“Ở nơi nào? Ở nơi nào?” Hồ Hữu gần như điên cuồng, tìm nửa bản thiên thư kia trong từng quyển từng quyển một trên giá sách, tìm từ đầu tới đuôi, nhưng không thấy .
Bất đắc dĩ, hít sâu một hơi, buộc mình tĩnh tâm lại. Tìm lại lần nữa, từng quyển từng quyển, từng tờ từng tờ lật qua, rốt cục phát hiện A Lạc đem nửa bản thư kia đặt sau quyển sách thuốc, chợt thoạt nhìn giống như một quyển sách đầy đủ, A Lạc này thật đúng là thận trọng.
Ngồi xuống thô sơ giản lược đọc một lần, bên trong ghi lại pháp thuật vô cùng cổ xưa, nếu là bình thường thì có thể sinh ra nồng hậu hứng thú, nhưng hắn lúc này, trong lòng áp lực gấp bội. Một màn Tuyết Cầu chết ở trước mắt mình cứ lặp đi lặp lại mắt, căn bản không cách nào hảo hảo suy nghĩ. Tên thiếu niên nằm ở trên giường kia trong cơ thể có hồn phách A Lạc và Tuyết Cầu, cụ thể có bao nhiêu, lúc ấy quên đếm, đoán chừng khi đó mình cũng làm mất mấy hồn phách. Bất quá có thể khẳng định là, mỗi người một hồn một phách nhất định là đủ , chẳng qua lo là mình rốt cuộc có thể hoàn thành thuật trọng sinh linh hồn này hay không . . . .
Qua một tháng, Hồ Hữu mất ăn mất ngủ, vẫn ở trong phòng nghiên cứu thiên thư trong tay. Mệt đến cực kỳ tệ, nằm xuống ngủ một hồi, nhắm mắt liền mơ thấy mình ở sòng bạc cầm cái, lớn tiếng hét : “Mua một tay! Mua một tay! ”
Chợt A Lạc cười híp mắt xuất hiện trong đám cờ bạc, trong lòng ngực lấy ra một tiểu hồ ly, áp ở trước mặt mình, rất có lòng tin nói: “Ta mua ngươi thắng!”
“Trên bàn đánh bạc tiểu hồ ly toàn thân là máu cũng vui vẻ cười nói: “Ngươi nhất định thắng!”
“A –!” Hồ Hữu từ trong ác mộng thức tỉnh, bị dọa sợ đến thở hổn hển không ngừng.
Một sợi tóc chậm rãi rớt xuống, rơi trên cái mền màu trắng đặc biệt nổi bật. Hồ Hữu đau lòng nhặt lên bỏ nó vào một cái hộp gỗ nhỏ,”sợi thứ một trăm lẻ sáu . . . . .” Kể từ khi từ Tế Tuyết Sơn trở về, đã rụng một trăm lẻ sáu cọng tóc. . . . . . bây giờ tình hình chính là bốn chữ: tâm lực mệt mỏi.
Hoảng hốt quay đầu, nhìn thiếu niên trên giường khác không chết không sống, đột nhiên nhớ tới phải kiểm tra tình hình thân thể của hắn, quả nhiên không ngoài sở liệu, ở gót chân đã có một khối vết thương lở loét, tiếp tục như vậy không phải là biện pháp.
Mình bây giờ suy nghĩ rối loạn, cái bản linh hồn trọng sinh kia tựa hồ không phải một tháng hai tháng là có thể hoàn thành. . . . . . lật một đống sách cũng không ra, quyết định đi ra ngoài tìm kiếm chút pháp thuật hoặc pháp khí liên quan đến hồn phách, cũng nhân cơ hội này đi ra ngoài hóng mát một chút hoãn hoãn tâm tình.
Vì vậy đêm nay, hắn ôm lấy thiếu niên chạy thẳng tới mật thất đang dưỡng Hồ Tả.
“Ca ca, ngươi tới rồi?” Hồ Tả sinh trưởng không ít, đã nhìn ra được hình hài là một con hồ ly.
