- Oa~ Cô Haruda thật đáng sợ mà!!!
Tiếng than thở lanh lảnh của Usagi làm nó tỉnh giấc. À phải rồi nhỉ, tới giờ ăn trưa rồi. Khi nãy nó ngủ quên mất.
- Usagi thật là, tớ không hiểu sao cậu lại có thể lấy đồ ăn trưa ra mà ăn sáng đấy
Người vừa nói đó là bạn thân của Usagi - Naru. Cô ấy là một tiểu thư giàu có, vừa thông minh, vừa xinh đẹp, Usagi có vẻ thích cô ấy lắm.
- Usagi ơi. Bài kiểm tra tiếng anh cậu được bao nhiêu điểm vậy?
Tiếp đó là cậu bạn Umino kính cận, tính tình quái đản - theo như Usagi nhận xét...
- Bài kiểm tra lần này tớ làm qua quýt mà điểm vẫn cao ghê. Dễ như chơi game vậy
- Chơi game á? Cậu có tin tớ giết cậu không hả!!!
Naru cau có bóp cổ Umino lắc lư. Usagi bên cạnh nhìn thấy lại cười rõ tươi. Còn nó thì sao? Lẳng lặng lấy đồ ăn trưa ra nhấm nháp. Nó thấy ghen tị với Usagi ghê, có bạn bè vui vẻ như thế này, chẳng bù với nó, đến việc bắt chuyện làm quen cũng không được. Âyzz
- Nè! Chiba - chan, bạn nhìn dễ thương quá.
Kami đang ăn thì suýt nghẹn, gì thế? Sao tự dưng lại nói chuyện với mình?
Kami ngước mắt lên, đập vào mắt nó là đôi mắt long lanh như thấy trân bảo của Usagi, hơi rùng mình một cái, nó nuốt lấy miếng xúc xích cho trôi rồi gượng cười bởi chẳng biết phải đáp như thế nào.
- Tớ là Tsukino Usagi. Bọn mình làm bạn nha. Tớ gọi tên cậu được chứ? (*)
(*) Ở Nhật Bản, nếu không thân thiết với người khác thì sẽ gọi bằng họ, còn khi đã gọi bằng tên nghĩa là đã làm thân với người đó, đặc biệt là mối quan hệ bạn bè, gia đình.
- Ừm... được thôi, vậy tớ gọi cậu là Usagi cho công bằng.
Kami hít 1 hơi sâu, dần dần bắt chước bộ dáng vui vẻ của Usagi mà trả lời.
- Aw!!!! Kami - chan~~~ đáng yêu quá!!!
Usagi tự dưng hớn hở ôm lấy Kami nhảy tưng tưng làm nó ngơ ngác chẳng hiểu gì.
Nói gì cũng phải nói, khi Kami mở miệng bắt chước bộ dáng làm quen của Usagi, đầu nó khẽ lắc, mái tóc bạch kim bay bay, mắt hồng ngọc to tròn, môi anh đào nhỏ mấp máy, thêm điệu bộ lúng túng kết hợp với một thân hình loli kia, phải nói là không thể không khiến kẻ khác rụng tim mà~~~
Vậy nên, Usagi có nhào vào ôm lấy Kami nhảy tưng tưng cũng không có gì lạ...
- Này này, nghe nói gần đây có một cửa hàng trang sức vừa bị cướp đấy! Gần đây trộm kim hoàn lộng hành quá nhỉ? - Một bạn nữ là nhân vật phụ đi tới bắt chuyện.
- Nhưng Sailor V đã bắt được tên trộm rồi mà?
- Sailor V ?
Lời Umino nói ra làm Usagi hơi thắc mắc. Đôi mắt cô sang long lanh, hiếu kì nhìn Umino nghe kể về nhân vật Sailor V ấy.
Umino hớn hở, bày ra bộ dạng hiểu biết của mình, nói:
- Sailor V ấy, cô ấy rất nổi tiếng! Thường xuất hiện trong trang phục thủy thủ và tự xưng đại diện cho công lý. Có người cho rằng cô ấy là thành viên đội đặc nhiệm thuộc sở cảnh sát.
- Cảnh sát mà phải cải trang như thế, chứng tỏ xã hội loạn lắm rồi! - bạn nữ nhân vật phụ chèn vào thêm
- Chứ sao nữa! Không chỉ trộm cướp thôi đâu. Gần đây liên tiếp xảy ra các vụ án kì lạ. Tớ xem thời sự thường xuyên lắm! -Umino gật gù đồng ý
- Nhưng tớ nghĩ mình hiểu cảm giác của những tên trộm kim hoàn.
- Phải đó, ai có thể kiềm lòng trước những món trang sức lấp lánh kia chứ? Tớ cũng muốn có một chiếc nhẫn kim cương đây nè
Bạn nhân vật phụ A cùng bạn nhân vật phụ B ríu rít cả lên khi nghĩ đến mấy món trang sức kia.
- Tớ thì thích ngọc ruby và cả ngọc trai nữa. Nhìn như màu mắt Kami vậy nè! Nhìn đẹp đúng chứ?
Usagi bình luận. Xong tự nhiên nhớ ra đôi mắt Kami cũng màu thần kì như thế thì cực hứng thú, giữ chặt hai má nó nhìn chằm chằm vào.
Kami thật chẳng biết nói sao. Cô nàng này, cũng là tự tiện quá đi. Mà thôi cũng kệ, chắc đây là kiểu thân thiết bạn bè? Âyz. Nó còn phải học hỏi việc làm bạn này dài dài.
- Kami - chan. Cậu thích loại đá quý nào? - bạn học B tò mò hỏi
- T... tớ á? K... Không biết nữa.
Vẫn còn hơi khó khăn nhỉ? Ráng lên nào! Kami !. Mày có thể làm được mà!
- Tớ không rõ lắm mấy loại trang sức này. Nên cũng chẳng biết.
Kami vẫn hơi ngượng ngùng. Lần đầu có nhiều bạn bu quanh như thế này. A~ cảm giác thật lạ~
- Thế a. Tiếc quá. Kami mà đeo trang sức lên thì đẹp lắm đó. - Usagi cảm thán - A đúng rồi. Nhà Naru có một tiệm kim hoàn mà nhỉ?
- Giờ cậu mới nhớ à Usagi? - Naru nhíu mày. - Ừm. Nói cho nghe. Hiện nay nhà tớ đang giảm giá vài món đó. Có một số món rẻ khó tưởng, đến cả học sinh tụi mình cũng mua được đó nha~
- Woah! Thật á??? Hay quá Naru! Nè nè. Lát tụi mình ghé nhà Naru xem thử hén!
- Ừm. Được đó! Điểm kiểm tra tớ cao thế này, thế nào ba tớ cũng cho tớ mua vài món tớ thích thôi. Tuyệt thật!
- Rất chào mừng các bạn đến mua đồ nhé!
- Hahahah. Naru - chan! Nhìn cậu có tương lai làm bà chủ đó!! Hahahaa
Kami cũng bị cái không khí vui vẻ đó làm vui lây. Nó mỉm cười rõ tươi. Tuy không nói gì nhưng nụ cười vô tình kia cũng làm cả bọn hiện tại phấn khích.
- Kami cười kiàaaaaaaa. Đáng yêu quá!!!!!
- Nè nè Kami. Lát đi chung với tụi này luôn nha. - Usagi rủ rê. Cô kéo kéo tay Kami năn nỉ.
Hiển nhiên Kami cũng không thể kiềm lòng được rồi. Nó khẽ gật đầu ậm ờ
- Để tớ hỏi anh hai thế nào. Lát anh ấy đón tớ.
