành cho nhau.” Tôi buộc mình phải nhìn vào ông. Mẹ kiếp, giá như đôi mắt của ông ta không giống đôi mắt em khi đau đớn. “Tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy, bây giờ và cả sau này.”

Ông không trả lời, chỉ ngồi đó và nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt buồn rầu. Tôi thấy hình ảnh của người cha trong ông bên cạnh một doanh nhân khôn ngoan với cái đầu đầy sỏi, ánh mắt dò xét của một người có thể phán xét người khác một cách nhanh chóng và chuẩn xác.

“Con bé có thể trưởng thành, nhưng với tôi nó vẫn là một đứa trẻ. Một cô con gái nhỏ bé.” Giọng ông ta trầm thấp và đầy đe dọa. “Cậu tốt nhất là nên chăm sóc cho con bé. Con bé đã chịu đựng đủ rồi. Giờ thì sao? Khốn kiếp, cậu nên chăm sóc cho nó. Hoặc là, tôi thề trước Chúa, tôi sẽ giết cậu.”

Đó là một lời đe dọa không cần thiết, nhưng tôi hiểu ông ta. Tôi đáp lại ánh mắt của ông ta. Để ông ta nhìn vào một phần nội tâm sâu thẳm của tôi. Một tên du côn sớm học được cách không bao giờ lùi bước, không bao giờ, với bất cứ ai. Ông ta gật đầu sau một khoảng thời gian rất dài. Tôi ra khỏi xe lao vào bệnh viên, hỏi y tá trực ban số phòng của cô ấy.

141 - Phòng cấp cứu khẩn cấp.

Đôi giày cao cổ của rôi rít lên sàn nhà. Mùi khử trùng xộc lên mũi tôi. Một giọng phụ nữ mơ hồ vang lên trên loa thông báo. Một phụ nữ trẻ với mái tóc màu nâu trong trang phục lạ lùng nhún nhẩy đi qua tôi, tay cầm chiếc máy tính bảng.

Sau đó, tôi bắt đầu đếm số phòng, 137, 139…141. Bức màn được vén ra. Màn hình vang lên tiếng bíp đều đặn. Tay tôi vẫn đặt trên bức màn đang vén, dừng lại và run rẩy.

Một phụ nữ cao, gầy và già với màu tóc vàng nhạt được búi gọn gàng xuất hiện bên cạnh tôi. “Cô ấy đang ngủ. Họ đang làm vài xét nghiệm nhưng vẫn chưa xong đâu, vẫn cần thêm vài lần kiểm tra khác nữa.”

“Cô ấy còn chảy máu không?”

“Xuất huyết đã ngừng, nhưng có vẻ như cô ấy vẫn còn chảy máu.” Bà ta nhìn lên tôi, lòng bàn tay đập vào tờ biểu đồ. “Ông là cha cô bé?”

Tôi suýt tắt thở vì câu hỏi này. “Tôi là bạn trai của cô ấy, đúng thế.” Giọng tôi thấp gần như chuyển sang chế độ nói thầm.

Bà ta nhận ra mình đã nói hớ. “Tôi… Tôi xin lỗi. Chắc do tôi nhạy cảm quá.” Bà ta vội vàng thoát khỏi tôi, bỏ lại câu dặn dò, “Cậu có thể vào trong với cô ấy, nhưng hãy để yên cho cô ấy ngủ.”

Chúa ơi, em đang nằm trên giường trắng bệch như tuyết. Trông em quá yếu đuối, giống như thế. Những chiếc ống được cắm vào mũi em, những chiếc kim chằng chịt trên cổ tay em.

Tôi ngồi xuống cạnh em. Chỉ ngồi. Và ngồi. Tôi không nói chuyện với em vì không biết nên nói gì.

Họ đến và đẩy chiếc giường của em đi trong khi em vẫn đang ngủ. Hôn mê, chứ không phải là ngủ. Chẳng cần phải nói vòng vo làm gì. Em sẽ tỉnh dậy chứ? Họ sẽ không nói điều đó, cho tôi biết rằng em có thể không bao giờ tỉnh dậy nữa.

Tôi kết thúc trong nhà nguyện, không phải để cầu nguyện, mà là để cảm nhận sự yên tĩnh, để được tránh xa cái mùi của bệnh viện, mùi hôi thối của bệnh tật và cái chết, những âm thanh của một đôi giày thể thao vang lên trên gạch, những giọng nói vang vọng, những tiếng bíp chết tiệt của màn hình. Tránh xa khỏi những khuôn mặt trông giống tôi, nghiêm trọng, buồn rầu, quan tâm và lo sợ.

Lớp kính màu tím, đỏ, xanh và vàng, mô tả một thứ gì đó mà tôi không buồn quan tâm xem nó là gì. Cây thánh giá khổng lồ trống rỗng làm từ gỗ mùn nâu và được cắt bằng máy.

