Lạc Trần

Chương 145




Quốc sư, ngài tỉnh rồi...Ngâm Cẩn dè dặt hỏi, chủ yếu là sợ nếu mình đến gần thì sẽ dọa Liên Tư Vũ thêm lần nữa.

- Ngươi ngươi ngươi, rốt cuộc là người hay ma...

Giọng nói run run, toàn thân run run, ánh mắt kinh sợ, vừa lùi về sau vừa lắp bắp hỏi.

- Là người...

Giọng nói pha lẫn sự tủi thân, xung quanh là vô vàn Dạ Minh châu tản ra ánh sáng trắng nhu hòa, không để gần mặt Ngâm Cẩn nên nhìn qua có thể chấp nhận, không đáng sợ như lúc nãy nữa.

- Nhưng, nhưng, nhưng ngươi chui ra từ, từ...

Liên Tư Vũ chỉ tay vào hắn, khẩn trương nói không nên lời.

- Ta, ta là mộ tặc nha!

Tuy rằng những người bắt xuống đây đều bị dọa đến hôn mê, nhưng Ngâm Cẩn cũng coi như trở thành Quốc sư nên có thể dùng vài biệt pháp để tra hỏi, hắn tuy rằng không tường tận về thế giới bên ngoài, nhưng cũng rõ thời kỳ này có rất nhiều kẻ trộm mộ.

- Nhưng quần áo của ngươi...

Liên Tư Vũ " vẫn " không tin.

- Không phải ngươi cũng như vậy sao?

Ngay khi đang rối rắm, Ngâm Cẩn liếc nhìn quần áo của y.

- Vậy, vậy ngươi ở trong này có gặp phải cái gì kỳ quái không?

Thấy y lúng túng chuyển đề tài, ánh nắt Ngâm Cẩn sáng lên một chút, đồng thời cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

- Không gặp, nghe nói thôn dân xung quanh thường xảy ra chuyện? Nhưng mọi ngõ ngách trong này ta đã nhìn qua rồi, ngoài vàng bạc châu báu thì chỉ có quan tài rỗng kia thôi, lúc ngươi đến ta đang tiến vào kiểm tra... xin lỗi ngươi tất giống một cố nhân của ta nên ta nhận nhầm, không dọa sợ ngươi chứ?

Ngâm Cẩn chậm rãi nói, thỉnh thoảng còn hơi dừng lại để phân tích tổ hợp từ ngữ.

- Phù... làm hại ta tưởng anh là ma, vậy anh tên gì?

Có lẽ thấy người trước mắt đáng tin nên Liên Tư Vũ thay đổi cách xưng hô, đồng thời nhích lại gần Ngâm Cẩn một chút.

- Ta tên,Ngâm Cẩn.

4 chữ này nói lên rất trịnh trọng, giống như đang tiến hành một nghi thức quan trọng hay điều gì đó tương tự.

- Ngâm Cẩn? Vậy trùng với vị Quốc Vương của Thần Quốc rồi, người thân anh đặt tên thật đặc biệt.

Liên Tư Vũ ngẩn người 2 giây, sau đó cười cười nhìn Ngâm Cẩn.

Ngâm Cẩn thấy vậy không biết nên thở phào hay nên mất mát, thở phào là vì người này không biết mình đến từ mấy trăm hoặc mấy ngàn năm trước nên sẽ không coi mình là ma, mất mát là người này quả nhiên không nhớ gì.

- Vậy ngươi tên gì?

- Ta tên Liên Tư Vũ nha, có phải rất dễ nghe hay không?

Thanh niên nhe răng, vẻ mặt hoạt bát.

Rõ ràng tính tình không giống, nhưng Ngâm Cẩn vẫn biết hai người là một, không chỉ vì màu mắt màu tóc quen thuộc, mà còn vì cảm giác từ trong linh hồn, thứ tình cảm nồng nhiệt của hắn với y.

Thật tốt, một lần nữa, được gặp y, Quốc sư của ta, Vương Hậu của ta.

- Nè? Ngươi cười gì vậy?

Thấy Ngâm Cẩn cười ngây ngô, Liên Tư Vũ nhích lại quơ quơ bàn tay trước mặt hắn.

