Lạc Trần

Chương 61




Nếu dùng khế ước đạo lữ để dưỡng tàn hồn... thì hắn sẽ thế nào?

Vân Thanh cảm giác ngữ khí của Liên Tư Vũ có chút lạ , nhưng hắn không để ý.

- Còn có thể thế nào? Tách sinh mệnh vận khí trong hồn phách cho tàn hồn, còn chính mình thì sẽ giữ lại lệ khí và oán khí a!

Muốn dưỡng hồn, cách dễ nhất là dùng hồn dưỡng hồn.

- Có ,có cách cứu không?

- Truyền thuyết Thanh Chi hoa có thể giải lệ khí.

- Nó ở đâu.

- Trong truyền thuyết.

Vân Thanh nhàn nhạt đáp.

- Ma Cung trả lại cho ngươi, mất thất ta mượn dùng.Tàng Thư Các ở hướng nào?

- Ê, không phải chứ? Ngươi thực sự muốn tìm bông hoa trong truyền thuyết đó à?

Vân Thanh nhíu mày nhìn Liên Tư Vũ.

- Còn có cách khác sao?

Liên Tư Vũ không trả lời mà hỏi ngược lại.

- Đương nhiên là có.Bỏ mặc hắn.

- Ha ha.

Liên Tư Vũ nhếch môi, xoay người bước đi.

[ Chờ đã, Tiểu Ác Ma, nếu Vô Thường Tiên Quân dưỡng tàn hồn của ta, vậy nguyên chủ ...]

Nguyên chủ là gì?

[ Là một dãy dữ liệu .]

Tiểu Ác Ma rất nhanh cho câu trả lời.Nhưng câu trả lời lại có phần mơ hồ.

Liên Tư Vũ vô thức mân mê đôi môi.

3 ngày sau...

" Rầm..."

Chồng sách chất quá cao, bắt đầu sụp đổ xuống.

Liên Tư Vũ ngẩng đầu từ mấy chồng sách cao chót vót, mắt đã đen thành gấu trúc , trong mắt chỉ có uể oải và mệt mỏi.

3 ngày điên cuồng tìm kiếm, không ăn không uống không nghỉ, nhưng tin tức hữu dụng lại ít ỏi đến đáng thương.

Chỉ nói Thanh Chi hoa sinh trưởng ở nơi cực kỳ khắc nghiệt, công dụng thần kì... Bị thổi phồng rất nhiều, nhưng lại không có tư liệu cụ thể về nơi sinh sống của bông hoa này.

Liên Tư Vũ mệt mỏi nằm dài trên bàn, từ đầu đến chân đều tỏa ra hai chữ "ủ rũ ".

" Két."

Cánh cửa bị đẩy ra, Liên Tư Vũ mệt đến mức không có tâm tình xem người đến là ai, dù sao thì cũng không giết được y, giết được thì cùng lắm là chịu phạt vài trăm năm...

Từng bước chân ung dung thong thả vang lên, có lẽ nghĩ y đã ngủ nên người kia theo bản năng thả nhẹ bước chân, sau đó chuẩn xác dừng trước chồng sách trước mặt Liên Tư Vũ, nhưng y vẫn không ngẩng đầu.

Y nghe thấy âm thanh nhỏ , hẳn là một quyển sách bị lấy lên, sau đó là tiếng lật sách khe khẽ, có chút bực bội, y ngẩng đầu.

Một khuân mặt hoàn mỹ như tác phẩm mà Thượng đế tạo nên lọt vào mắt y, gương mặt đẹp đếm không thể soi mói, chuẩn đến từng milimet, cơ mà đã nhìn mấy đời, Liên Tư Vũ sớm đã quen thuộc gương mặt này, nên y miễn dịch rồi.

- Ta tưởng đệ đã ngủ.

Thương Huyền gấp sách lại, nhìn xuống gương mặt y.

- Ta ngủ hay chưa huynh còn chưa...

Giọng nói chợt khựng lại, ở thời điểm hiện tại, y chưa nên biết thực lực thực sự của mục tiêu nhiệm vụ.

Thương Huyền tuy nghi hoặc câu chưa nói hết của y, nhưng mà y không muốn nói, hắn sẽ không hỏi.

- Đệ đang tìm gì?

Có lẽ đã áp chế được phần nào lệ khí và oán khí trên người nên khí thế trên người Thương Huyền không quá âm trầm như lúc trước.

- Thanh Chi hoa...

Liên Tư Vũ cúi đầu, lại nằm dài trên bàn.

- Thanh Chi hoa... đệ đã biết...

- Nghe Ma Vương kể.

- Huynh chờ ta... bao nhiêu năm?

Liên Tư Vũ lần nữa ngẩng đầu, y chỉ nghe từ chỗ Vân Thanh nói là "mấy trăm năm " vậy mấy trăm năm thực chất là bao nhiêu trăm năm.

- Đệ hỏi cái này làm gì?

Thương Huyền lấp liếm, mặc dù đã trấn áp lệ khí, nhưng ký ức của hắn vẫn phần nào ảnh hưởng bởi chúng nó, nên ký ức kỳ thực không quá rõ ràng.

- Đệ muốn biết, nói cho đên đi.

Cả hai dường như đã trở thành Yêu Vương và Vô Thường Tiên Quân của mấy trăm năm trước.

- Chắc... 600 năm...

- Vậy... có phải từ khi ta tỉnh lại, huynh đã bồi bên cạnh ta?

Thương Huyền lắc đầu.

Ngày đó bị hai giới chính - ma truy đuổi, giết sạch mấy tên kia, sau đó cắn nuốt chúng,rồi chạy đến một nơi hoang vắng, lại tách sinh mệnh và vạn khí của linh hồn cho Liên Tư Vũ, chỉ là lệ khí cũng như oán khí trên người hắn không tốt cho bất kỳ vật sống nào,cho nên hắn đặt tàn hồn ở một nơi an toàn, đáng dấu khí tức, để khi y tỉnh lại thì hắn sẽ phát hiện, sau đó bỏ đi.

Mấy trăm năm ràng co với lệ khí trong người, khiến vài ký ức và thực lực của hắn ảnh hưởng nghiêm trọng, càng khiến lệ khí không bị ràng buộc, hung hăng tổn hại cơ thể hắn.

Mỗi lần oán khí lệ khí thức tỉnh, đều cắn nuốt thần hồn huyết nhục hắn , khiến hắn đau đến cơ hồ muốn phát điên.

Nhưng ngay lúc hắn đau đớn nhất, lại cảm nhận được khí tức ngày xưa hắn lưu lại có dị động, hắn biết, y trở về rồi.

Mặc dù không như hắn tưởng tượng, rằng y mới phá vỏ chui ra , hơn nữa y còn đã trưởng thành lớn như vậy... nhưng mà Thương Huyền cũng chỉ có thể nghĩ là do năm xưa mình quá cấp bách nên làm không cẩn thận, cho nên y lớn rồi, khí tức hắn lưu lại mới dao động.

Liên Tư Vũ nghe vậy rũ mắt, chỉ có y biết, người phá vỏ chui ra không phải y, mà là nguyên chủ, cho nên khí tức Thương Huyền lưu lại mới không dao động.