Lạc Trần

Chương 53




Thương Huyền đuổi đến, ánh mắt trân trân nhìn bóng lưng của Liên Tư Vũ.

- Không phải ta giết ông ấy.

Thương Huyền khô khốc nói xong một câu, ánh mắt vẫn không rời bóng lưng y, hệt như muốn nhìn ra chút cảm xúc của y.

Trong lòng hắn trống rỗng đến cực điểm, người này rõ ràng gần như vậy, nhưng hắn lại cảm thấy chính mình cách y cả dải ngân hà, xa không thể với tới.

Cảm giác trống rỗng hư vô như gió, nhìn không thấy ,chạm không được, cơ hồ muốn ép hắn phát điên, nếu không phải hắn vẫn luôn khống chế chính mình, sợ làm bị thương y thì...

- Không cần biện giải.

Liên Tư Vũ nhìn phần mộ, sau đó quay người lại, ánh mắt vẫn không chút biểu tình, chỉ là khí thế quanh thân đã lạnh hơn ban nãy.

- Liên... Em thà tin một người lạ, cũng không tin ta sao?

Giờ phút này, Thương Huyền rốt cuộc nhìn thấu đôi mắt y...

Sau lớp lụa mỏng mang tên "tình cảm ", y chính là một kẻ vô tâm vô tình, y vốn không có tình cảm với hắn, tất cả chỉ là hư tình giả ý mà thôi!

Đôi con ngươi không chút cảm xúc, có hình bóng của hắn, nhưng lại chỉ là một mặt gương phản chiếu! Trong đôi mắt thật sự kia, vốn không chứa đựng bất cứ thứ gì!

- Em vẫn không tin?

Cầu chút hy vọng mỏng manh, mong y đừng tự tay phá nát...

- Anh bảo tôi làm sao để tin?

Khóe mắt nâng lên, tựa như cười lạnh.

Vị diện này, tình cảm của bọn họ vốn rất nhạt rất nhạt, hỏi y làm sao để tin?

- Tốt, tốt, tốt... Hay cho một câu "làm sao để tin"... Liên, rốt cuộc những thế giới trước, em coi chúng là gì?! Coi quan hệ của chúng ta là gì?!Hahaha...

Tiếng cười thê lương quẩn quanh, như chưa từng dứt...

- Em nhớ những kiếp trước, biết anh là ai, chúng ta là gì... nhưng mà... em vẫn không tin anh... rốt cuộc trong cuộc tình này, em coi anh là gì?

Không đợi Liên Tư Vũ trả lời, Thương Huyền đã tự nói.

- Là một con hề nhảy nhót mua vui? Em muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy?Em có biết... Anh đã... đặt cược tất cả tình cảm...

Thương Huyền nhìn chằm chằm y, gằn từng chữ.

Liên Tư Vũ rũ mắt, không trả lời, cũng không biết Thương Huyền rốt cuộc phát bệnh gì , và... hình như y đã coi thường hệ thống của Thương Huyền rồi.

Thương Huyền bước qua, nắm lấy vai y, lắc mạnh.

- Liên, nói cho tôi biết, rốt cuộc em coi tôi là gì?!

Khi biết y cũng có hệ thống, cũng có ký ức, và cũng là người xuyên không... Hắn đã vui thế nào? Thì ra y còn nhớ! Y nhớ rõ tình cảm của bọn họ qua từng thế giới! Y có tình cảm với hắn! Mỗi thế giới đều muốn cùng hắn dây dưa...

Hắn đã vui đến mức cười như một đứa trẻ, nhưng hệ thống lại vội vàng dội cho y một chậu nước lạnh.

Y đến bên hắn, không phải bởi vì yêu thích, mà là vì có mục đích!

Nực cười cỡ nào?

Hắn tựa như con chó nhỏ, lì lợm la liếm bám theo một người, mà người ta chỉ coi y là thú vật, thích thì đùa thơn vui chơi một chút, không thích thì đá sang một bên...

Khi đã chán thì có thể biến mất như chưa từng tồn tại, để hắn ngây ngốc đợi chờ...

Liên Tư Vũ không trả lời.

Thương Huyền dần dần buông lỏng tay...

- Không là gì... đúng không?

Liên Tư Vũ vẫn không đáp. Y lẳng lặng nhìn nam nhân bỗng dưng phát điên trước mắt, nhìn rõ tuyệt vọng và đau khổ trong con ngươi xinh đẹp, nhìn thấu thê lương bi ai và điên cuồng trong linh hồn hắn, càng là nhìn thấu... tình cảm khắc cốt ghi tâm mà hắn từng dành cho mình.

- Hahahahaha!!!

Không chờ được câu phủ nhận, Thương Huyền rốt cuộc phát điên cười lớn.

Bàn tay tăng thêm lực đạo, bóp đến mức xương bả vai của Liên Tư Vũ nát nhừ, máu thịt lẫn lộn.

- Liên! Em nói đi! Rốt cuộc tôi phải làm gì thì mới được em để vào mắt?!

Cho dù hắn nâng y như thần, hay ghét y như quỷ, y cũng không để ý đến hắn!

Tựa như hắn là một hạt cát trong sa mạc, giống với vô vàn hạt cát khác, chẳng thể giữ lại ánh mắt của y...

Y tựa như một vị thần cao cao tại thượng, cho dù bị kéo xuống trần gian, cũng có thể bình thản những phàm nhân kia lạc trong thất tình lục dục, mà y... vẫn chẳng nhiễm bụi trần.

- Rốt cuộc tôi phải làm gì... mới khiến em dừng lại ánh mắt...

Thương Huyền lẩm bẩm, bàn tay dịu dàng vuốt ve vết thương do mình để lại, sau đó thì thào.

- Nhốt em lại... được không...

Thương Huyền căn bản chẳng phải để trưng cầu ý kiến, hắn ôm lấy y, đi về một hướng.

Liên Tư Vũ ở trong lòng hắn giật nhẹ hai bả vai bị gãy xương, nhưng vô tình kích thích Thương Huyền, khiến hắn ôm càng chặt, cũng khiến miệng vết thương càng đau hơn.

Liên Tư Vũ nhắm mắt.

Liên Tư Vũ bị nhốt trong ngôi nhà nhỏ. Những người khác đã bị Thương Huyền cấm , không cho đến nơi này.

Y từng thử chạy trốn, sau đó bị tinh thần lực của Thương Huyền trói lại.

Từ đó y mới biết, tên này cũng có tinh thần lực.Hơn nữa còn rối loạn và mạnh hơn của y.

Thương Huyền mấy tháng này cực kì bận, hắn không có thời gian rảnh để đến xem y, nhưng mà tính chiếm hữu của tên này đặt max cấp rồi, những sinh vật sống bị hắn đẩy ra xa khỏi y, thành ra người chăm sóc y trở thành trí tuệ nhân tạo.