Bố tìm thấy tôi trong nhà nguyện, ông cầm cây đàn guitar đầu tiên của tôi trong tay. Một cây đàn với vỏ hộp đã vỡ, xước, không có tên tuổi, làm từ gỗ tan và dây thép, bị bỏ lại phía sau cùng với tất cả những thứ khốn nạn trong cuộc đời tôi. Tôi không biết tại sao ông lại mang cây đàn đó đến, nhưng tôi biết ơn ông vì điều đó.

Chỉ có duy nhất hai chúng tôi trong nhà nguyện. Ông không nhìn tôi khi ông cất lời, “Ta nợ con những lời xin lỗi dài bằng cả cuộc đời, Colt. Con là một người đàn ông tốt.”

“Bố không biết con như thế nào đâu. Bố không bao giờ biết. Bố không biết những thứ khốn nạn mà con đã làm.”

“Ta biết. Nhưng con đang ở đây, và con yêu con bé sâu sắc. Con đã làm được mọi thứ bằng chính sức của mình mà không yêu cầu hay cần bất cứ sự giúp đỡ nào từ chúng ta. Chúng ta lẽ ra nên ở bên cạnh con, nhưng chúng ta đã không làm điều đó. Vì thế…ta xin lỗi.”

Tôi biết để làm điều này với bố là quá nhiều, nhưng nó cũng không bao giờ là đủ. Dù thế, đây cũng là một sự khởi đầu. “Cảm ơn bố. Con ước rằng bố đã nói với con điều này từ rất lâu về trước, nhưng dù sao cũng cảm ơn bố.”

“Ta biết nó không bào chữa cho những gì chúng ta đã đối xử với con khi trưởng thành, để cho con tự đi trên con đường của mình theo cách mà chúng ta đã làm. Con còn quá trẻ, nhưng ta chỉ… ta đã…”

“Tập trung toàn bộ vào sự nghiệp của bố, và đứa con vàng ngọc của bố.” Tôi đưa tay lên vò tóc. “Con hiểu điều đó. Con không muốn nói cái thứ khốn kiếp đó nữa. Nó đã qua rồi, đã xong rồi và nó chỉ là những thứ cũ kỹ đối với con. Con ở đây là vì Nell, không phải là để hàn gắn cái hàng rào đã vỡ từ hàng thập kỷ qua.”

Tôi ấn nút mở hộp đàn, nhấc cây đàn ra. Những chiếc núm điều chỉnh lại nó và lôi ra một gói dây đàn. Tôi bận bịu với việc nối lại đám dây và điều chỉnh âm thanh cho cây đàn. Bố chỉ quan sát tôi, trầm ngâm trong suy tư, trong những hồi ức, hoặc những tiếc nuối.

Thú thực là tôi chẳng bận tâm xem ông đang suy tư cái quái gì.

Cuối cùng, ông rời đi, không nói một lời.

Tôi bắt đầu gảy đàn. Âm nhạc tuôn ra một cách tự nhiên không gò bó, như một dòng sông. Tôi gập người trên cây đàn, ngồi trên một chiếc ghế cứng giữa nhà thờ, nhìn chằm chằm xuống mũi giày Timbarland vương đầy dầu mỡ của mình. Tôi thì thầm tiếng hát, chìm trong ca khúc mà mình đang nghĩ ra, nơi âm nhạc đang tuôn trào, chiếm lấy tôi, trở thành cơn lũ cuốn trôi và thiêu đốt tôi bằng các ca từ lẫn giai điệu.

“Ngài Calloway?”, một giọng nữ rụt rè đến từ cửa nhà thờ. Tôi hơi ngoảnh đầu lại để thông báo về sự nhận biết của mình với cô ta. “Cô Hawthorne đã tỉnh lại. Cô ấy muốn được gặp ngài.”

Tôi gật đầu, cất đàn và mang theo nó khi đi theo y tá quay trở lại phòng em.

Em đang cắn môi khi tôi đi vào, gãi ngón trỏ lên vết sẹo để lại từ việc cắt lên người của mình. Tôi kéo chiếc ghế thăm bệnh nhân bằng nhựa cứng đến cạnh giường và nắm lấy những ngón tay của em trong tay mình. Hôn vào lòng bàn tay em, lên mỗi đốt ngón tay của em. Cố giữ cho mình không bật khóc như một đứa con gái khốn kiếp nữa.

Em nhìn tôi, đôi mắt màu xanh xám của em đỏ quạch, quá đẹp và quá đau thương. “Colt… Colton. Em…”

Tôi chạm lên môi em. “Suỵt. Anh yêu em. Luôn luôn là như thế.”

Em vẫn nhìn xuyên qua tôi. “Anh cũng không ổn chút nào, đúng không?”

