Lạc Trần

Chương 52




Sáng sớm hôm sau...

- Tư Vũ, tỉnh thôi.

Có người nhẹ nhàng lay lay y, Liên Tư Vũ mơ màng nâng mắt.

- Ủa? Sao mắt cậu lại sưng như vậy?

Thư Phùng ngạc nhiên nhìn đôi mắt sưng húp của Liên Tư Vũ.

- Chỗ tôi có chút thuốc, bôi xong sẽ không sưng nữa, haizzz ... sao mắt cậu lại...

Thư Phùng vừa lấy thuốc ra, vừa lải nhải.

- Cảm ơn.

Liên Tư Vũ tinh thần uể oải nhận thuốc, ánh mắt vẫn có chút vô hồn...

- À... ba ba tôi, anh biết ông ấy ở đâu không?

Nhắc đến ba ba, ánh mắt Liên Tư Vũ lấy lại chút tiêu cự.

- Cái đó... tôi cũng không biết.

Ngập ngừng hồi lâu, Thư Phùng vẫn quyết định giấu kín chuyện này.

- Nói cho tôi biết đi...

Liên Tư Vũ nhìn thẳng vào mắt Thư Phùng.

Sững sờ chốc lát, Thư Phùng cuối cùng vẫn là không nhịn được ánh mắt của y, nói nhỏ.

- Trong cuộc chiến đấu cuối cùng, cha của cậu đã bị Huyền ... giết... nhưng anh ấy không cố ý! Cha cậu quá cứng nhắc không chịu đầu hàng, cũng không đồng ý tiêm virus tang thi cho nên... cho nên Huyền mới bị buộc phải ra tay...

Có lẽ không đành lòng đả kích y, giọng nói của Thư Phùng càng càng nhỏ.

- Haha...hahaha...

Liên Tư Vũ cúi đầu ôm mặt, tiếng cười vụn vặt tràn ra, kèm theo từng tiếng nấc...

- Cậu, cậu...

Thấy Liên Tư Vũ khác thường, Thư Phùng luống cuống.

- Cút!

Liên Tư Vũ vẫn vùi mặt vào lòng bàn tay, giọng nói lạnh đến cực độ.

- Tư...

- Tôi nói, cút!

Liên Tư Vũ chợt ngẩng đầu, hốc mắt vương nước, nhưng lại lạnh, lạnh đến thấu xương, giống như Thư Phùng không phải con người, mà chỉ là xác chết.

Mà xác thực, Thư Phùng tiến hóa từ tang thi, nên anh ta cũng từng là xác chết.

- Vậy cậu... nghỉ ngơi.

Miễn cưỡng nói ra vài chữ, cuối cùng Thư Phùng gần như chạy chối chết mà đi ra ngoài.

- Hahaha ... Thương Huyền, nợ này tôi nhớ kỹ...

Tiếng cười hệt như phản ánh tâm trạng đang đứng bên bờ vực của Liên Tư Vũ , chỉ cần đẩy nhẹ, y cũng có thể rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Hôm đó , y nhốt mình nguyên một ngày, không ăn không uống, không nói chuyện, chỉ cuộn người ôm chính mình một ngày...

Ngày hôm sau liền lấy lại phong độ ngày xưa, từ châm tơ kẽ tóc đều toát ra khí chất lạnh như băng, làm người ta không tự chủ được lùi bước, không dám đến gần.

...

- Y thế nào?

Thương Huyền vẻ mặt bình tĩnh hỏi, nhưng bàn tay siết chặt vô tình tiết lộ tâm tình của hắn.

- Ăn được uống được, bình thường chán.

Thư Phùng hờ hững nghịch linh kiện trên tay, ánh mắt chẳng có chút tình cảm nào.

- Ta đã nói rồi, y sẽ không để tâm.

Thương Huyền rũ mắt, không nói một lời.

- Nếu ngươi vẫn chưa tin, vậy thì cược đi. Tháng sau không phải hôn lễ của chúng ta sao? Cược xem hôm đó y có phản ứng gì không, thế nào?

-... được...

- Nếu thua, ngươi nhớ tự mình phong bế kí ức.

- Đương nhiên, còn nếu ta thắng...

- Ta sẽ giữ lời.

...

