Trần Tiêu vừa nói xong, người phản ứng đầu tiên là Trần lão thái, bà nhảy dựng lên, đá lăn cái ghế dưới chân, chỉ tay vào Trần Tiêu mắng to: Cái đồ lười biếng, ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi viện lý do trốn việc, cái gì di chứng, đau đầu buồn nôn, ta phi bà hướng Trần Tiêu phun một ngụm nước bọt rồi mắng tiếp: Chỉ là nóng đầu vài canh giờ, ai không như thế, tiểu hổ nhà Lý lão thái chẳng phải cũng nóng đầu vài canh giờ, không uống thuốc vẫn khỏi đấy sao, có ai như ngươi để lại di chứng, ngươi nghĩ bọn ta là con nít
Trần Tiêu vẻ mặt tội nghiệp nhìn Trần lão gia tử nói: Vẫn là ta đi mời trưởng thôn thôi1
Trần lão gia tử đã mất hết sự kiên nhẫn, ông nhìn Trần lão thái quát: Bà còn không câm miệng, ngại chưa đủ xấu mặt sao, rồi nhìn Trần Tiêu cố gắng hạ thấp giọng mình: Nói bậy gì thế, trưởng thôn không phải người ngươi nói mời là mời, qua đây ăn cơm, ngươi không cần phải xuống ruộng làm việc, cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.
Trần Tiêu đạt được mục đích cũng không muốn gây sự tiếp, đây chưa phải thời điểm xé rách mặt với họ, trước mắt cứ vậy đã, hiện tại hắn rất đói lấp đầy bụng là quan trọng nhất, có thực mới vực được đạo cho nên Trần Tiêu thuận theo câu nói của Trần lão gia tử cười cười nói: Cảm ơn thúc phụ rồi quay qua nhe răng với Trần lão thái: Cảm ơn thẩm thẩm nha.
Sợ thiên hạ chưa đủ loạn, Trần Tiêu cười te tét, chạy lại chỗ Trần lão thái vừa kéo tay bà vừa nũng nịu nói: Thẩm thẩm ăn cơm nga, con rất đói Trần lão thái mặt đen như đít nồi, bà hắc tay Trần Tiêu ra hậm hực ngồi xuống ghế Trần thị vừa dựng lên.
Trần Tiêu vui vẻ trong lòng, không thèm để tâm tới Trần lão thái nữa, hắn ngồi vào chỗ của mình, đang định lấy bánh nướng thì một cái bánh nướng đã xuất hiện trong bát của hắn, Trần Tiêu ngẩng đầu thì thấy Trần thị cười với mình, nàng làm khẩu ngữ: Ăn mau lên rồi cũng lấy cho mình một cái bánh bắt đầu ăn.
Trần Tiêu không nói gì, hắn cầm bánh nướng cắn một miếng, múc non nửa bát canh cải, uống một ngụm, canh nguội mất rồi, nhưng hương vị vẫn tạm được.
Trần Tiêu ăn uống hăng say không hề biết Trần lão thái ánh mắt ngoan độc đang nhìn mình, Trần lão thái nhìn Trần Tiêu đang ăn như hổ đói, bà siết chặt cái bánh nướng trong tay, tên sao chổi này cũng y như mẫu phụ hắn, đê tiện như nhau, mẫu phụ hắn cướp người bà yêu, hắn cướp đồ của bà, bọn họ dựa vào cái gì cướp đồ của bà những thứ đó là của bà không ai được quyền cướp đi, nghĩ tới đây ánh mắt bà càng ngoan độc.1
Trần Tiêu đang nuốt miếng bánh xuống bỗng nhiên cảm thấy có gì lạ lạ, hắn liền ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với ánh mặt ngoan độc của Trần lão thái, Trần Tiêu:????, gì đây muốn xử hắn sao, Trần Tiêu thầm cười lạnh, muốn xử ta phải xem lão thái bà bà có bản lĩnh đó không, Trần Tiêu nuốt xuống ngụm bánh trong miệng, tươi cười nhìn Trần lão thái, dùng khẩu ngữ nói: Muốn đối phó ta sao, đến đây, ta đợi bà
Trần lão thái không ngờ Trần Tiêu sẽ nói như vậy, bà ta giận tái mặt, bóp nát cái bánh nướng trong tay làm vụn bánh rơi xuống bàn, nghe thấy động tĩnh ba người còn lại đều ngẩng đầu nhìn về phía Trần lão thái, chỉ có Trần Tiêu vẫn tiếp tục ăn bánh nướng, uống canh nhìn không ra hắn là thủ phạm chọc cho Trần lão thái giận tái mặt như vậy.