“Ừ. . . . . .”
Hồ Hữu không nói nhiều, dùng thuật lập một cái Thủy Tinh Cầu khác, đưa gã thiếu niên này vào trong đó, đổ đầy nước suối duy trì sinh mạng Hỏa Vân sơn .
Như thế cũng có thể tạm thời giữ thân thể này vì huyết mạch không thông mà hư. “Tả nhi, ca ca phải đi một đoạn thời gian.”
“Ca ca muốn đi đâu ?”
“Ngốc Cầu Cầu xảy ra chút chuyện, ta đem hồn phách của y đặt ở chỗ này, ta phải đi tìm chút pháp khí hoặc là pháp thuật duy trì hồn phách trở lại.”
“Ca ca muốn đi bao lâu?”
“Không biết. . . . . . Dù sao ngươi ở đây rất an toàn, ngươi phải nhanh lớn lên chút nha. . . . .”
“Ta cũng muốn nhanh lớn lên chút, nhưng không có biện pháp, tốc độ này. . . . . .”
Hồ Hữu khổ sở cười cười, xoay người rời đi. Thời gian còn lại, sửa sang thu dọn lại tài liệu, chuẩn bị đầy đủ trước khi lên đường .
Sáng sớm dùng nước suối lạnh thấu xương rửa mặt, thanh tỉnh đầu óc một chút, vì Tuyết Cầu và A Lạc bói một quẻ, quái tượng cho thấy mặc dù tương lai có nhiều đau khổ, nhưng cuối cùng kết cục là cảnh đoàn viên, vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt. . . . . . Nhìn mặt trời mọc, lòng tin nhất thời trở lại trong lòng Hồ Hữu, chí khí hùng tâm đứng ở đỉnh núi, ngưng mắt nhìn mặt trời mọc nơi Hỏa Vân sơn, hắn giơ tay phải lên, đối với chính mình, không phải trời mà phát thệ: ta nhất định sẽ khiến cho Tuyết Cầu và A Lạc trọng sinh hoàn hoàn chỉnh chỉnh như thường!
Hồi cuối
“Băng đường hồ lô. . . bán băng đường hồ lô đây. . . . . Một đồng một xâu. . . . . .”
Hồ Hữu mặc đạo bào, vẫy phất trần, mang theo mũ, xuyên qua một nơi tên là Tiên Nhạc trấn.
Trên đường tiếng rao hàng bên tai không dứt, hắn nhìn mứt quả mê người, nghĩ thầm, Tuyết Cầu ngu ngốc kia nhất định thích, bất tri bất giác liền móc ra một tiền đồng, “Cho ta một xâu.”
“Dạ, đạo trưởng, chính ngài chọn.”
Hồ Hữu chọn một xâu lớn, cầm ở trong tay tiếp tục rỗi rãnh quơ quơ. Đi ngang qua bảng cáo thị, tất cả mọi người vây quanh bố cáo mới vừa được dán xì xào bàn tán. . . . . .
“A! Thường gia lại thêm tiền. . . . . . giàu thiệt nha. . . . .”
“Cài gì mà Thất Đường Đinh rồi vàng rồi bạc , không chừng thêm nữa còn có phỉ thúy mã não đấy!”
“Ai. . . . . . đáng tiếc . . . . . . ai sẽ làm pháp chứ?”
. . . . . .
Hồ Hữu cũng tiến lên quét qua một cái, trên đó viết –“Bản nhân nguyện lấy hoàng kim ngàn lượng, bạc trắng vạn lượng, cộng thêm gia truyền chi bảo Thất Đường Đinh, xin vì ái tôn làm diên mệnh thuật, ái tôn vừa qua sinh thần chín tuổi , toàn bộ dâng lên. . . . . .”
Thất Đường Đinh? Một loại pháp khí dùng để trấn hồn, nói không chừng sẽ có chỗ dùng. . . . . . Hồ Hữu sờ sờ cái cằm không có râu, từng bước sải bước , lột xuống bố cáo. . . . . .
[Hoàn]