Đồ đã trả lại ngươi còn không rời khỏi đây, ngươi lại muốn làm sao? Thái Hồng Ngọc nghẹn giọng nói.
Nàng không muốn Trần Tiêu ở lại đây, mỗi lần thấy hắn cô cô đều khổ sở, ở đây chỉ có cô cô yêu thương nàng nếu Trần Tiêu chọc người ngã bệnh sẽ chẳng ai cho nàng ở lại đây, nàng phải quay về nhà gả làm thiếp cho người ta, nàng mới không cần.
Hồng Ngọc nói đúng, đồ đã trả ngươi, cút khỏi nhà ta, An Minh đuổi hắn ra ngoài, nhanh lên Trần lão thái xô Trần An Minh ra ngoài bảo hắn đi đuổi người.
Trần An Minh bất đắc dĩ, bước lại hỏi Trần Tiêu: Đệ còn chuyện gì không? Đệ thấy đấy mẫu thân người,...!nói tới đây hắn thở dài lắc đầu, người là mẫu thân, hắn cũng không thể nói gì, cũng may người chưa gây ra chuyện gì to lớn bằng không hắn không dám chắc có thể bảo vệ người.
Trần Tiêu trầm mặt lắc đầu, nắm tay nắm chặt nổi gân xanh, rời khỏi đây như vậy y không cam tâm, chân tướng đang ở ngay trước mắt mà bản thân y lại quá vô dụng, cắn răng Trần Tiêu ngước nhìn Trần lão gia tử, ông vẫn cúi đầu im lặng như trước, như thể những mấy người họ là không khí.
Thúc phụ Trần Tiêu gọi ông một tiếng, mặc dù xé rách mặt với Trần lão thái nhưng ông vẫn là thúc phụ y, chưa chứng thực được chuyện năm đó có liên quan đến ông không thì y vẫn phải kính trọng gọi ông một tiếng thúc phụ.
Mọi người nghi hoặc không biết Trần Tiêu lại muốn giở trò gì, Trần An Minh cản lại Trần lão thái đang muốn nháo sự.
Mọi ánh mắt đều hướng về mình nhưng Trần lão gia tử vẫn im lặng cúi đầu, một lát sau ông mới ngẩng đầu nhìn Trần Tiêu.
Nhìn ánh mắt ông bình tĩnh không chút rợn sóng, Trần Tiêu cắn răng đâm lao thì phải theo lao, liều một phen.
Chuyện của phụ thân ta thúc phụ có liên quan? Trần Tiêu đối mặt với ông, y không muốn bỏ qua bất cứ dao động nào của ông.
Trần Tiêu, ngươi hỗn láo, sao ngươi có thể nói thúc phụ ngươi như thế? Trần lão thái giật mình, mụ quát lớn, mụ không ngờ Trần Tiêu lại có ý nghĩ lớn mật như thế, phải biết nếu dính đến mạng người thì phải đi nhà lao quan phủ.
Trần An Minh cũng nhíu mày, hắn nhìn Trần Tiêu muốn y nói rõ.
Đối mặt với mấy ánh mắt bất thiện như thế Trần Tiêu vẫn không dao động vẫn gắt gao nhìn chằm chằm biểu tình của Trần lão gia tử.
Không phải y ngạo mạn, kiêu căng, không xem ai ra gì mà vì y biết bên cạnh y luôn có hắn, hắn nhất định sẽ không để y bị thương.
Dịch người chuyển sang bên cạnh Trần Tiêu, Vương Đại Tĩnh chắn hết ánh nhìn của họ, bảo hộ Trần Tiêu bên cạnh.
Bắt được, Trần Tiêu mỉm cười, dù Trần lão gia tử cố biểu hiện bình tĩnh nhưng con người mà đặc biệt là người có tật giật mình dù cố che đậy đến mấy cũng phải có sơ xót.
Ngay khoảnh khắc y nói xong, đồng tử của ông đã co rụt trong giây lát cộng với thái độ của ông vào mấy lần trước y cố ý thăm dò liền dễ đoán, Trần lão gia tử nhất định có liên quan hoặc ông biết được gì đó.
Thúc phụ, sao ngài không nói gì vậy? Trần Tiêu lại hỏi.