Thấy ánh mắt mọi người đổ dồn về mình, Trần lão thái cố điều chỉnh vẻ mặt, cười gượng: Ta lỡ tay, nói xong bà giả vờ như không có chuyện gì dọn vụn bánh, tiếp tục ăn nhưng vẻ mặt tái mét đã bán đừng bà, Trần thị lo lắng, bất an nhìn nhìn Trần lão thái rồi lại nhìn Trần Tiêu ngồi đối diện vẫn vẻ mặt như thường, nàng thở dài nhìn qua Trần An Minh.
Trần An Minh lắc đầu với nàng rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn.
Bầu không khí trên bàn cơm quỷ dị cho đến khi kết thúc.
Trần Tiêu phụ Trần thị dọn dẹp xong rồi ra giếng kéo một thùng nước đổ vào nồi nấu, khi mới xuyên qua mặc dù có kí ức của nguyên chủ nhưng hắn vẫn không thể nhóm được lửa, để mọi người không nghi ngờ, hắn không thể nhờ người khác chỉ được bởi nguyên chủ rất thành thạo trong việc này, vì thế hắn phải đợi cho đến khi nhà không còn ai lén vào phòng bếp luyện tập, cuối cùng trời không phụ lòng người hắn đã nhóm được, lúc đó Trần Tiêu còn ngửa đầu cười ha ha tự khen mình thông minh.
Giờ nghĩ lại hành động của mình lúc đó Trần Tiêu bật cười mắng: Ấu trĩ.
Ánh lửa bập bùng phản chiếu lên gương mặt trắng nõn của thiếu niên, ánh mắt to tròn khẽ híp lại, khóe môi câu lên, tùy tiện dựa lưng vào kệ tủ phía sau, cong một chân lên gác tay, tay còn lại cầm một nhánh củi khều khều than đỏ đang cháy trong lò, Trần thị đứng ngoài cửa nhìn thấy cảnh này nàng cười cười rồi xoay người đi về phòng, lát nữa nàng sẽ lại đến nấu nước rửa chân, hiện tại để đệ ấy có không gian thoải mái một chút.
Sau khi tắm rửa xong Trần Tiêu về phòng mình, phòng hắn phía sau nhà bếp, vòng qua nhà bếp đụng ngay phòng hắn, giơ tay đẩy cửa gỗ, tiếng kẽo kẹt vang lên trong không gian tối đen, Trần Tiêu lười đốt đèn cho nên sau khi đóng cửa hắn trực tiếp lần mò đi đến bên giường, vừa ngã lưng xuống giường Trần Tiêu đã thở hắc ra một hơi: Tắm nước nóng quả thật rất thoải mái, hôm nay phí nhiều tế bào não quá.
Trần Tiêu lăn qua lăn lại trên giường làm cái giường vốn không kiên cố phát ra tiếng kẽo kẹt, cuối cùng Trần Tiêu nằm thành hình chữ đại, nghiên đầu nhìn ánh trăng mờ mờ ngoài cửa sổ giấy, Trần Tiêu im lặng không nói làm không gian trong phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.
Trong gian phòng tối đen đột nhiên vang lên tiếng thở dài: Hazz, đã năm ngày, Trần Tiêu quay đầu nhìn lên trần phòng tối đen, đã năm ngày kể từ ngày hắn xuyên qua đây.
Trần Tiêu là sinh viên năm nhất của trường Đại học X, tỉnh Y, hắn học ngành du lịch, ước mơ của hắn là trở thành một hướng dẫn viên du lịch.
Hắn muốn đi khắp thế giới, khám phá những vùng đất mới lạ.
Hắn đã chuẩn bị rất kĩ thậm chí còn lên kế hoạch cho bốn năm đại học của mình.
Nhưng cuộc sống không ai biết trước chữ ngờ, vào buổi tối nọ đi làm thêm tan ca muộn nên hắn rất mệt và buồn ngủ, nửa tỉnh nửa mơ bước hụt bậc thang, hắn té từ trên cao xuống, hắn chưa kịp hô hoán gì thì trước mắt liền tối sầm, mở mắt ra lần nữa, hắn thấy mình đang lơ lửng trên không trung, đúng là lơ lửng trên không trung đấy, hắn hoảng sợ tột độ, không biết mình đã bị gì.