Tôi lắc đầu. “Không. Không hoàn toàn.” Tôi nhìn thấy câu hỏi trong mắt em, vì thế tôi thở dài và kể cho em câu chuyện của mình. “Anh đã kể cho em về India, về lý do cô ấy chết đúng không?”

“Vâng”. Em do dự, như thể em đã đoán được câu chuyện đi về đâu.

“Anh đã ở bệnh viện hôm ấy, vài người bạn của anh bị thương trong cuộc hỗn loạn đó nên anh phải đến xem họ thế nào. Để đảm bảo rằng mọi người đều ổn. Bằng cách nào đó một trong các y tá biết anh, biết cả anh lẫn India. Anh nghĩ cô ấy sống cùng tòa nhà với India hoặc cái gì đó tương tự. Tôi phải thở thật sâu để giữ cho giọng mình được bình tĩnh, thậm chí là sau từng đấy năm đã trôi qua. “Cô ta nói với anh… Chúa ơi, mẹ kiếp. Cô ấy đã nói với anh rằng India đã có em bé trong bụng khi qua đời. Anh thậm chí đã không biết điều đó. Anh không biết liệu India có biết điều đó không. Đứa bé chưa được bao lâu, giống như, mới chỉ có sáu hay bảy tuần gì đó. Nhưng… đúng thế. Có thai. Anh thậm chí chưa từng được… Cô ấy không bao giờ có cơ hội được nói với anh điều đó.”

“Ôi Chúa ơi, Colton. Em xin lỗi. Em… Chúa ơi, Colton.”

“Đúng thế.” Tôi không thể nhìn vào mắt em, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào những móng tay mỡ màng của mình. “Anh hiểu tại sao em lại bỏ chạy, Nell. Anh hiểu. Chỉ cần… Chỉ cần hứa với anh rằng em sẽ không bỏ chạy khỏi anh như thế này thêm một lần nào nữa. Em sẽ phải hứa với anh điều chết tiệt đó. Đặc biệt là trong chuyện này. Anh biết anh… Anh biết anh chỉ là một con khỉ mua vui mù chữ, nhưng anh có thể chăm sóc cho em. Anh có thể yêu em và nếu em… nếu chúng ta… nếu… Anh sẽ chăm sóc cho em dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.”

Em nức nở, “Chúa ơi, Colton. Đó không phải là lý do tại sao em lại bỏ chạy. Anh giỏi hơn nhiều một con khỉ mù chữ, Colton. Anh không phải là một tên côn đồ. Anh không phải bất cứ thứ gì mà anh luôn nghĩ. Anh tốt hơn rất nhiều. Em đã sợ. Em đã hoảng lọan”. Em cố tìm kiếm từng hơi thở trong nước mắt, “Lẽ ra em không nên làm điều đó. Em xin lỗi. Là lỗi của em, Colton. Em không nên rời đi, không nên bỏ chạy thế này, em không nên…”.

Tôi siết chặt tay em. “Không, Nell. Chết tiệt em dám làm thế này sao. Đó không phải lỗi của em.”

Một bác sĩ bước vào trong khoảnh khắc đó. “Tôi không thể tránh được việc nghe lỏm”, ông ta nói. Một vị bác sĩ ở tuổi trung niên, người Ấn Độ, toát lên vẻ nhân hậu, kinh nghiệm và làm việc hiệu quả. “Trong bất cứ trường hợp nào thì đó cũng không phải lỗi của cháu, Nell. Những thứ như thế này đôi khi diễn ra và chúng ta không có cách nào biết được tại sao nó lại như thế, không có cách nào biết được tại sao nó lại như thế, không có cách nào biết được tại sao nó lại như thế, không có cách nào để ngăn chặn được nó.” Ánh mắt và giọng nói của ông ta thật mạnh mẽ. “Cháu không nên tự trở thành nạn nhân của việc đổ lỗi cho chính mình. Sự thật là cháu đã bỏ chạy trong khoảng thời gian đó không phải là nguyên nhân gây ra việc sẩy thai. Chẳng có điều gì cháu đã làm hoặc đã không làm đã gây ra điều đó. Nó đơn giản chỉ là đã xảy ra và đó không phải lỗi của bất cứ ai cả.”

Em gật đầu với bác sĩ, nhưng tôi có thể đọc được rằng em vẫn đang tự kết tội chính mình. Vị bác sĩ khuyên em nghỉ ngơi và họ sẽ giữ em hết đêm nay để theo dõi và kiểm tra. Khi ông ta rời đi, tôi đứng dậy, cúi xuống và hôn em một cách dịu dàng nhất có thể.

“Làm ơn đừng tiếp tục đổ lỗi cho việc này cho mình nữa, Nell bé cưng. Em đã nghe bác sĩ nói rồi chứ. Chỉ là nó đã xảy ra thôi.”