Ngươi đừng đứng đấy ngậm máu phun người, ông ấy không liên quan thì biết gì mà nói, ngay cả thúc phụ có ơn nuôi dưỡng ngươi cũng không tha, ngươi sẽ bị báo ứng, ngươi nhất định bị trời đánh Trần lão thái gào lên lượm đồ quăng Trần Tiêu đều bị Vương Đại Tĩnh cản lại hết.
Thái Hồng Ngọc cũng tức giận không kém, nàng giúp Trần lão thái lượm đồ quăng Trần Tiêu.
Trần Tiêu, ta nghĩ phụ thân không liên quan gì đến việc này, đệ có phải hiểu lầm gì không? Trần An Minh ngăn lại mẫu thân mình, hơi khó xử hỏi Trần Tiêu.
Lắc đầu, Trần Tiêu lại hỏi Trần lão gia tử:
Ta không lầm, theo như thông tin ta biết đều nói lên thúc phụ có liên quan, mười năm trước vào ngày phụ thân ta xảy ra chuyện người đã ở đâu?
Trần lão gia tử tiếp tục trầm mặt không nói.
Mười năm trước, thời gian lâu như vậy ai sẽ nhớ, Trần Tiêu ngươi đây là đang gây sự Thái Hồng Ngọc chỉ trích y.1
Chuyện xa như vậy đúng thật là làm khó người nhưng đối với những chuyện có tác động mạnh đến cảm xúc, não bộ con người sẽ tự động khắc sâu kí ức đó, ta tin tưởng ngài còn chưa quên chuyện năm đó
Trần Tiêu vừa nói xong, mấy người Trần lão thái nghe đến choáng váng, gì mà cảm xúc rồi não bộ là cái gì? Trần Tiêu đang nói cái quái gì vậy.
Ta từng hỏi một vị thúc thúc trong thôn, thúc ấy là người năm đó theo đoàn người đi cứu phụ thân ta, nghe thúc kể lại, có người chạy về thôn báo cho thôn dân biết phụ thân ta té dốc trên đường về hiện đang nguy kịch nhưng đến cuối cùng thì không ai biết người đó là ai nên sự việc này nhanh chóng trôi qua, nếu ai có hỏi thì họ qua loa nói do một vị thôn dân trên đường về phát hiện, hiện tại ngẫm lại mới biết có vấn đề.
Cứu người là hành động đáng được tôn vinh, thế nhưng người đó lại im lặng không lên tiếng chỉ có hai nguyên nhân, một là người đó không cầu tôn vinh, cứu người vì lòng tốt, hai là người đó có đều khó nói hay nói đúng hơn người đó không dám lộ diện.
Chỉ tiếc vị thúc thúc dẫn đầu đoàn người cứu phụ thân ta cũng là người được người đó báo tin đã lớn tuổi, mất bệnh đãng trí, không thể giao tiếp, nếu không ta đã trực tiếp hỏi thúc ấy.
Ta đã nói đến đây rồi ngài vẫn lựa chọn im lặng sao? Phụ thân ta chính là đệ đệ ruột của ngài
Trần lão gia tử thống khổ nhắm mắt, ông không dám đối diện với đôi mắt y hệt nhị đệ, đã mười năm, cứ ngỡ sẽ không có ai phát hiện, ông sẽ chiếu cố tốt hài tử của hắn để chuộc lỗi ai ngờ vẫn bị phát hiện.
Nhớ đến ánh mắt kinh hoảng của nhị đệ khi trượt té ông lại hoảng sợ.
Biểu hiện của thúc như vậy càng khiến ta tin tưởng thúc có liên quan đến chuyện của phụ thân ta, thúc phụ ta chỉ muốn biết chân tướng, muốn cho phụ thân ta được an nghỉ, phụ thân ta đã oan ức mười năm Trần Tiêu nhân lúc rèn sắt khi còn nóng, y nhận ra ông có một tia dao động.
Sao lại thế này? Trần lão thái hoang mang, phu thê một đời sao mụ có thể không nhận ra Trần lão gia tử khác thường, chẳng lẽ giống như lời Trần Tiêu nói ông có liên quan đến chuyện Trần An Đức té dốc sao? Không thể nào? Không thể có chuyện đó được? Mụ cố nhớ đến ngày hôm ấy bỗng nhiên hai mắt trợn tròn, không thể tin nhìn Trần lão gia tử.
