Tuyết Cầu chỉ chạy một vòng tới Hỏa Vân Sơn, xin hồ hảo hữu chỉ giáo vài tâm đắc tu luyện, sau một tháng trở về sào huyệt của mình, liền phát hiện địa bàn của mình có người ngoài xâm nhập.
Ban đầu, y phát hiện ba bụi cây bạch quả trăm năm yêu dấu ở trước động biến mất, chỉ còn lại ba gốc cây bị chém rũ rượi, mấy trăm năm chưa từng bộc phát hỏa khí lập tức vọt lên tới ngực, nhất thời tai mắt mũi miệng cùng nhau phun lửa, bắt đầu xoải bước tuần sơn.
Rất nhanh, Tuyết Cầu phát hiện chân núi phía Nam Tế Tuyết Sơn mọc thêm một gian nhà gỗ nhỏ, còn có một vườn rau. Quá rõ, vật liệu xây dựng gian nhà này không thể nào chính xác hơn nữa, trên nóc nhà vẫn còn chi chít cành nhánh khô héo và lá bạch quả rũ rượi . . . . .
Xem ra cây bạch quả đi đâu đã không cần truy xét nữa, không phải biến thành nhà, mà biến thành hàng rào nhỏ ở vườn rau rồi.
Được, rất tốt.
Lại dám chạy đến đây định cư, lá gan cũng không nhỏ!
Tuyết Cầu hung tợn nghiến nghiến răng, một phát xông lên phá hàng rào, vọt tới trước nhà gỗ đá cửa chui vào, “Tên nào không sợ chết lại dám dựng chuồng heo ở địa bàn của ta ? !”
Đáng tiếc, trong nhà không ai. Lãng phí vô ích khí thế sát người hung ác của Tuyết Cầu.
Nhìn trong phòng một hồi, trong nhà tất cả đều là đồ cũ, rất tinh xảo, thuận mắt. Trên án kỷ có văn phòng tứ bảo, trên giá sách có trăm cuốn thư tịch, xem ra vị xâm nhập bất minh này là một tên tư văn bại hoại đốn cây xây nhà. Bất quá xem ra, tên khốn kiếp này nhất định là loài người — yêu quái chắc chắn sẽ không dựng cái ổ tỉ mỉ như thế, thường thường đều là cào cái hố, đào cái động qua loa.
Là người thì tốt, con người yếu ớt, con người nhát gan, là con người thì cũng không cần lo lắng một mình đấu không lại ! Chỉ cần chờ hắn trở về dọa hắn một chút, bảo đảm hắn tè ra quần trốn về nhà !
Nhưng ngẫm lại: không được, chỉ dọa hắn đơn giản chút chút như vậy, cũng quá tiện nghi hắn! Nhất định phải trêu hắn tới chết đi sống lại, dọa cho sợ đến bệnh ba ngày ba đêm, thần chí thất thường mới được! Nếu không như thế thì không phải đã phụ ba gốc yêu thụ đã khuất sao ? !
Vì vậy, Tuyết Cầu ngồi ở trên nóc nhà vừa nhìn xa xa chung quanh, vừa hoang tưởng kế hoạch báo thù .
Chập tối, rốt cục có một thư sinh ăn mặc ngu ngốc vác cái sọt lớn trở về. Tuyết Cầu híp híp mắt, lặng yên không một tiếng động ẩn thân. . . . . .
Tên thư sinh đến trước cửa, nhìn hàng rào bị phá, bất đắc dĩ thở dài.”Haiz. . . . . dã trư chỗ nào tới xông loạn vườn rau ta rồi . . . .”
Hắn cũng không vội sửa hàng rào, tiện tay tháo xuống cái sọt nặng nề, giũ ra khoai lang rừng và củ cãi rừng bên trong, xách chúng tới trong vườn rau của mình.
“A a, thì ra là muốn làm cái vườn đẹp à ? !” Tuyết Cầu khinh bỉ cười cười, từ trên nóc nhà bay tới bên người thư sinh .
Xây dựng chút không khí khủng bố là tất nhiên, Tuyết Cầu quyết định trước tiên ở trên vai hắn vỗ vỗ mấy cái, hắn quay đầu lại nhất định cái gì cũng không nhìn thấy, há há, sau đó thì . . . . . y vừa ảo tưởng vẻ mặt hoảng sợ của cái thư sinh ngu xuẩn này, vừa chìa ra cái tay trắng noãn nõn nà.Nhưng khi lòng bàn tay sắp rơi xuống vai, đột nhiên có một cổ lực lượng cường đại hung hăng bắn Tuyết Cầu ra xa mười trượng !
