Lạc Vào Cổ Đại Hạnh Phúc Sinh Hoạt

Chương 17: Chương 17





Vương ma ma đang hí hửng chuẩn bị đồ chỉ đợi Vương thị nhà Vương Đại Tài qua là đi liền.

Ai ngờ bóng Vương thị chưa thấy đã thấy ngay Trần lão thái.

Ai dô, ai đây, Trần thẩm đấy à, tìm ta có chuyện gì Vương ma ma tươi cười mở cổng cho Trần lão thái.

Còn chuyện gì nữa, vào nhà rồi nói Trần lão thái cười đáp lại.

Vương ma ma dẫn Trần lão thái đi vào nhà chính, rót cho bà ta một ly trà lạnh, thời tiết oi bức uống trà lạnh là thoải mái nhất.

Trần lão thái uống một ngụm trà thông giọng nhìn Vương ma ma đối diện cười nói:
Ta có việc nhờ Vương ma ma giúp đỡ
Trần thẩm có việc cứ nói, cùng thôn đâu cần khách sáo

Vậy ta nói thẳng, chuyện là Vương ma ma cũng biết Trần Tiêu nhà ta rồi đấy, năm nay cũng đã trưởng thành, là thời điểm nên thành thân, ta có ý muốn nhờ Vương ma ma sang thôn kế bên mai mối giúp Trần lão thái bày ra vẻ mặt hiền từ.

Không biết là hộ nào thôn kế bên Vương ma ma cười hỏi.

Là Ngu gia, mặc dù đã từng đón dâu nhưng điều kiện rất tốt, Trần Tiêu qua chỉ hưởng phúc
Thì ra vậy, Vương ma ma hiểu rõ, bà uống một ngụm trà.

Thấy Vương ma ma chưa trả lời, Trần lão thái hỏi:
Không biết ý Vương ma ma thế nào?
Ta suy nghĩ vài ngày rồi sẽ cho Trần thẩm đáp án, ta cần thời gian hỏi thăm Ngu gia Vương ma ma cười nói với Trần lão thái.

Có lời này của Vương ma ma ta cảm thấy yên lòng, ta đợi tin tốt của Vương ma ma
Tất nhiên, tất nhiên
Đóng cổng, đi vào nhà uống ngụm trà lạnh, Vương ma ma cảm thấy rất thú vị, có chuyện trùng hợp vậy sao, hai người xui xẻo nhất thôn cùng lúc bị ép cưới ép gả.

................!
Nắng chiếu vào phòng làm Trần Tiêu khó chịu, nhăn nhăn mày.

Nóng quá Trần Tiêu mơ màng lẩm bẩm, lăn qua lăn lại vài cái rồi ngồi dậy.

Vò vò cái đầu bù xù như tổ gà, Trần Tiêu đột nhiên cảm thấy bực bội, tóc dài như vậy để làm gì, nếu không phải sợ bị người phát hiện hắn đã tiễn mái đầu này đi rồi.

A A A nóng quá
Hét to một tiếng không những không dễ chịu mà còn bực bội hơn, Trần Tiêu mang tâm trạng thúi quắc rời giường, lấy dây vải cột đại tóc lên, đánh răng rửa mặt.


Hắn đã ở nhà ba bốn ngày rồi hôm nay phải lên rừng một phen, kiếm quả dại bỏ bụng, nhân tiện xem xem có gặp Vương Đại Tĩnh không, nhớ đến Vương Đại Tĩnh tâm trạng Trần Tiêu thoải mái chút.

Dường như hôm nay định sẵn là một ngày xui xẻo của hắn, trước khi ra khỏi phòng hắn không xem lịch thì phải.

Nhìn một đám người ngồi vây quanh cái bàn trong sân đang cười nói vui vẻ.

Trần Tiêu:??? Gì đây? Lễ tết gì à?
Mặc kệ, không liên quan đến hắn.

Trần Tiêu trước ánh mắt kinh ngạc của một đám người trong sân, thong thả lướt qua còn thuận tiện ngáp một cái.

Trần thị đứng cạnh bàn nháy mắt với Trần Tiêu nhưng Trần Tiêu không thấy, nàng không hề hay biết về chuyện này, mấy ngày trước sao khi nghe Trần An Minh kể về Ngu gia nàng đã rất sợ, nàng muốn ngăn cảnTrần lão thái bà cũng nói sẽ suy nghĩ lại, ai ngờ hôm nay có người gõ cửa vừa mở cửa nàng đã hối hận, định đi nói với Trần Tiêu để đệ ấy nghĩ cách ứng phó thì bị Trần lão thái nhìn chằm chằm nên nàng không nói với Trần Tiêu được, nàng cúi đầu đỏ hốc mắt, làm sao bây giờ, An Minh cũng không giúp được.

Trần Tiêu đấy à
Trần Tiêu đang đi vào phòng chứa đồ lấy sọt, nghe có người gọi mình nên đứng lại.

Nhìn phụ nhân mặt đầy phấn, cài bông đỏ trên đầu Trần Tiêu nhướng mày, tú bà?

Gọi ta Trần Tiêu nén cơn bực bội trả lời.

Trời đang rất nóng, hắn đang rất khó chịu, muốn nhanh chóng vào rừng tìm bóng cây cho mát.

Ai dô, quả nhiên như lời Trần thẩm nói nhìn xem tướng mạo rất đẹp, da trắng, mắt to, dáng người đều đặn, rất hợp với Ngu công tử đây Vương ma ma tươi cười giới thiệu Trần Tiêu với ba người nhìn có vẻ sang trọng trước mặt.

Đúng đấy ta đã nói mà cháu ta rất đẹp rất xứng với Ngu công tử đây, tin đồn không đúng sự thật, chỉ phô trương thôi Trần lão thái cũng cười nịnh hót theo.

Mặc kệ lời nói của hai người, ba người ăn mặc nhìn có vẻ sang trọng, đang đánh giá Trần Tiêu, phụ nhân áo tím không hài lòng lắm, mày nhăn cả lại, nam nhân áo xám ngồi kế bà chỉ liếc nhìn Trần Tiêu một cái rồi tiếp tục uống trà, chỉ riêng nam nhân áo lục ngồi kế bên phụ nhân áo tím là nhìn chăm chú vào Trần Tiêu.

Một lát sau nam nhân áo lục lên tiếng:
Ta sẽ cưới y.