Lạc Trần

Chương 62




Liên Tư Vũ tìm ra một tấm bản đồ của Đại Lục, y khoanh tròn những vùng hung hiểm khắc nghiệt mà ít người đến , sau đó cùng Thương Huyền đi những nơi đó, tìm Thanh Chi hoa.

Hoa này y nhất định phải có!

Không rõ tại sao mình lại chấp niệm sâu như vậy, nhưng nếu đã chấp niệm, vậy y sẽ đi thực hiện!

Thương Huyền nói oán khí và lệ khí dường như đã tiêu trừ không ít, thời gian gần đây đã không thấy nó rục rịch nữa, Liên Tư Vũ nghe vậy rốt cuộc bỏ được tảng đá trong lòng.

Có lẽ oán khí và lệ khí một ngày nào đó sẽ tự tan đi thôi, vậy nên nếu không tìm được Thanh Chi hoa trong truyền thuyết, Thương Huyền cũng sẽ khỏe lại... đúng không?

Có lẽ đã tìm được an ủi, dọc đường cả hai cũng không quá gấp gáp, mà còn thỉnh thoảng dạo chơi ngắm cảnh, bỏ qua mấy vấn đề "nhỏ" do độ dung hợp không đủ, hành trình của cả hai cũng coi như khá nhàn nhã.

Bởi vì có đan dược của Tiểu Thiên Sứ nên cả hai không còn bị truy sát nữa, điều này làm Liên Tư Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Địa điểm đầu tiên cả hai muốn đến là một ngọn núi lửa còn hoạt động, tuy nói là còn hoạt động, nhưng mà trên đó vẫn có vài loại thực vật động vật sinh sống.

Dù sao thế giới tu chân tồn tại đã chuyện lạ, mấy sinh vật này có thể tồn tại cũng không quá phi lý .

Ngọn núi lửa này rất cao, cách đợt phun trào gần nhất đã là nửa năm, tuy rằng dung nham đã sớm cứng rắn, nhưng mà không nên quên nó có thể phun trào lần nữa, vào bất cứ lúc nào.

Dọc đường lên núi cả hai đều vô cùng cẩn thận, núi dung nham không quá trơn trượt, cả hai lại có ma khí nên đi lên khá dễ dàng. Chỉ là hai người không rõ hình dạng và kì nở hoa của Thanh Chi, liệu lỡ thấy cây Thanh Chi, nhưng không thấy hoa khiến bọn họ bỏ quên thì...

Tiếc đứt ruột mất!

Cả hai cơ hồ lật từng gốc cây ngọn cỏ, cây nào hình dáng là lạ và không có ma - yêu - linh khí liền bị nhổ tận gốc.

Đúng vậy, Thanh Chi hoa là một cây hoa không dính yêu khí, ma khí và linh khí.

Càng lên đỉnh núi, nhiệt độ càng cao.

Liên Tư Vũ lau lau mồ hôi trên trán, mày nhíu lại.

Phạm vi tìm kiếm thực sự quá lớn, y và Thương Huyền đã lục tục tìm được vài loạn cây cỏ đủ chủng loại , nhưng lại không phải Thanh Chi hoa.

Đừng hỏi tại sao y lại biết... bởi vì đã được Thương Huyền đích thân thử nghiệm a!!!

- Lên nữa không?

Đối với việc tìm Thanh Chi hoa, Thương Huyền rõ ràng không hứng thú lắm.

Liên Tư Vũ nhìn đỉnh núi xa xa, cắn răng gật đầu.

Thương Huyền lo y gặp nguy hiểm, ngăn y lại, hắn tự lên.

Nhưng cuối cùng vẫn không thu được kết quả nào.

Liên Tư Vũ héo như cà dính sương.

...

Địa điểm tiếp theo là vùng băng tuyết lạnh lẽo.

So với núi lửa, vùng băng tuyết này càng tiềm tàng nguy hiểm.

Tu vi cả hai lại không quá cao, mỗi bước đi đều cẩn thận như đi trên băng mỏng, sợ lỡ chân thì sẽ rơi xuống vết nứt của hai khối băng , dù sau tuyết trắng cũng che đi quá nhiều thứ.

Chỉ là ngàn phòng vạn phòng, cuối cùng vẫn rơi xuống hồ băng.

Nước băng lạnh lẽo bao quanh thân thể, khiến mạch máu gần như đông cứng, tế bào cũng ngưng hoạt động, suýt khiến Liên Tư Vũ không nhớ cách bơi lên.Nhưng y chợt nhớ mục tiêu nhiệm vụ không biết bơi, đừng hỏi y vì sao lại nhớ chuyện của vị diện đầu tiên, dù sao y chính là nhớ, còn nhớ cực kỳ rõ.

Liên Tư Vũ trong nước lạnh tìm kiếm vị trí của Thương Huyền, xung quanh không thấy, lòng y hoảng loạn, chỉ có thể lặn xuống dưới.

Có lẽ do nước băng thực sự quá lạnh, có lẽ là do hoảng hốt, Thương Huyền vậy mà quên dùng ma khí, Liên Tư Vũ vậy mà lại quên y có thể điều khiển nước.

Y cứ như vậy, tìm kiếm trong hồ nước lạnh lẽo, cuối cùng cũng mơ hồ nhìn thấy vạt áo đen tuyền dưới đáy nước.

Liên Tư Vũ mừng như điên, không khống chế được càng bơi nhanh hơn, chạm vào người lạnh như băng kia.

Không biết vì lý do gì, lệ khí trên người Thương Huyền thực sự đang giảm xuống, Liên Tư Vũ chạm vào hắn, đem hắn ra khỏi hồ nước lạnh băng mà cũng không cảm giác không khỏe.

Liên Tư Vũ giao dịch với Tiểu Thiên Sứ, đồng ý cho y nợ mấy trăm tích phân, đổi lấy hai bộ quần áo giữ nhiệt.

Đến giờ y rốt cuộc nhớ đến ma khí trên người, y dùng nó ngưng tụ thành một cái xẻng nhỏ, đào một cái động băng đơn giản, mang Thương Huyền vào trong.Sau đó lại dùng băng phong bế cửa động, ngăn cản khí lạnh bên ngoài, chỉ để lại một lỗ thông khí nhỏ.

Ma khí không có tác dụng hong khô đồ vật , y và hắn cũng không thể vừa mặc y phục ướt vừa mặc đồ giữ nhiệt, Tiểu Thiên Sứ lại sống chết không cho y nợ tích phân nữa, Liên Tư Vũ nhìn nhìn Thương Huyền, sau đó xuống tay cởi y phục của cả hai ,thay quần áo giữ nhiệt...

May mắn bộ quần áo này không uổng tích phân, vừa mặc vào liền cảm giác một dòng nhiệt khí chạy quanh thân, thoải mái đến mức y thở ra một hơi.