“Oái úi !” Tuyết Cầu cái gì cũng không kịp phản ứng, cái mông ở trên đất đập ra một cái hố to.
Thư sinh nghe được thanh âm, quay đầu nhìn về phía bên này, đại khái là cái gì cũng không nhìn thấy, lại quay trở lại tiếp tục trồng củ cải của hắn.
“Đáng giận, đây là chuyện gì xảy ra? !” Tuyết Cầu oán hận bò dậy, lần nữa đi tới. Y cũng không tin tà, mới vừa rồi nhất định là ngẫu nhiên!
Lần nữa chạy tới, lần nữa giơ móng vuốt, bất hạnh, lần nữa bị văng ra, đập ra cái hố thứ hai.
Chẳng lẽ trên thân tên thư sinh này có chú trừ ma sao ? !
Tuyết Cầu không ngừng cố gắng, lần thứ ba đi tới sau lưng thư sinh, hiện ra chân thân.
Hừ! Không thể đụng vào hắn, vậy lộ ra cái mặt hù dọa hắn một chút cũng có thể đi? ! Mặc dù mình dáng dấp kiều nhân khả ái, nhưng dầu gì cũng là một con Tuyết Hồ tinh, tóc trắng phiêu phiêu cộng thêm hai cái răng nhọn nhỏ xíu liền đủ hù chết dân chúng bình thường .
Tuyết Cầu vừa định mở miệng gọi hắn, thư sinh lại đứng lên trước tiên: “Oa !Con sâu to thiệt !”
“Vèo” một cái ném ra sau lưng, ném ra một một con sâu cỡ bánh mỳ, trắng mập mập dính dính, đập vừa đúng vào đỉnh đầu Tuyết Cầu. Tuyết Cầu còn chưa kịp nói, con sâu kia đã dùng cái chân trước vừa ngắn vừa thô vỗ vỗ lồng ngực, thở phào một cái: “Hô . . . . . may mà rơi trúng chỗ mềm.”
Cái tên ngốc thư sinh này, ngay cả Địa Tinh và sâu cũng phân không rõ!
Tuyết Cầu hung tợn xách Địa Tinh trên đầu xuống, quăng vào ót thư sinh .”Ê !Tên đần kia! Ngươi đứng lên cho ta!”
“Hả?”Thư sinh quay đầu, thấy Tuyết Cầu một mạt trắng trắng, liền ngây người tại chỗ.
Tuyết Cầu kiêu ngạo cho là sau một khắc, hắn không phải bị dọa cho sợ đến ngã nhào, thì cũng là cướp đường mà chạy, vô luận thế nào cũng không nghĩ đến hắn cư nhiên sẽ từng chút từng chút lộ ra vẻ mặt mừng rỡ vạn phần , “Vụt” cái đứng lên, tùy tùy tiện tiện đem hai tay dính đầy bùn lau hai cái lên xiêm y, sau đó kích động đưa ra một tay,”Xin chào xin chào ! Ta mới vừa dọn đến nơi này , ta họ ‘ Lạc ’, tên ‘ Tục Sanh ’ , ngươi gọi ta A Lạc là được !Rất hân hạnh được biết ngươi!”
Cái gì Lạc thư sinh? Tuyết Cầu mới không muốn cùng hắn bắt tay, lãnh đạm nhắc nhở hắn: “Ta là hồ ly tinh.”
A Lạc vừa nghe, càng phát ra hưng phấn, càng tiến thêm một bước hỏi: “Là chủng loại hồ ly tinh gì vậy? Ta thấy ngươi trắng như cái tuyết cầu, không phải là Ngân Hồ thì chính là Tuyết Hồ chứ?”
“Ta. . . . . . ta. . . . . .” Tuyết Cầu chớp chớp mắt, không biết trả lời thế nào .Chẳng lẽ tên mình cứ nhả ra như vậy? Cho tới bây giờ đều nghe nói loài người rất sợ yêu tinh, nhưng tên trước mắt này hình như không sợ mình . . . . .
“Tới, tới, vào trong nhà rồi nói.” A Lạc rất vui vẻ kéo tay Tuyết Cầu , dẫn hồ vào phòng.
A Lạc bỏ thêm chút mực vào nghiên mực, bắt đầu nhanh chóng mài một vòng một vòng .”Thật ngại, ngươi đợi ta thêm chút.Rất nhanh là xong.”
Tuyết Cầu không hiểu hắn muốn làm gì, lại không thể tiến hành trực tiếp công kích, không thể làm gì khác hơn là ngồi ở trên ghế quan sát hắn.