Liên Tư Vũ dùng tinh thần lực điều khiển nước, khiến mọi người triệt để vứt bỏ ánh mắt "phế vật " khi nhìn y, mọi người đối với y cũng không bài xích nữa, nhưng cũng không nóng không lạnh.Tóm lại đều ôm thái độ bàng quan. Liên Tư Vũ chẳng để tâm mấy thứ đó, y chỉ tập trung tìm hiểu những thứ đã sảy ra sau khi y mất ý thức mà thôi.

1 tháng rất nhanh liền trôi qua,cuối cùng đến ngày mà toàn thế giới chờ mong.

Ngày hai người thành hôn, vạn người chúc mừng, một người lạnh lẽo đứng nhìn.

Vạn người vui sướng, một người bình thản.

Vạn người cười tươi, một người chờ mong.

Liên Tư Vũ mắt lạnh nhìn hôn lễ được tổ chức theo trình tự.

Khóe môi hơi câu , tự tiếu phi tiếu.

- Cậu... sao lại ở đây?

Thanh Dịch ngày đó biết thân phận của Liên Tư Vũ thì lúng túng khó xử một hồi, sau đó liền thành thật xin lỗi y.

Liên Tư Vũ khoát tay, không để tâm.

Hôn lễ kết thúc, y quay người đi, để lại một ánh mắt luôn dõi theo y, ánh mắt đó đang dần mất đi ánh sáng.

- Ta thắng rồi,y không để tâm.

Thư Phùng câu môi,nhưng ánh mắt lại không có ý cười.

- Y không những không để tâm, y còn không tin tưởng.

Thư Phùng ghé sát tai Thương Huyền, nói rõ từng chữ.

Người ngoài nhìn vào chỉ cảm khái hai người thân mật, lại không biết...

Ha ha.

Thư Phùng rũ mắt, cười cợt.

Thì ra kẻ này cũng có tình cảm. Vốn tưởng chỉ là nhất thời chơi đùa, không ngờ đã qua mấy thế giới mà còn quấn quýt ,chỉ là... hình như chỉ có Thương Huyền nhất sương tình nguyện nhỉ?

Thương Huyền hất tay Thư Phùng ra, chạy đuổi theo Liên Tư Vũ.

Hiện trường im lặng vài giây, sau đó lao xao hỗn loạn.

Thư Phùng chỉnh chỉnh tay áo ,tiện thể chỉnh sửa cảm xúc, sau đó chấn an mọi người.

Liên Tư Vũ đến nghĩa trang.

Tận thế đã kết thúc, người chết là vô số kể, bởi vì người được vào nghĩa trang đều là kẻ có thân có phận.

Liên Tư Vũ không mang theo gì cả, y chỉ đứng trước mộ phần của Liên ba ba, yên lặng nhìn di ảnh của ông.

Khóe mắt mềm xuống , gương mặt vô cảm rốt cuộc có chút biểu tình...

1 tháng này, y đã tìm hiểu những gì sảy ra trong một năm khi chính mình mất đi ý thức.

Thì ra Thương Huyền dứt bỏ thân phận giả , lấy thân phận chân thực thu thập một đám tang thi, sau đó tổ chức săn nhân loại.

Người của kế hoạch Vĩnh Sinh có thể điều khiển tang thi, nhưng bọn họ không ngờ Thương Huyền đồng dạng cũng có thể, hơn nữa lực khống chế còn mạnh hơn bọn họ!

Tang thi săn nhân loại, ăn tinh hạch huyết nhục của dị năng giả, động tác tàn bạo máu me cực kỳ, tang thi tiến hóa cực nhanh, thực lực mạnh mẽ, tuyệt đối phục tùng, không sinh dị tâm, về mọi mặt... đều vượt qua nhân loại.

Leo lắt như vậy nửa năm, sau đó Thương Huyền chủ động đứng ra,muốn hòa đàm với người đứng đầu "Liên minh các căn cứ".

Không ai biết nội dung cuộc hòa đàm, chỉ là khi mọi người đi ra khỏi căn phòng đó, nhân loại đồng ý tiêm vào virus, trở thành một phần của cộng đồng tang thi.

Nhưng Trái Đất bị virus ảnh hưởng quá nghiêm trọng, đất đai nguồn nước bị ô nhiễm, thực vật động vật biến dị ,đa số đều mang theo độc tố... Tang thi sau khi hoàn toàn tiến hóa xong hệ tiêu hóa đã hoàn thiện, vẫn cần ăn uống ngủ nghỉ như con người, cho nên Trái Đất đã không thích hợp để sống nữa rồi...