“Em biết. Em biết. Em đang cố làm điều đó.” Em nhìn sang cây đàn guitar của tôi. “Chơi đàn cho em nghe đi, làm ơn.”

“Em muốn nghe bài gì? Bài gì vui vui nhé?” Tôi lấy đàn ra và đặt nó lên đùi.

Em lắc đầu. “Không. Chỉ là… một bài nào đó. Bài nào cũng được miễn là bài anh muốn. Chơi một bài nào đó có ý nghĩa với anh đi.”

Tôi bắt đầu với bản “Rocketship” của Guster, vì đó là bài hát luôn khiến tôi nghĩ đến đầu tiên mỗi khi bật ra một giai điệu nào đó. Tôi đã nghe nó không biết bao nhiêu lần, lặp đi lặp lại. Tôi đã đánh bản nhạc này ngày qua ngày, tháng qua tháng, đánh đi đánh lại, nhiều đến mức nó cũng gần như bài hát ru đối với chính bản thân mình. Những ý tưởng trong Rocketship kéo tôi chìm vào trong nó, ràng buộc tôi vào một điều gì đó mới mẻ… Đúng thế. Tôi có thể xác định được.

Tôi nhận thấy những người đứng sau chúng tôi, nhưng tôi không quan tâm đến họ. Cứ để họ lắng nghe đi.

“Chơi bản khác cho em nghe đi”, Nell nói, “Bất cứ bài nào”.

Tôi thở dài. “Anh đã viết một bài mới khi em đang ngủ. Đó là một… lời tạm biệt, anh cho là em sẽ có thể nói điều đó.”

“Chơi cho em nghe đi. Làm ơn.”

“Chúng ta sẽ cùng òa khóc như những đứa con nít mất”, tôi nói.

“Vâng, em biết. Nhưng em vẫn muốn anh chơi nó.”

Tôi gật đầu, gẩy một chuỗi để mở đầu giai điệu. Một bài hát đơn giản, gần giống như một bài hát ru. Tôi thở dài, nhắm mắt và để nó tuôn ra.

“Con chưa từng có một cái tên.

Con chưa có một khuôn mặt.

Chưa từng có cơ hội được thở những hơi thở lẽ ra con phải có.

Vang vọng trong tâm trí ta.

Đứa con của ta, đứa bé của ta, đứa con bé nhỏ.

Những câu hỏi lấp lánh như những vì sao.

Vô vàn trên bầu trời đêm lấp lánh.

Con có mơ thấy gì không?

Con có một tâm hồn không?

Con có thể là một ai được chứ?

Con chưa từng biết đến vòng tay của ta,

Con chưa từng biết đến vòng tay của mẹ con,

Đứa trẻ của ta, con ta, đứa trẻ tội nghiệp.

Ta sẽ mơ về con

Ta sẽ thở cả cho con.

Ta sẽ hỏi Chúa trời thay con.

Ta sẽ nắm chặt bàn tay, hét điên cuồng và khóc cho con.

Bài hát này ta dành tặng cho con.

Đó là tất cả những gì ta có.

Nó không cho con một cái tên.

Nó không cho con một khuôn mặt.

Nhưng nó là tất cả những gì ta có để cho con.

Tất cả tình yêu của ta nằm trong những lời hát,

Trong mỗi nốt nhạc ám ảnh vang lên từ cây đàn này,

Đứa trẻ của ta, con ta, đứa con bé bỏng.

Con chưa bao giờ chết,

Vì con sẽ không bao giờ chết.

Nhưng điều đó không có nghĩa là con ra đi mà không được yêu thương.

Điều đó không có nghĩa là con sẽ bị quên lãng.

Đứa con chưa ra đời của ta, đứa con bé bỏng, đứa con tội nghiệp.

Ta chôn con

Bằng bài hát này.

Ta thương tiếc con.

Bằng bài hát này.”

Những nốt nhạc cuối cùng vang lên trong không gian. Nell ôm mặt thổn thức. Tôi nghe thấy tiếng ho nghẹn ngào từ phía sau, quay lại và thấy một đám đông đứng quanh cửa, những y tá, những bác sĩ, những hộ lý, những bệnh nhân và cả những người đến thăm, tất cả đều bị tác động bởi bài hát. Má tôi ướt đẫm, mắt tôi nhòe đi đau nhói. Chỉ một lần thôi, tôi để nó bộc phát, để chính mình được yếu đuối.

Nell bò ra khỏi giường, dây điện và những chiếc ống rơi theo em, em bò vào lòng tôi. Tôi ôm em trong tay, giữ em thật chặt, chúng tôi khóc. Tôi an ủi em bằng cách duy nhất mà mình biết: Bằng sự im lặng của tôi, bằng cánh tay của tôi, bằng đôi môi tôi trên da thịt em. Tôi không có gì để nói với em, và những gì tôi có, tôi đã cho em, tôi hát.