Tên thư sinh học Lạc này dáng dấp rất anh tuấn, nhưng anh tuấn không thành thục, thấy thế nào cũng chỉ mười bảy, mười tám tuổi , xung quanh trăm dặm Tế Tuyết Sơn cũng không có thôn xóm thành trấn nào, hắn một thư sinh văn nhược đến chỗ xa như vậy làm chi? Chẳng lẽ là yêu quái? Hay thần tiên? Bất quá ngửi tới ngửi lui, trên người hắn không có chút yêu khí nào, càng không có tiên khí, hẳn là người không sai.
“Tốt lắm tốt lắm, để ngươi chờ lâu.” A Lạc đặt tốt mực, lấy giấy bút, rốt cục nói ra ý đồ của mình, “Ừm. . . . . là như vầy, ta từ nhỏ đối với yêu ma quỷ quái cảm thấy rất hứng thú, lập chí muốn viết một quyển ‘Quần ma chí’ để lại cho hậu nhân.”
” ‘Quần ma chí’ ? ! Đấy là cái gì?” Tuyết Cầu cảm giác tên này cổ cổ quái quái .
“Ta tính trong cuốn thứ nhất ‘Quần ma chí’ ghi lại một trăm loại yêu ma quỷ quái, miêu tả cuộc sống tập tính của chúng, tính cách đặc thù của bọn chúng ,thậm chí là chút ưu điểm cùng sở trường của chúng.Ta biết yêu quái cùng loài người ,cũng phân chia tốt xấu, ta hi vọng thông qua quyển sách viết này có thể khiến loài người càng thêm hiểu rõ yêu quái muôn hình muôn vẻ, tiêu trừ sợ hãi trong lòng cùng quan niệm thành kiến, sau này khiến cho bọn họ dùng loại thái độ chính xác mà đối đãi các yêu quái bằng hữu, tốt nhất trong tương lai có thể đạt tới trình độ chung sống hòa bình, mặc dù cái này có chút khó khăn, cũng cần một chút thời gian, nhưng đây là mơ ước cuối cùng của ta.”
Nghe qua, đây quả thực là người si nói mộng ! Con người quả nhiên là một loại động vật có sức tưởng tượng phong phú .
Tuyết Cầu liếc hắn một cái, hỏi: “Vậy ngươi chạy tới nơi này làm gì ?”
“Ta nghe nói vùng Tế Tuyết Sơn yêu quái không ít, liền muốn định cư ở đây,bắt đầu thu tập tài liệu, khảo sát ghi chép. Ngươi là đối tượng nghiên cứu đầu tiên ta gặp được, ta có thể hỏi ngươi về sinh hoạt tập tính, đặc điểm của ngươi không?”
“. . . . . .” Trầm mặc.
A Lạc hắng giọng một tiếng, “Ngươi không trả lời coi như ngươi đồng ý à,ừ . . . . . tên của ngươi?”
“Tuyết Cầu.”
A Lạc bắt đầu ghi chép.”Rất êm tai, ai đặt cho ngươi?”
“Đại khái là cha mẹ.”
“Vậy cha mẹ ngươi là ai?”
“Không biết, chưa từng thấy qua.”
“Có phải tất cả yêu quái cũng không biết cha mẹ mình là ai?”
“Không biết .Chắc cỡ phân nửa.”
“Mấy tuổi?”
“Sáu trăm sáu mươi sáu tuổi.”
“Ô, 666, đại thuận nha! Ờm . . . . . ngươi thuộc chủng loại gì?”
“Tuyết hồ.”
“Bình thường ăn gì?”
“Thịt người.”
“Còn gì nữa không?”
“Không có, chỉ thịt người.”
A Lạc viết mấy chữ, nhíu mày một cái, xem ra đối với đáp án này có chút nghi ngờ.
Tuyết Cầu không biết người này thế nào một chút cảm giác nguy cơ cũng không có, chẳng lẽ hắn biết mình nói xạo?
“Ưm. . . . . . thích ăn loại thịt người nào? Tỷ như giống như có chút sách ghi lại, có yêu quái thích ăn đồng nam đồng nữ. . . . . .”
“Ta thích ăn giống đực, tốt nhất mười bảy, tám tuổi, không già không non, vị vừa phải.”
“Ăn sống hay nấu chín?”
“Chín, hấp chiên kho mỗi dạng đều ăn chút, còn dư lại liền đem phơi khô.”
“Oh!” A Lạc lập tức cúi đầu múa bút thành văn, ghi xong đoạn này lại hỏi: “Vậy ngươi bao lâu ăn một người?”
“Một tháng ăn một, ta hiện tại vừa lúc đói bụng.”
“Vậy ngươi bình thường đi đâu kiếm ăn?”
