Lạc Trần

Chương 140




Có vẻ người chế tạo mật đạo cũng không phải muốn giết người cho nên chẳng có nguy hiểm gì, một đám người an toàn đến nơi đặt bảo tàng.

Bảo tàng rất bình thường, vũ khí, lương thực, kim ngân châu bảo, và một số khôi lỗi bằng kim loại.

Nếu chiếm bảo tàng làm riêng, việc xâm chiếm 3 quốc gia khác hoàn toàn khả thi.

Liên Tư Vũ dừng mắt trên một bộ xương trắng của dã thú, mùi tử thi là từ đây truyền đến. Xương trắng khoác một bộ vải xanh lục phiếm ánh quang trông khá trơn mượt trong suốt, trên đầu là một cái sừng trắng ngà, cái đuôi rất dài cũng chỉ cỏn da bọc xương.

- Tiểu Tuyên, đừng đi!

Kỳ Tuyên giống như bị thôi miên, chậm rãi đến gần bộ xương thú, Nguyệt đế và Thần đế muốn ngăn cản, nhưng rõ ràng chỉ là một ca nhi yếu đuối, lúc này bước chân của Kỳ Tuyên lại cực kỳ vững vàng, ngay cả hai đế vương cũng không ngăn được hắn.

Kỳ Tuyên đến trước mặt Kỳ Lân,sau đó chậm rãi quỳ xuống, dựa đầu vào bộ xương khô kia, tựa như một đứa trẻ đang làm nũng với người lớn.

- Đây là thụy thú Kỳ Lân?

Liên Tư Vũ nhìn bộ xương kia, chậm rãi hỏi Nhật Quốc Quốc sư.

- Đúng vậy. Thiên Vũ hoàng triều, Tứ Quốc Nhật Nguyệt Tinh Thần sở dĩ có thể tồn tại là do có Thần thú phù hộ, nhưng 3 năm trước tinh tượng thay đổi, hạo kiếp ập đến, không có Kỳ Lân... mọi thứ sẽ loạn thôi.

Nghĩ lại, Tứ quốc có thể hoàn bình tồn tại đến bây giờ đã rất khó tin, ai làm đế vương mà không có dã tâm? Nhưng thế cục bốn nước lại có thể yên bình đến trăm năm nay chưa từng gặp xung đột lớn...

Có lẽ Kỳ Lân ảnh hưởng đến suy nghĩ của những vị đế vương kia cũng nên.

Nhưng bây giờ Kỳ Lân chết rồi, bảo tàng này lại khiến người ta đỏ mắt như vậy...

...

Thế nhưng mọi thứ cũng không hỏng bét như Liên Tư Vũ nghĩ, bởi vì bảo tàng được thống nhất chia làm 4 phần bằng nhau, không ai độc chiếm.

Kỳ Tuyên và hai vị đế vương kia tiếp tục khanh khanh ta ta tú ân ái, Liên Tư Vũ và Đại hoàng tử cùng Ngâm Cẩn theo đoàn hộ vệ trở về Thần Quốc.

Liên Tư Vũ vẫn còn nhớ nguyện vọng nho nhỏ của Ngâm Cẩn, dắt hắn đến gặp Thần Đế, nói Ngâm Cẩn có huyết mạch chân long, ắt là một vị minh quân cần chính thương dân yêu nước, Thần đế có vẻ không để ý ai làm trữ quân, ông chỉ cần một người có thể thay thế mình là được, cho nên cũng không rối rắm nhiều, chọn ngày lành phong Ngâm Cẩn làm Thái tử.

Đây có lẽ là triều đã hòa bình nhất Liên Tư Vũ từng thấy, các vị hoàng tử đối với ngôi vị này tránh như tránh tà, vừa nhắc đến liền tái mặt, cho nên đối với việc Thần đế phong Ngâm Cẩn làm Thái tử, bọn họ không những không phản đối mà còn cực lực ủng hộ, Liên Tư Vũ nghĩ có lẽ là do tác giả tạo nên thế giới này là một người không chơi âm mưu quỷ kế toan tính này nọ,mà sở dĩ Ngâm Cẩn là ngoại lệ vì cốt truyện yêu cầu dăm ba nhân vật pháo hôi não tàn quá khứ bi thảm mà thôi.