- Ừm. Cậu cứ hỏi đi nhé. Nhớ là phải đi chung đó! Anh hai cậu không cho cứ nói tớ, tớ sẽ dùng nắm đấm giải quyết hắn luôn. Haha
- Naru đáng sợ quá!!! Hahahaha
...
(Được viết bởi NekoMikuMiu và đăng độc quyền trên Wattpad. nếu thấy truyện này xuất hiện ở nơi nào khác thì chính là bản lậu edit trái phép)
....
- Alo, Maru-nii ạ? Một chốc anh đến tiệm kim hoàn nhà Naru đón
- Vâng. Em gửi địa chỉ qua cho anh rồi đó.
- Vâng. Em đi chơi với mấy bạn một lát. Dạ? À, mấy bạn mới quen ấy. Vâng. Em biết rồi
Kami vừa tắt máy, lại suýt đánh rớt điện thoại vì cặp mắt long lanh phát sáng của đám UsagiHơi giật mình à~
- Sao rồi sao rồi. Anh cậu cho phép chứ? - Usagi háo hức chờ đợi. Kami thấy nét trẻ con từ Usagi thì phì cười, nó gật đầu 2 cái. Miệng cười toe vui vẻ
- Yayyyy! Tuyệt quá đi!!!
Usagi nhảy dựng lên phấn khích. Cô ôm lấy nó lắc lư làm Kami ong hết cả đầu
...
...
-Oa! Nhìn xem. Những thứ này thật đẹp quá đi mà!
- Điểm kiểm tra tớ cao thế này, chắc chắn tớ sẽ đòi ba mua cho mấy món này làm phần thưởngngThích quá!
Đám con gái ghí đầu vào tủ kính nhìn ngắm những món đồ trang sức lộng lẫy. Mẹ của Naru bên cạnh hết sức vui vẻ, bà còn lấy ra thêm một số mẫu nhẫn và vòng quý với giá rất rẻ đưa cho tụi nó, đám con gái cứ phải gọi là hét ầm lên, sau đó tranh nhau lựa chọn những món quà ưng ý.
Kami không tụ tập om sòm với đám bạn gái ấy, nó đứng bên cạnh Usagi - con người đang tràn trề tiếc nuối vì không được mua do điểm không đủ cao.
- Usagi, cậu thích mấy món này lắm sao?
Kami đánh bạo hỏi, năng lực thích ứng nhanh cuối cùng cũng phát huy tác dụng ._.
Usagi trưng ra vẻ mặt tràn trề thất vọng, nói:
- Thích chứ, nhưng với cái điểm số này thì mẹ tớ không đuổi tớ ra khỏi nhà đã là may mắn lắm rồi.
Haizz. Tớ đi trước đây, tạm biệt mọi người hộ tớ.
Cô nàng ảo não bỏ đi, Kami nhìn dáng vẻ của Usagi đầy thắc mắc, điểm số đáng sợ thế sao??
Sau đó nó đánh mắt nhìn đám người đang chen chúc, tranh nhau những món trang sức rồi thở dài.
Kami sở dĩ không có hứng thú với đồ trang sức là do ngày trước, lúc còn ở trong tổ chức, nó thường tiếp xúc rất nhiều với những thứ đồ đẹp đẽ như thế, không, còn hơn thế, mấy món đó đa phần là vũ khí ẩn, dùng để thực hiện các loại nhiệm vụ như ám sát các vị quan chức cấp cao bla bla bla, xem ra thì mấy món đó còn đẹp và tiện lợi hơn những thứ này.
Kami không có hứng thú, nó đến đây chỉ vì Usagi năn nỉ thôi, bây giờ Usagi về rồi, nó còn ở lại đây làm gì?
Kami tìm thấy Naru đang đứng ở bên cạnh tủ kính với mẹ, nó nhanh chóng nói với Naru vài câu thông báo đi về. Naru có phần tiếc nuối nhưng vẫn mỉm cười tiễn nó ra tới cửa.
- Hửm, cô gái này thật kì lạ
Vừa mở cửa ra, nó đã bắt gặp Mamoru đang đứng lẩm nhẩm một mình, mắt nhìn theo hướng Usagi vừa chạy đi.
- Maru- nii, gì thế? Mà sao anh lại mặc tuxedo vào ban ngày? Nhìn kì quá
Kami khó hiểu nhìn ai đó chằm chằm. Đừng bảo sở thích "bé nhỏ" của ổng là mặc tuxedo dạo quanh thành phố nha.... à mà hôm nay ổng không đi học?
- Anh mới đi dự buổi tiệc lớn giữa các nhà nghiên cứu đá quý hàng đầu, hiển nhiên phải mặc tuxedo rồi. Thôi, mau lên xe đi về.
- Okay. Không hỏi nữa.
Kami lon ton nắm tay Mamoru tung tăng hướng đến chỗ đỗ xe. Động tác trẻ con của Kami làm anh buồn cười, tâm hồn Kami trẻ con hơn dáng vẻ xa lạ gắng trưởng thành lần đầu gặp anh, và anh thích nó như thế này, vô tư, vô lo đúng với độ tuổi (thậm chí còn trẻ hơn so với độ tuổi hiện tại)
(Được viết bởi NekoMikuMiu và đăng độc quyền trên Wattpad. nếu thấy truyện này xuất hiện ở nơi nào khác thì chính là bản lậu edit trái phép)
- À, lúc này anh có gặp một bạn nữ tóc hai cục búi màu vàng, bạn gái đó là bạn em hả.
Mamoru lấy cặp nó lên và để sách vở ra bàn trong khi con bé nào đó đang lăn lộn trên giường.
Nghe nhắc đến Usagi, Kami ngóc đầu dậy trong khi vẫn còn cuộn tròn trong chăn
- Hm... ý anh là Tsukino Usagi? Đúng rồi, bạn đó cùng lớp với em.
- Thế à. - Mamoru gật gật đầu trong khi vẫn đang làm một việc rất cao cả - dọn cặp cho em gái ._.
- Có gì hả anh? Tò mò về Usa? Lần đầu thấy anh tò mò về một người con gái a~
Kami mắt sáng như đèn pha, lấp lánh nhìn Mamoru với đầy ý nham hiểm. Gì chứ, mấy chuyện bà tám này là nó học được từ đám Usagi trên lớp đó nha. Dù sao khả năng học hỏi khá cao mà không biết làm gì~
- Hử, đang nghĩ lung tung gì đó. Mà đúng là anh hơi tò mò thật, lúc lỡ đụng phải em ấy, anh có cảm giác lạ lắm, như có một thứ gì đó anh đã quên mất, mà thứ ấy rất quan trọng. Cảm giác... đau thương lắm. Không hiểu sao nữa.
Mamoru nghĩ đến cảm giác kì lạ khi nãy. Mà nhắc đến kì lạ mới nhớ, kể từ lúc gặp Kami, à không, trước đó nữa, đêm nào anh cũng mơ thấy giấc mơ lạ về một cô gái luôn miệng cầu xin anh tìm viên pha lê bạc. Anh cảm thấy như cô gái này có liên quan đến cái quá khứ mông lung của anh, một cái quá khứ anh đã quên mất, và, viên pha lê bạc mà cô gái nhắc tới đóng vai trò rất rất quan trọng.
Anh cũng đã kể việc đó cho Kami, không hiểu sao nhưng anh cảm thấy Kami dường như sẽ có cách giải quyết cho anh. Giống như dự đoán, sau khi anh kể, Kami chỉ cười cười đầy ẩn ý
"Việc đó anh không cần lo đâu, cứ tiếp tục làm những gì anh muốn. Khi nào đến lúc cần làm gì, em sẽ nói cho"
Nụ cười của Kami làm anh an tâm hơn phần nào, nhưng dù vậy, anh vẫn cố gắng tìm kiếm thông tin về viên pha lê bạc nọ.
Kami cũng không cấm cản, nó thậm chí chỉ vòi anh mua một cái dàn máy tính thế hệ mới, sau đó chẳng biết làm cách nào đã cho anh tham gia được hết thảy những hội thảo đá quý, từ cấp trung đến cấp cao. Lại nói, nó còn đăng kí cho anh vài lớp học võ mà chẳng cần biết anh có đồng ý hay không. Cứ ném cho anh đơn đăng kí học là xong :v
Anh cảm thấy cô em gái nuôi này thật sự quá, quá bí ẩn đi!
- À đúng rồi Maru-nii, tối nay hãy lấy bộ đồ mà em bảo anh chuẩn bị lúc trước ấy, đi đến tiệm kim hoàn lúc nãy. Khi đó anh sẽ biết anh nên làm gì. Đừng quên cái mặt nạ ~
Kami cười cười, nó vẫn nhớ rằng hôm nay chính là lúc mọi việc bắt đầu. Phải mau chóng để sự việc xảy ra đúng như cốt truyện mới được. Kami nó đã quyết định sẽ làm chiến binh trong âm thầm, trợ giúp Mamoru chiến đấu.
- Tối nay á? Làm sao em biết?
- Em đã bảo anh đừng hỏi rồi mà. Cái này đều là tốt cho anh cả đấy. Anh không tin tưởng em gái mình sao? Thì ra em không đáng tin đến vậy, ngay cả anh trai mình cũng không tin mình được... hức
Kami ơi là Kami, mày diễn đáng sợ quá rồi đấy. Nhìn xem Mamoru cuống lên đến gật đầu "anh biết rồi" rồi lắc đầu "em đáng tin mà" lia lịa kìa.
Nhìn thấy đã đạt được mong muốn, Kami cười thỏa mãn ngả người xuống giường.
- Maru-nii! Em đói! Anh mà không làm đồ ăn bây giờ thì em gái anh sẽ chết vì đói mất~~~
Được cái sau ngần ấy thời gian, Kami phát hiện ra Mamoru làn đầu có em gái nên cưng chiều nó hết mực, chính xác thì nó chính là điểm yếu của anh chàng a~
Thế nên cứ tiếp tục tận hưởng niềm hạnh phúc "bé nhỏ" này thôi :"3
(Lời tác giả: Thấy cũng tội... mà thôi cũng kệ :v, anh cứ tiếp tục mà cung phụng cho con gái cưng của tui đi. Muahhahaha *cười nham nhở*)
...
...
- Maru-nii. Anh di chuyển lên cái cửa sổ bên trên đi. Em đếm tới 3 là anh nhảy vào nhé. Nhớ phóng cây bông hồng.
Kami ngồi sau dãy máy tính cao cấp, chậm rãi theo dõi và ra lệnh cho Mamoru đang di chuyển kia.
Mamoru gật đầu đã nghe, anh mau chóng nhảy lên vị trí cửa sổ vừa được chỉ định. Nhìn vào trong, anh giật mình khi thấy một loại sinh vật không-xác-định.
Đó là thứ gì thế? Quái vật á?
Cô gái tóc vàng kia ăn mặc thật kì lạ. Á! Cô nàng sắp khóc rồi!
Mamoru còn chưa kịp định hình, đã bị tiếng khóc sóng-siêu-âm của cô nàng tóc vàng làm cho giật mình, suýt thì té cửa sổ.
- Maru-nii, anh đang làm cái trò gì đó =='
Kami lên tiếng nhắc nhở. Mamoru lập tức lấy lại bình tĩnh, hít 1 hơi sâu, chuẩn bị tinh thần phá cửa sổ... :v
- Chuẩn bị, 1.... 2.... 3!
"Xoảng"
"Vút"
"Kịch"
Mamoru nhẹ nhàng đáp đất, tà áo choàng đen tung bay trong gió nhìn trông thật ngầu.