- Ngươi thật đẹp.

Mặc dù người đã không còn tất cả ký ức kia nữa, nhưng không sao, ta có thể cùng người bắt đầu lại từ đầu.

Cốc.

- Ai ui.

Ngâm Cẩn che cái trán bị cốc, ánh mắt hồng hồng.

- Ngươi thật sự là người trộm mộ sao?

Liên Tư Vũ sâu sắc hoài nghi chỉ số thông minh của người này, khi làm Thần đế còn tốt mà, sao giờ ngốc thế!

Chẳng lẽ ở trong mộ riết nên xảy ra biến dị?

Liên Tư Vũ híp mắt.

( Linh Lan Hoa yên lặng nhích ra xa Vũ Vũ một chút)

- Nếu anh đã là trộm mộ, vậy anh biết cách ra khỏi nơi này không?

- ...

Ngâm Cẩn không trả lời, dưới ánh sáng của Dạ Minh châu, ánh mắt hắn hơi trầm, mặt càng tái nhợt.

- Sao vậy? Anh không biết đường ra sao?

Liên Tư Vũ vẫn hồn nhiên hỏi.

- Biết... Nhưng ta... anh không ra được... anh phải ở đây.

- Hả? Sao lại ra không được? Anh muốn ở đây làm gì? Nơi quỷ quái này ngoài... à đúng là nơi này còn có rất nhiều vàng bạc...

Liên Tư Vũ mím môi lẩm bẩm.

- Nhưng dù có nhiều vàng bạc thì anh cũng không nên ở lại đây chứ? Nơi này không có thức ăn không có nước uống, sẽ chết đó...

Liên Tư Vũ cắn cắn móng tay, không hiểu nhìn Ngâm Cẩn.

- Ta...

Muốn nói ta sẽ không chết, nhưng lại sợ y coi mình là quái vật, muốn nói muốn y ở lạnh cùng mình, lại sợ y không trụ nổi tại nơi này...

- Ta ở lại đây chờ người đến.

Một câu có hai nghĩa, nhưng người kia nghe không hiểu ẩn ý trong đó.

- Chờ người? Hóa ra anh có đồng bọn sao? Vậy phải chờ bao lâu a? Nơi này không có thức ăn nước uống, nếu ở lâu anh sẽ...

- Chờ... họ sắp đến rồi. Anh đói không? Khát không? Mệt không? Có muốn ra khỏi đây không?

Ngâm Cẩn biết xưng hô nơi này có chút thay đổi nên cũng thử dùng âm tiết như Quốc sư gọi mình để gọi lại đối phương, may mà tính tình Quốc sư bây giờ không phải thuộc dạng tỉ mỉ tinh tế nên không nghe ra sự khác lạ đó thôi.

- Ừm, đúng là có chút, thôi, chờ đồng bọn của anh đến giải cứu vậy, bị anh hù một buổi rất mệt, tôi ngủ trước nhé.

Liên Tư Vũ sờ sờ mũi, vẻ mặt đúng là có hơi mệt mỏi.

- Ừm.

Ngâm Cẩn gật đầu từ trong đống kim ngân châu báo dọn ra một nơi bằng phẳng cho y nằm.

- Cảm ơn, anh không ngủ sao?

- Ngủ đủ rồi.

Vậy nên Liên Tư Vũ ngủ, Ngâm Cẩn ngắm y ngủ.

***

Linh Lan Hoa: Nghĩ ra tình tiết chương sau, sau đó nhớ đến câu " không ngược" mà mình đã nói ở nơi nào đó... ô ô, ta chỉ thêm chút thủy tinh thôi, một chút thôi, một chút thôi.

Chúng nhân: Từ nay chúng ta không tin ngươi nữa!

Linh Lan Hoa: Ban đầu thực sự nghĩ ra rất ngột mà! Ai biết nửa đường viết ra nó lại thành ra thế này... Nhưng mọi người yên tâm, sẽ kết HE, sẽ kết HE, sẽ kết HE...

Chúng nhân: Chúng ta sẽ không tin ngươi nữa!

Linh Lan Hoa:... cái gọi là tự làm bậy không thể sống chính là cái này... hic hic hic.