...

- Ngươi thật đắc ý.

Liên Mộng vẻ mặt châm chọc nhìn... hệ thống Manh Manh.

- Hừ! Ngươi muốn giết Thương Huyền như thế nào ta không cản, nhưng ta cấm ngươi đụng vào một sợi tóc của Liên ca ca!

Manh Manh trừng to đôi mắt, ánh mắt lục sắc mang theo sự phẫn nộ.

- Ngươi tưởng ngươi tách ra khỏi ta thì ngươi sẽ trở lại thành Tiểu Mộng Mộng lúc xưa?

Tựa như khinh bỉ, Liên Mộng nhếch mép.

- Chỉ cần ta không ái mộ Liên ca ca, ta vẫn sẽ là muội muội ngây thơ nhu thuận ngoan ngoãn của huynh ấy!

Ngữ điệu cao đến chói tai, không còn sự mềm mại đáng yêu khi nói với Liên Tư Vũ.

- Ha, nực cười. Ngươi tưởng thay đổi một thân xác, thay đổi một cái tên thì ngươi thực sự rũ bỏ được quá khứ của mình?

Liên Mộng dùng ánh mắt đánh giá Manh Manh một lượt từ trên xuống dưới, ngữ điệu tràn đầy khinh thường.

- Ta...

Manh Manh cúi đầu, bàn tay từ từ siết chặt.

- Hừ! Liên Mộng! Ngươi nên nhớ rõ huyết mạch thấp hèn của bản thân đi, ngươi nên nhớ rõ khi ngươi phát điên ngươi đã ăn thịt ai đi! Chờ ta sử lý xong hai kẻ tiện nhân kia, ngươi cũng phải chết.

Nói xong "Liên Mộng " liền xoay người rời đi, bóng dáng có chút vặn vẹo, tựa như vạn quỷ quấn thân.

- Chỉ cần những người biết chuyện đó đều biến mất, thì ta vẫn là Mộng Mộng...

Manh Manh từ từ ngẩng đầu, con ngươi lục sắc càng lúc càng đậm màu, hai chiếc răng nanh sắc bén chầm chậm mọc ra.

Đúng, Manh Manh vốn là Liên Mộng, chỉ là nàng chết rồi, trở thành một oán linh. Nàng mất rất nhiều sức, cắn nuốt rất nhiều người mới hình thành thực thể của mình, nhưng nửa đường lại bị oán linh khác chiếm giữ, dùng chung cơ thể, không, nói là oán linh khác thì không đúng, bởi vì nó là "vô vàn oán linh" chết oan tụ tập thành.

Trên người nàng mang một nửa huyết mạch của long tộc nên mới chưa bị đám oán linh kia đồng hóa, một nửa huyết mạch còn lại là thứ nàng chán ghét oán hận, là huyết mạch của người cá ăn thịt người.

Khác với mỹ nhân ngư mắt lam tóc lam, trái tim lương thiện trong truyền thuyết. Huyết thống của nàng là người cá mắt lục tóc lục, thèm khát máu tươi, mang trong mình một trái tim tàn ác.

Trước khi thức tỉnh huyết mạch nhân ngư, người trong long tộc vốn dĩ nghĩ nàng là Thanh long, nhưng trong đêm ác mộng đó,nàng lại thức tỉnh huyết mạch của ác ma dưới biển xâu, thiếu nữ mắt lục tóc lục dùng bàn tay trắng nõn như ngọc trai, xé xác một long tộc, cắn nuốt và nhấm nháp...

***

Linh Lan Hoa: Ầy, gõ xong đọc lại đoạn này cảm giác giống như mình đang viết truyện kinh dị...