“Gần đây.” Tuyết Cầu nhìn chằm chằm Lạc thư sinh, gian nan tìm kiếm biểu tình kinh hoảng trên mặt hắn.Đáng tiếc, tí xíu cũng không có.
Tại sao? Tại sao? — Tuyết Cầu dưới đáy lòng liên tiếp hỏi mười vạn cái tại sao, rốt cục nhớ tới trên người thư sinh này có loại lực lượng kỳ quái , vì vậy hỏi hắn: “Ngươi không sợ yêu quái sao?”
“Không sợ.” A Lạc sảng khoái trả lời.
“Tại sao?”
“Ta tin tưởng yêu quái như người, tuyệt đại đa số đều giảng đạo lý .”
Hắn hình như nói ngược đi? !”Vậy nếu như gặp phải loại không nói đạo lý ?”
“Không cần gấp gáp, ta có hộ thân phù, yêu quái đối với ta có tà niệm đừng mơ tưởng tới gần thân ta.”
Không trách được. . . . . .
Tuyết Cầu nhìn thư sinh một lòng bình tĩnh, âm thầm suy tư .Như vậy cũng không dễ xử, không thể đối với hắn mạnh bạo , lại không thể hù dọa hắn, nếu như không có hộ thân phù kia thì . . . . .
Trong nháy mắt, Tuyết Cầu liền lộ ra nụ cười đáng yêu, “Lạc ca ca, hộ thân phù của ngươi có thể cho ta nhìn một chút không?”
Lần này A Lạc ngược lại có chút lý trí, “Không được, không thể cho ngươi xem .”
“Ta là hồ ly tốt, sẽ không hại ngươi.”
Đáng tiếc A Lạc không thích ăn kẹo mềm, thái độ rất kiên quyết.”Nói không được, là không được.”
Hừ! Coi như ngươi so với heo thông minh hơn chút đó ! Tuyết Cầu thu hồi nụ cười, ‘bạch’ một cái đứng lên, “Ta phải đi!” Trở về còn nghĩ biện pháp trừng trị ngươi!
“Chờ một chút, ta còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi ngươi.”
“Hỏi cái gì mà hỏi? Có cái gì tốt mà hỏi ? !” Nói xong, Tuyết Cầu như một trận khói trắng chuồn mất.
A Lạc khóe miệng nâng lên một mạt mỉm cười tràn đầy trêu đùa, rất tùy ý mà đem chút ít tư liệu mới vừa rồi thu tập được kẹp vào trong sách, nhàn nhã bước đi thong thả đến đến vườn rau, đem củ cải còn dư lại cấy vào đất.
Rời đi chân núi ,Tuyết Cầu trở lại sơn động trên đỉnh núi của mình, kết quả lần nữa cấp nộ công tâm — đồ đạc trong động mất hết ráo !
Tuyết Cầu cũng không chỉ cùng người khác bất đồng, đặc biệt coi trọng phẩm chất sống của hồ ly tinh, chẳng qua khi y cướp được sơn động này những thứ đồ đó vốn là để nơi này, phỏng chừng là tiền bối trước kia đã dùng qua, Tuyết Cầu cho rằng chúng có dính chút tiên khí, liền bắt đầu dùng chúng, dần dà, y cũng quen giống người dùng bàn ăn cơm, ngủ nằm trên giường. Nhớ lại mấy món đồ trong nhà tên thư sinh kia nhìn rất quen mắt, thân thiết như vậy, thì ra là đều là trong động mình, do đổi cách bài trí nên không nhận ra!
Đáng giận ! Không có giường bảo ta làm sao ngủ? !
Tuyết Cầu lại một lần nữa từ đỉnh núi vọt tới chân núi, lúc này trời đã tối, nhà gỗ thắp sáng ngọn đèn dầu, không biết thư sinh kia đang làm gì.
Y đi vòng qua cửa sổ, muốn mở cửa sổ xem một chút tình huống bên trong, không nghĩ tới cửa sổ này thế nhưng dán phù chú chạm không được.
Tên ngốc này tỉ mỉ dữ vậy, buổi tối lại có thể làm các biện pháp an toàn thế này.
Tuyết Cầu đang lo nghĩ xem thế nào đi vào đoạt lại giường, cửa sổ đột nhiên mở, “Ào–” một bồn nước ấm lớn tưới hết vào trên người Tuyết Cầu !
“Á –!” Tuyết Cầu phẫn nộ kêu to, A Lạc nghe tiếng kêu kinh sợ như thế, lộ ra nửa cái đầu nhìn ra bên ngoài, vừa nhìn thấy là đối tượng phỏng vấn ban sáng, lập tức”Hi hi” cười một tiếng, “Cầu Cầu, ngươi đã về rồi?”