Thiếu nữ tóc vàng vẫn khóc thật lớn, tiếng khóc sóng-siêu-âm quả thật khiến người ta đau cả đầu.
Kami ngồi phía bên máy tính, tuy không nghe rõ tiếng khóc nhưng nhìn cảnh tượng xung quanh qua camera cũng đủ hoảng hồn. Nếu nó có mặt ở đó thật không biết phải làm sao với lỗ tai nữa.
- Đừng khóc, đến lúc tung đòn quyết định rồi đó Sailor Moon*!
Mamoru chẳng đợi đến chỉ thị của Kami, tự động nói ra những gì suy nghĩ. Sau mới sực nhớ ra, sao anh lại gọi đó là Sailor Moon? Anh chẳng biết, nhưng từ ngữ này làm anh liên tưởng đến một thứ gì đó, đến một người nào đó anh đã quên. Ngay cả khi không biết rõ người đó là ai, anh vẫn buột miệng gọi "Sailor Moon". Lý do vì sao thì chính anh cũng chẳng rõ!
(*) Sailor Moon: Thủy Thủ Mặt Trăng. Để thuận tiện cho việc viết truyện nhanh cũng như giữ đúng theo truyện gốc, thêm vào đó có phần hoa mỹ :v, tác giả xin phép gọi là Sailor Moon mà không dùng Thủy Thủ Mặt Trăng. Kể cả các thủy thủ sau này cũng vậy.
Thiếu nữ tóc vàng nghe có người gọi thì giật cả mình, lập tức nín khóc. Mắt tròn xoe nhìn Mamoru đứng trên bệ cửa sổ.
- Nghe này Sailor Moon! Gỡ vương miện trên trán cậu ra sau đó hô thần chú "Moon tiara boomerang!"
Bên cạnh Sailor Moon từ đâu xuất hiện một con mèo đen, trên trán nó có cả một kí hiệu mặt trăng lưỡi liềm. Mèo đen nói gì đó với Sailor Moon còn đang ngơ ngác kia làm cô lập tức bật dậy, miệng hô lớn thần chú.
- MOON TIARA BOOMERANG!!
Một luồng sáng xuất hiện từ chiếc vương miện vàng, vương miện lao đi như tên bắn, lao thẳng đến tên quái vật và đốt trụi hoàn toàn nó thành tro.
Nói thì chậm nhưng sự việc diễn ra lại rất nhanh và kì lạ. Mamoru chỉ kịp nhìn thấy một luồng sáng trắng bao quanh vương miện khi Sailor Moon đọc thần chú, sau đó tên quái vật đã lập tức bị tiêu diệt.
Anh hơi nhíu mày... món nghề ngon như vậy mà nãy giờ không xài, để vỡ hết bao nhiêu cửa kiếng, phá luôn bao nhiêu lỗ tai người nghe thì mới chịu xài. Thật không biết nói sao...
Mamoru lắc lắc đầu vài cái, mỉm cười nói:
- Không tìm thấy "Pha Lê Bạc" nhưng bù lại tôi đã được chứng kiến một cảnh tượng rất lý thú.
Sailor Moon xoay người nhìn anh, cô vẫn đang bất ngờ về sự xuất hiện của chàng trai lạ này
- Anh là?
- Tên tôi là Tuxedo Mask. Chào cô Sailor Moon, chúng ta sẽ còn gặp lại!
Mamoru nhìn dáng vẻ say đắm với đôi mắt trái tim to bự kia thì biết, lại thả thính thành công một người nữa rồi! Hú hú :"))))
- Maru-nii... Ngưng! Tung! Thính! Dạo!!!!
Một đứa em gái bị quên lãng nãy giờ đã hét vào tai anh trai mình thế đấy~
----------------------------------------------
Truyện được làm độc quyền chỉ có trên wattpad. Nghiêm cấm sao chép hay đạo ý tưởng, kể cả nhân vật lẫn cốt truyện dưới mọi hình thức!
By NekoMikuMiu - Tuyết Miêu