.
Ngôn Tình Ngược
Trần Tiêu hoảng hốt nhìn xung quanh và sửng sờ khi nhìn thấy một mình khác đang nằm bất động dưới chân cầu thang, Trần Tiêu ngớ ra lúc này hắn mới sực nhớ những gì xảy ra trước đó, hắn rất mệt cho nên sau khi tan ca hắn đã vội vàng chạy về nhà không cẩn thận bước hụt bậc thang và lăn từ trên cao xuống.
Trần Tiêu ngớ ra một lúc lâu mới lấy lại bình tĩnh, hắn cố điều khiển thân mình bay xuống phía dưới, nhìn chằm chằm gương mặt nhiễm máu đỏ tươi, sau ót máu đang không ngừng chảy ra, Trần Tiêu vươn tay định lay đối phương nhưng phát hiện tay mình xuyên qua vai đối phương, hắn không thể chạm vào được, ý nghĩ đó làm hắn như muốn phát điên, Trần Tiêu không tin sự thật đang bày ra trước mặt, hắn cố thôi miên mình phải bình tĩnh, ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm vào ngực đối phương, hai tiếng sau hắn thất thanh gào khóc, hắn đã chết, hắn thật sự đã chết.
Trần Tiêu ngẩn người lơ lửng xung quanh thân thể của mình cho đến khi trời hửng sáng, sáng sớm có người đi tập thể dục ngang qua và phát hiện ra hắn nằm dưới chân cầu thang, báo cảnh sát, hắn không còn người thân nên cảnh sát giao xác hắn cho lò hỏa thiêu nhờ họ mai táng, trong suốt quá trình mai táng mình, Trần Tiêu đều lơ lửng trên không trung quan sát, tận mắt chứng kiến thân thể mình bị hỏa thiêu thành tro, Trần Tiêu chết lặng.
Trần Tiêu không biết tại sao mình không bị diêm vương bắt đi, thân thể đã bị thiêu hủy, hồn của hắn tại sao vẫn còn tồn tại, hắn đã ở đây gần một tháng rồi, sau khi chấp nhận sự thật mình đã chết hắn không buồn phiền nữa, hắn bắt đầu tập cách bay, nhảy, uốn lượn, rất vui nhe, hắn còn thi xem ai bay nhanh hơn với đám chim nữa đấy và dĩ nhiên hắn thắng, sau đó hắn đi hù dọa đám bạn học làm họ la hét thất thanh, sau đó nữa lại đi hù dọa đám côn đồ ban đêm làm bọn họ chạy tẹt khói, hắn cười ha ha, hắn còn đi xem phim miễn phí,...còn bây giờ Trần Tiêu rất nhàm chán, hết vui rồi.
Trần Tiêu cứ vậy lơ lửng trên không trung ngày qua ngày, cho đến khi bão ập tới, cơn bão mang theo gió lớn, Trần Tiêu xém tí bị cuốn bay theo, để không bị gió cuốn đi, Trần Tiêu thông minh lựa một cây cổ thụ siêu to rồi nhào tới ôm chặt cành của nó hét lớn: Làm ma cũng không yên, có cần xui xẻo vậy không.
Như để ứng nghiệm lời nói của hắn, hắn vừa nói xong thì bầu trời tối đen xẹt qua một đường sáng to kinh người, Trần Tiêu nhìn bầu trời nuốt nước miếng: Đừng nha.
Ầm ầm, đùng đùng..Trần Tiêu mất đi ý thức lần hai.
Trước khi mất ý thức hắn thề hắn sẽ không trốn dưới cây khi trời mưa, có ai xui như hắn không, trú mưa, tránh bão cũng bị sét đánh, hu hu đau quá.
Tỉnh lại lần nữa hắn đã ở đây, Trần Tiêu cạn lời, hắn nhớ mình không có đắc tội lão thiên gia mà.
|| ^ ||
Trần Tiêu trở mình nghiên người ôm chăn, ngước đầu nhìn ánh trăng mờ ngoài cửa sổ, rồi im lặng nhắm mắt, ngủ thôi, mai còn muốn lên rừng đốn củi..