“Nước ngươi hắt là nước gì ? !”
“Hả?” A Lạc lúc này mới phát hiện Tuyết Cầu từ đầu tới đuôi đều ướt nhẹp, liền sợ hãi trả lời: “Nước . . . . . nước rửa chân. . .”
“Ta cắn chết ngươi!” Tuyết Cầu giương nanh múa vuốt nhào qua, “? !” , “? !” Lần hai, lần thứ nhất A Lạc đóng cửa sổ, lần hai là Tuyết Cầu gặp trở ngại.
“A a a. . . . .” Tuyết Cầu ướt lỏn tỏn chạy đến tận tuyết đàm, từng cái từng cái bỏ đi y vật trên người, mặc dù mùi gì cũng không có, nhưng do cảm giác chủ quan, nên từ đầu tới đuôi đều cảm thấy có mùi chân thối.
Cởi đến khi chỉ còn tiểu nội khố, đột nhiên đối diện xuất hiện hai bóng đen to, cuồng vọng quát: “Hồ ly tinh! Ta mang huynh đệ ta báo thù !”
“Hứ !” Tuyết Cầu nghe thanh âm cũng biết là con Hắc Hùng Tinh không biết sống chết chạy tới giành địa bàn, tối nay lại mang theo một đồng lõa tới đây. Không thừa lời, Tuyết Cầu nhảy lên, tiên phát chế nhân, lần này cần hảo hảo dạy dỗ bọn chúng !
Chúng Hắc Hùng vốn còn muốn dài dòng mấy câu, không ngờ tới tiểu hồ ly tinh này cư nhiên cuồng vọng như vậy, cũng chỉ có thể vội vã bày trận thế hai đánh một.
Rất nhanh, chung quanh tiểu đầm khí động mãnh liệt, lá cây bay loạn, bọt nước văng khắp nơi, song phương đều nhe răng trợn mắt, diện mục dử tợn, khiến cho đối phương nhìn thấy bản lĩnh công kích .
Đang lúc ba con đánh nhau hăng say, hiện trường xuất hiện người thứ tư–
“Oa! Cầu Cầu thật đẹp trai! Đẹp trai quá đi! Chiêu thức mới vừa rồi cực kỳ khốc làm lại nữa đi ! Ta không thấy rõ!”
Tuyết Cầu cùng Hắc Hùng Tinh đồng thời sửng sốt, sau khi quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng, chỉ thấy một ngốc thư sinh một tay nâng giấy, một tay chấp bút, thật nhanh vẽ bức họa ba người đánh đá.Hắn vừa thấy ba con yêu quái đều dừng lại , liền cười nói: “Tiếp tục, xin tiếp tục, ta chỉ muốn thu tập một chút tài liệu hình ảnh, quyết không trở ngại các vị.”
. . . . . . . . . . . .
Nếu thế, vậy thì tiếp tục đi. . . . . . ba con lần nữa nhào thành một cục mà đánh lộn.
Một trận ác đấu, A Lạc đếm một chút, mười ba tờ vẽ hiện trường, thu hoạch không nhỏ nha ! Hắn hài lòng sửa lại một chút bản thảo, khen: “Không nghĩ tới tên tiểu tử này lợi hại thế .”
Tuyết Cầu ra sức đem kia hai con Hắc Hùng Tinh phiền phức đánh chạy, nhưng khí lực mình cũng dùng hết, bất hạnh cho cái mông nhỏ nhiều lần bị cẩu hùng đá trúng, trái phải đều sưng,vừa đi liền đau, chỉ đành phải nằm ở tận tuyết đàm từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.Mắt thấy Lạc thư sinh kia chạy tới, chính là không có khí lực đứng lên, thật may là tên ngốc này không làm gì, chỉ khiêng mình lên chạy về nhà.
“Đau ở đâu ?”
“Cái mông.”
“Ờ.” A Lạc để Tuyết Cầu nằm úp sấp ở trên giường, chuẩn bị cái khăn vải nóng hổi, kéo xuống tiểu khố khố của người ta, đắp lên cái mông của y.
Tuyết Cầu lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết như giết heo: “Oa! Ngươi muốn ta bỏng chết hả ? !
Ngay sau đó liền xoay tùm lum, nhưng A Lạc không buông tay, đè mông y lại dạy dỗ: “Ngươi đừng động! Đừng động! Lập tức hảo!”
Quả nhiên, chỉ qua một hồi, bố khăn không hề nóng như thế nữa, Tuyết Cầu cảm thấy thật đúng là rất thoải mái , nhưng nhắm mắt lại chưa hưởng thụ bao lâu, A Lạc vén lên bố khăn, “Bẹp” , “Bẹp” hai cái, dán hai miếng da chó bôi thuốc cao nóng hầm hập lên, làm hại Tuyết Cầu lại một lần nữa kêu thảm thiết!
“Khuya khoắt kêu la cái gì, ngươi là con đực mà! Là đực xưng nam tử hán, nam tử hán phải nhẫn được đau phải ăn được khổ, dán hai miếng thuốc cao coi là cái gì?” A Lạc đem tiểu khố khố của Tuyết Cầu lần nữa kéo lên, dịch y vào trong giường, bản thân yên dạ yên lòng bắt đầu tiến vào gặp Chu công .
Tuyết Cầu mở một con mắt nhắm một con mắt, nhịn bỏng đến sáng sớm, mới vừa buồn ngủ, nhưng thư sinh này sáng sớm cư nhiên liền đứng dậy, phấn chấn tinh thần, bắt đầu rung đùi đắt ý đọc sách, tử viết cổ vân, chi hồ giả dã*, dù sao ở trong lổ tai Tuyết Cầu cũng là một đống điểu ngữ, y y a a, không biết hắn đọc cái gì!
*Chi hồ giả dã: Tiếng Hán cổ đại (văn ngôn) khó nhất là cách dùng hư từ. “Chi, hồ, giả, dã, yên, tai..” là những hư từ của tiếng Hán cổ. Nắm vững cách dùng mấy chữ này thì phần văn pháp coi như đã thông, không cần học cú pháp, văn phạm (grammar) gì cả.
Đầu óc Tuyết Cầu vây vào trạng thái hỗn độn quăng cái gối đầu đập tới mục tiêu!”Còn để người khác ngủ hay không hả ? !”
Tiếp theo, phòng không còn tiếng động.Tuyết Cầu sờ sờ cái mông, cũng không đau. Liền ngửa mặt lên trời, bốn chân dang rộng, khò khè khò khè ngủ.
Lười biếng ngủ thẳng tới trưa, thẳng tới lúc cảm giác được có người sợ mặt của y y mới mở mắt, vừa nhìn quả nhiên là thư sinh chết tiệt kia,hắn vậy mà dùng ngón tay thon dài của hắn tinh tế cạ tới cạlui.Tuyết Cầu lập tức mặt lộ vẻ dử tợn, hung ác: “Ngươi làm gì sờ mặt của ta?”
A Lạc chậm rãi thu hồi tay của mình, mặt vô tội.”Ta nào có sờ ngươi? Ngươi xem ngươi, ngủ nước miếng giàn giụa, ta sợ làm dơ gối đầu của ta nên mới giúp ngươi xoa một chút .”
Tuyết Cầu một phen sờ miệng mình, ngửi ngửi, quả nhiên là nước miếng, vậy coi như xong, không cùng hắn so đo. Nhưng sao y cảm thấy cái tên A Lạc này đích xác là có chút tâm tồn bất chính, kế tiếp hắn vẫn nhìn chòng chọc cái bụng tuyết trắng của mình, nhìn chòng chọc rồi còn đưa tay sờ hai cái.
Tuyết Cầu lập tức đánh rụng cái tay đáng ghét kia “Ngươi làm gì thế hả?”
“Cầu Cầu, bụng ngươi thế nào bóng loáng như vậy, tí xíu vết sẹo cũng không có?”
“Hừ! Bổn đại tiên chính là thiên sinh lệ chất, thế nào? Ngươi hâm mộ ?”
Nhìn vẻ mặt A Lạc, hắn cũng không phải hâm mộ, chẳng qua là có chút nghi ngờ, mân miệng không hề nhiều lời nữa, không biết đang đánh cái chủ ý quỷ gì.
Không lâu lắm, hắn vẻ mặt rộng mở trong sáng, mi mao nhất thiêu, tựa hồ nghĩ tới điều gì tốt, Tuyết Cầu đang muốn đặt câu hỏi, hắn liền phiêu nhiên đi ra ngoài.
Lúc trở lại bưng cơm trưa, gọi Tuyết Cầu tới đây, “Ta lấy mấy món ăn sáng, bất quá tất cả đều là chay, có muốn tới đây ăn một chút không?”
Tuyết Cầu liếm liếm miệng, cảm giác cũng rất đói, liền ngồi xuống đối diện hắn, nâng lên chén cơm, đang muốn hạ đũa, vừa nhìn món ăn, ngây ngẩn cả người, “Cái này cũng gọi mấy món ăn sáng sao?” Tuyết Cầu nhìn tới nhìn lui, chỉ có rau cỏ cùng củ cải.