Ngày hôm đó là ông cùng mụ đi trấn trên, trời có dấu hiệu mưa to nên ông phải chạy về trước để dọn đồ, mụ trú mưa nên về sau, lẽ nào lại vậy.
Ngoài Trần lão thái, Trần An Minh cũng sốc không kém nhìn biểu tình thống khổ của phụ thân hắn nào còn không hiểu.
Gân trên trán giật giật, hắn nắm chặt nắm tay kiềm chế tâm tình đang kích động của bản thân cũng may Thiên Thiên đã về phòng.
Không khí như ngưng đọng khiến người hô hấp khó khăn, mỗi người mang một tâm tình khác nhau, thống khổ, kiềm nén, tức giận, trong không gian lặng ngắt như tờ, một giọng nói khàn khàn vang lên:
Thúc không cố ý
Phực, trong não như có sợi dây vừa đứt, Trần lão thái chết đứng khi nghe Trần lão gia tử nói, người bà yêu bị phu quân bà hại chết, bà không dám tin sự thật phơi bày trước mặt, trong ánh mắt vẫn đục chỉ còn lại bi thống.
Ta muốn biết chi tiết sự việc lúc đấy Trần Tiêu cố nén tâm tình, y vô thức nắm tay Vương Đại Tĩnh, cảm nhận ấm áp hắn mang đến, khiến y cảm thấy rất an tâm, Vương Đại Tĩnh trở tay bao trọn tay y trong lòng bàn tay, truyền hơi ấm cho y, cho y biết hắn vẫn luôn ở cạnh y.
- ---------------
Trấn trên vẫn luôn ồn ào, náo nhiệt như vậy, Trần Hàn vừa đi trên đường vừa oán giận không thôi.
Gia gia thật chọc người tức chết chỉ để lại một câu ta muốn ăn thịt kho với cơm trắng rồi lặn mất tâm, đúng lúc nhà lại hết thịt cho nên hiện giờ y phải đứng đây.
Mặc niệm ta thương gia gia nhất ba bốn lần y liền hùng hổ đi đến sạp bán thịt heo.
Đại thúc lấy cho ta miếng này, miếng này nữa
Gia gia lớn tuổi không nên ăn nhiều dầu mỡ, y lựa hai miếng đùi nhiều thịt ít mỡ.
Chủ sạp thịt cột dây đưa cho y: Tổng cộng bốn mươi lăm đồng
Đây, đa tạ đại thúc Trần Hàn cười trả tiền.
Mua được thịt y liền muốn về thôn, dư quang lại liếc thấy một hài tử đang mua bánh bao, y liền vui vẻ đi qua chào hỏi.
Đô Đô có nhớ đại ca ca không?
Đô Đô đang kiểng chân nhận bánh bao đại thúc đưa thì nghe được giọng nói quen thuộc, bé quay người lại nhìn, nhận ra đó là đại ca ca tặng bé đồ chơi mấy ngày trước.
Nhớ ạ, Đô Đô rất thông minh, đại ca ca là người tốt tặng đồ chơi cho Đô Đô
Nói rồi Đô Đô quay sang kéo tay nam nhân đứng cạnh, chỉ chỉ Trần Hàn:
Phụ thân, là đại ca ca tốt bụng con nói với người, ca ca tặng đồ chơi cho con
Nam nhân nghe được Đô Đô nói liền nâng mắt nhìn người đối diện, Trần Hàn cũng ngạc nhiên khi nghe Đô Đô gọi nam nhân bên cạnh là phụ thân, theo bản năng y đưa mắt sang đúng lúc nam nhân cũng đang nâng mắt nhìn y, bốn mắt chạm nhau.
Là một song nhi.
Nam nhân nghĩ.
Thật cao lớn, đây là ý nghĩ đầu tiên của Trần Hàn, bị một nam nhân cao lớn nghiêm túc nhìn mình như thế Trần Hàn hơi xấu hổ, y vô thức nghiêng mặt dấu đi vết sẹo.
Đô Đô đang đi với phụ thân sao? Vậy ca ca đi trước nhé, lần sau lên trấn sẽ tìm Đô Đô chơi Trần Hàn nhỏ giọng nói với Đô Đô đang không hiểu gì.