“Đương nhiên là mấy món ăn sáng ,” A Lạc dùng chiếc đũa chỉ một đạo món ăn giải thích ,”Đây là rau xào củ cải, đây là củ cải hầm cỏ, đây là món canh rau củ cải, và đây là món rau sợi trộn củ cải sợi. Ba món một canh, như thế nào? Rất phong phú ha?”
Nhìn A Lạc dương dương đắc ý, Tuyết Cầu “ờ, ờ”hai cái đáp lại, nếm thử một miếng, mùi thật đúng là không tệ, liền ăn lang thôn hổ yết .
Một chén không đủ, thêm một chén, thêm một chén nữa,ba chén xuống bụng sau vẫn còn oán giận: “Chén ngươi thế nào nhỏ như vậy?”
Không ngờ, A Lạc một tay chống má, nhìn chằm chằm Tuyết Cầu hỏi: “Ngươi ngày hôm qua không phải nói, ngươi chỉ ăn thịt người sao?”
“Hắc? Ta nói vậy hả?”Tuyết Cầu đã đem lời ngày hôm qua quên bảy tám phần.
“Ừ.” A Lạc thật biết điều gật đầu, mong đợi Tuyết Cầu trả lời.
“Kia. . . . . . đó là bởi vì thỉnh thoảng ăn chút thức ăn có thể thanh nhiệt trừ hoả . . . . thanh tràng thông tiện. . . . . tiêu độc dưỡng nhan. . . . . .”
“Oh. . . . . . thì ra là như vậy, ” A Lạc vẻ mặt vô cùng khoa trương , bừng tỉnh đại ngộ, chắp tay nói: “Cầu đại tiên thật đúng là biết cách sống !”
“Nào có, nào có. . . . . .” Thật ra thì mình căn bản là hồ ly ăn tạp, hôm qua nói như vậy vì chính là hù dọa thư sinh mà thôi.
“Ha ha ha . . . . .” A Lạc cười khúc khích với Tuyết Cầu.
“Hi hi hi . . . . .”Tuyết Cầu cũng cười khúc khích theo, nghĩ lại, ta tại sao phải ở chỗ đây cười với cái tên ngốc này ?” A . . . . . ta còn có chút việc, ta đi về. . . . . .”
Nói xong, liền chạy ra ngoài.
Ăn đủ uống no, rỗi rãnh vô sự, Tuyết Cầu lại bắt đầu động đến cái đầu, vẫn như cũ muốn tống cổ tên thư sinh kia. Ở bên ngoài bồi hồi nửa ngày, nghĩ tới biện pháp không tệ, vì vậy lại tới trước cửa phòng nhỏ . A Lạc đi ra ngoài, trên cửa lại dán tờ “Phù chú” vàng vàng ,viết chút quỷ gì đó lung tung.TuyếtCầu cũng không muốn lại bị văng ra, ngoan ngoãn ngồi đó chờ A Lạc trở lại, thuận tiện xem chút hai con bướm đực như thế nào theo đuổi một con bướm cái.
Lúc mặt trời sắp lặn, A Lạc trở lại, vừa thấy được Tuyết Cầu liền mặt mày hớn hở.”Cầu, ngươi thế nào không vào nhà chờ ?”
“Ngươi không phải dán phù chú sao? Ta thế nào đi vào?”
A Lạc sửng sốt, lột xuống tờ giấy trên cửa, phía trên rõ ràng viết là: cửa không khóa, ra vào xin cứ tự nhiên. Đây là tờ giấy cố ý để lại cho Tuyết Cầu, chẳng qua là không muốn lãng phí giấy tốt, cho nên thuận tay viết trên giấy nháp. Tuyết Cậu này lại còn nói đây là phù chú. . . . . . chẳng lẽ. . . . .
A Lạc sờ càm, rất vui vẻ nhìn Tuyết Cầu, Tuyết Cầu chống lại ánh mắt A Lạc, hung ác:”Nhìn cái gì vậy ? !”
“Không có, không có gì. . . . . .” Xoay người, che miệng lại hăng say cười trộm, thì ra là Tuyết Cầu mù chữ dốt đặc cán mai nha, ha ha ha . . . . .
Tuyết Cầu cũng không biết A Lạc đang suy nghĩ gì, y chỉ suy tính kế hoạch mình– tối nay tốt hơn là làm quen, lừa gạt tín nhiệm hắn, phá hủy hộ thân phù trên người của hắn, sau đó cho hắn ăn đập một bữa, để cho hắn vĩnh viễn cút ra khỏi Tế Tuyết Sơn, hí hí hí . . . . .y cũng đưa lưng về phía A Lạc ,bịt miệng hăng say cười trộm.
Vì vậy, lúc ăn cơm tối, Tuyết Cầu một bên hăng hái ca ngợi tài nấu nướng cao minh của A Lạc, sau buổi cơm tối, lại ca ngợi A Lạc viết văn phong cách ưu mỹ, từ tảo hoa lệ, còn chỉ một quyển sách cuồng thảo của pháp danh gia khen :” A Lạc, ngươi viết chữ, thật là bút pháp cứng cáp, tinh tế rõ ràng, bổn đại tiên xem rất thích !”
A Lạc kềm chế nội tâm cuồng tiếu, khiêm tốn nói: “Nếu thích, tiểu sinh có thể viết mấy chữ tặng cho ngươi.”
“Hảo, tốt!”
A Lạc lấy tốt giấy bút, “Bá bá bá” viết xuống “Thiên hạ đệ nhất ngốc”đưa cho Tuyết Cầu, Tuyết Cầu dám hỏi phía trên này viết chính là cái gì, chột dạ giơ ngón tay cái lên khen : “Viết thật tốt !Thật tốt !Ngày mai ta liền đem nó treo vào trong động ta !”
“Quá khen, quá khen.” A Lạc hơi khom người chào, một cái tơ hồng trong cổ rơi vào trong mắt Tuyết Cầu.
Thì ra là thứ đồ chơi này. . . . . há há há, dễ dàng liền bị ta tìm được.
Tuyết Cầu chuẩn bị một chút, “Ai ui” rên rỉ một cái, thẳng hướng vào ngực A Lạc.
A Lạc khẩn trương vịn y,”Thế nào?”
Tuyết Cầu tóm ngực, thống khổ nói: “Ngực thật là khó chịu . . . . .”
“Ngày hôm qua không phải là mông bị thương sao? Thế nào hôm nay chạy đến ngực ?”A Lạc ôm ngang lấy y , đi tới giường .
Tuyết Cầu vui vẻ ,nắm lấy cơ hội hai tay bấu ở cổ A Lạc,gọn gàng bắt được dây đỏ, dùng sức bứt ra! Sau đó nhanh chóng nhảy ra khỏi ngực A Lạc,nhìn ngọc bội kéo tới trong tay ,y bắt đầu cuồng vọng cười to, “Thư sinh đần !Lần này ngươi không có hộ thân phù chứ ?Aha ha ha ha. . . . . .”
“Đừng giỡn, mau trả lại cho ta!”
A Lạc nóng nảy, nhào qua muốn cướp trở lại, kết quả Tuyết Cầu nhảy lên bàn đọc sách, chân đá văng ra những thứ bút mực nghiên mực, bày ra một bộ tư thái cao cao tại thượng ,chỉ mũi A Lạc:”Ngươi giành bàn của ta,chặt cây quý ta,trộm đồ nhà ta ,ta hôm nay không đem ngươi đánh thành đầu heo ta hông Tuyết Cầu !”
Bay lên một cước đá vào A Lạc, A Lạc bị dọa cho sợ đến liên tiếp lui về phía sau, hô to: “Đừng mà !”
Tiếp theo,”?” một tiếng vang thật lớn, một tiếng hét thảm của bạn nào đó. . . . . .
Bị văng ra ngoài là Tuyết Cầu.
Còn nhân tiện đụng ngã giá sách, hơn trăm quyển sách đồng loạt nện ở trên người Tuyết Cầu. . . . .
“Hu hu hu. . . . . . tại sao. . . . . . ?”
“Ta đã nói đừng, mà ngươi còn tới.” A Lạc ngồi xỗm bên người Tuyết Cầu,đem ngọc bội trong tay y moi ra, buộc trở về cổ của mình, “Cái ngọc bội này chỉ là mốt mới của hàng vỉa hè ta thuận tiện mua được thôi, không phải là hộ thân phù.”
Tuyết Cầu cố hết sức từ trong đống sách bò ra ngoài, hung tợn trừng thư sinh, “Hộ thân phù ngươi rốt cuộc ở nơi nào?”
A Lạc không có ý tốt bắt lấy ót liên tiếp cười khúc khích,”Cái đó. . . . . . cái đó ta vá ở bên trong nội khố . Cho nên nói không thể cho ngươi xem . . . . . .”
Ta ngất ! “Thư sinh chết tiệt !Nhìn đi ! Một ngày nào đó ta sẽ khiến ngươi biến mất!” Tuyết Cầu bỏ lại một câu, bưng mông khập khễnh trốn đi .
A Lạc một mình, vừa bất đắc dĩ lắc đầu, vừa lần nữa để ý giá sách.
Haiz. . . . . . con hồ ly này thật không biết là quá thông minh hay là quá ngu xuẩn. . . . . .