Bé theo phản xạ gật gật đầu, Trần Hàn gật đầu với nam nhân xem như chào hỏi liền nhanh chân chạy đi, chân như bôi dầu chẳng mấy chốc đã mất dạng.
Nhìn đại ca ca hoảng sợ bỏ chạy, Đô Đô chu môi, kéo kéo tay phụ thân: Phụ thân, người lại dọa đại ca ca sợ rồi
Vu Hoài Minh bất đắc dĩ xoa đầu nhóc con: Phụ thân không dọa y
Đô Đô mới không tin Đô Đô bĩu môi, cắn bánh bao không để ý đến Vu Hoài Minh.
Vu Hoài Minh lắc đầu, một tay bế nhóc lên, cho nhóc ngồi lên khủy tay, liền đi về một hướng.
Phụ thân không dọa y Vu Hoài Minh nhấn mạnh lần nữa.
Vậy sao ca ca lại chạy nhanh như vậy?
Lần sau phụ thân sẽ hỏi y rồi nói cho con biết
Phụ thân hứa rồi đó, người lớn không thể nói dối, sẽ bị hài tử cười xấu hổ Đô Đô giọng non nớt vỗ vô vai Vu Hoài Minh nói chọc cho hắn một trận cười to.
Lại nói Trần Hàn bên này, y cầm theo hai miếng thịt chạy như bay ra khỏi trấn, lúc này mới dừng lại thở dốc, ngoái đầu nhìn trấn trên đang tấp nập người qua lại, y mím môi, chậm rì rì về thôn.
Chỉ là một nam nhân xa lạ lại khiến tâm y đang loạn cào cào.
Trần gia.
Trần lão gia tử trầm mặt trong giây lát, ông nhăn mày, cuối cùng vẫn quyết định nói ra.
Hôm đó trên đường về ta gặp nhị đệ, đệ ấy cũng gấp gáp về thôn vì lo cho hài tử ở nhà một mình.
Vì vội về thôn ta không chú ý dưới chân, vấp phải đá, ngay lúc ta xém té xuống dốc thì nhị đệ vươn tay giữ ta lại nhưng vì chúng ta đang đứng gần sườn dốc, mưa lớn làm đất lỡ, sức nặng của ta theo quán tính kéo theo đệ ấy, phía sau lại không có cây để bám trụ.
Lúc cấp bách đệ ấy dùng lực kéo mạnh ta ra phía sau, bản thân vì thế mà té xuống dốc bị thương nặng.
Nhìn nhị đệ đau đớn cả người đầy máu ta liền hoảng loạn, chạy về thôn gọi người giúp đỡ.
Lúc đến thì đã muộn, ta vì lo sợ nên không nói ra chân tướng
Nói ra chuyện giấu trong lòng suốt mười năm làm cả người Trần lão gia tử vô cùng nhẹ nhõm, sau khi nói xong ông vẫn trầm mặt ngồi đấy.
Lúc này một giọng nói nghẹn ngào vang lên: Nếu như lúc đó thúc đủ bình tĩnh kéo phụ thân ta lên, giúp người cầm máu hoặc là cõng người về thôn, có lẽ phụ thân ta vẫn còn cơ hội sống sót nhưng thúc lại từ bỏ
Trần lão gia tử thống khổ nhắm mắt, khàn giọng nói: Phải, ta là một kẻ nhát gan nếu không vì cứu ta, nhị đệ có lẽ vẫn sống tốt
Nói thêm nữa cũng không thay đổi được sự thật phụ thân ta đã không còn, nể tình người là đại ca của phụ thân ta ta sẽ giữ yên chuyện này, ta nghĩ phụ thân cũng sẽ không đồng ý nếu ta truyền chuyện này ra ngoài, đồ ta đã lấy lại, sự thật ta cũng đã biết, mặc dù ta không truy cứu nhưng không đồng nghĩa với việc ta tha thứ cho sự hèn nhát của người, có đôi khi trừng phạt lớn nhất đối với con người là tinh thần không phải thể xác, quãng đời còn lại người hãy sống trong sự hèn nhát của bản thân đi, Tĩnh ca chúng ta về thôi
Trần Tiêu không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa..